Editor: Xẩm Xẩm
“Đối với em nghe chú nói, Tư Đồng chạy tới thành phố T vì em, chắc là em ấy yêu em sớm hơn.” Cố Mạc cười nói.
“là sao, nha đầu này!” Lý Nham vui vẻ cười yếu ớt.
“Nhất định là hai đứa biết nhau trước khi đến thành Phố T.” Cố Mạc chắc chắn nhìn Lý Nham.
“Em cũng giống Tư Đồng, đều tốt nghiệp đại học Q, năm em tốt nghiệp Tư Đồng mới vừa vào học.” Lý Nham tươi cười trong hoài niệm.
“Xem ra Tư Đồng vừa vào trường đã bị em hấp dẫn, cho nên sau khi tốt nghiệp mới có thể không để ý đến cản trở của cô chú, cố ý chạy đến thành phố T làm việc.” Cố Mạc vỗ bả vai Lý Nham, cười nói.
“Có lẽ thế.” Lý Nham nhìn thấy phu nhân Tưởng đứng lên, lập tức để cho Cố Mạc không nói gì nữa.
Phu nhân Tưởng xoay người, vòng qua Cố Mạc, mờ mịt dẫm xuống mặt cỏ gồ ghề đi ra ngoài.
“Bác gái!” Cố Mạc lập tức đuổi theo, giữ chặt đối phương.
“Thả tay ra, cậu đã chọn Tiếu Nhiễm thì là đối lập với tôi!” Phu nhân Tưởng bỏ tay Cố Mạc ra, oán hận nói.
Nghe được bà nói, Lý Nham nhíu mày.
Xem ra phu nhân Tưởng cũng chưa đặt được xuống.
Là vì chấp niệm trong lòng quá sâu.
Làm như một người bàng quan, anh có thể khuyên đều đã khuyên.
“Bác gái, vì sao bác không thể tha thứ cho Tiếu Nhiễm?” Cố Mạc bất đắc dĩ hỏi han.
Phu nhân Tưởng âm lãnh cười hỏi lại: “Cố Mạc, nếu đêm nay tôi giết chết Tiếu Nhiễm thất bại, cậu có thể vì một câu không phải cố ý mà coi nhẹ như không, không kể ân oán gì không?”
Nghe được câu hỏi của phu nhân Tưởng, Cố Mạc sửng sốt.
Nếu thực sự có chuyện như vậy xảy ra, anh có thể tha thứ cho bác gái sao?
Anh dùng lực nắm chặt quả đấm, cắn chặt hàm răng.
Anh cũng là người phàm.
“Cậu không có tư cách nói tôi, bỏ tay ra!” Phu nhân Tưởng không khống chế cảm xúc rống to.
“Nhưng Tiếu Nhiễm là vô ý đả thương người, còn đêm nay bác là cố ý giết người. Bác gái, hai chuyện này có bản chất khác nhau.” Lý Nham giúp Cố mạc một phen.
Có lẽ là lời nói của anh quá sắc bén, đột nhiên Phu nhân Tưởng đẩy Cố Mạc ra, phát điên níu lấy tóc của chính mình.
“Khiết Nghi!” Cố Hoài Lễ và em rể đuổi tới, đang thấy một màn như vậy, lập tức tiến lên cầm hai tay của phu nhân Tưởng, ngăn cản bà tiếp tục làm tổn thương chính mình.
“Hoài Lễ, nói cho em biết Y Nhiên không chết, Tưởng Bình cũng không có ở bên ngoài..., Phùng Hân kia không phải con gái của Tưởng Bình! Anh có thể nói cho em biết không? Nói cho em biết đi!” Phu nhân Tưởng tâm thần rống to.
“Anh không thể nói dối.” Cố Hoài Lễ khó xử nhìn bà.
Trong trí nhớ của ông, Khiết Nghi vẫn là một người cao quý mỹ lệ, giống như một đóa hoa ngọc lan, nhưng hiện tại Khiết Nghi hoàn toàn lại là một bà điên, một người đàn bà mất hết lý trí.
Cố Hoài Lễ không thể không than thở.
“Là em hại chết Tưởng Bình.” Đột nhiên phu nhân Tưởng nhào vào trong lòng Cố Hoài Lễ, cực kỳ bi thương nói: “Là em hại chết Tưởng Bình, em là đao phủ, anh ấy nói muốn để cho Phùng Hân nhập hộ khẩu, em giận. Em vừa mất đi con gái mình yêu thương, lại biết được chồng mình phản bội. Em mới biết được cuộc sống của mình từ trước đến giờ đều vô cùng dối trá, là do bản thân em tự thêu dệt ra. Em mắng anh ấy, để cho anh ấy đi tự tử. anh ấy liền thật sự tìm đến cái chết rồi.”
Hóa ra là như thế.
Tâm tình Cố Hoài Lễ trầm trọng nhìn về phía mộ bia của Tưởng Bình.
Trong ấn tượng của ông, Tưởng Bình là một người đàn ông đoan chính, yêu thương vợ con.
Xem ra cả đời người thật sự không thể đạp sai một bước.
Có lẽ Tưởng Bình chỉ là nhất thời hồ đồ, lại trở thành sai lầm lớn.
Vợ không tha thứ khiến cho tinh thần của Tưởng Bình tan vỡ sao?
Cố gắng sửa chữa sai lầm giống như họa vô đơn chí, để cho Tưởng Bình lựa chọn hi sinh bản thân mình.
Sự tự sát của Tưởng Bình cũng không liên quan đến Y Nhiên.