Editor: Quỷ Quỷ
Đứa con rể này của ông tuy nhã nhặn, nhưng vào những thời điểm mấu chốt rất cần đến sự quyết đoán của một người đàn ông. Sự dũng cảm tuyệt vời khi cướp lấy con dao làm ông rất vừa lòng.
“Em họ của cháu rất thông minh.” Cố Mạc vui mừng nói.
“Biểu muội cháu bởi vì cậu ra mà không chịu quay về A thị, chạy đến một nơi xa như vậy, suốt một năm không về. Đúng là con gái lớn không thể giữ lại.” Tôn Kiên giả vờ bực mình nói.
“Dượng, dượng nên an tâm rồi. Em họ lừa được một người con rể tinh anh về cho dượng.” Cố Mạc cười nói.
“Nhiều lắm là nửa đứa con.” Tôn Kiên cười nói xõng, dùng sức nhấn ga mau đuổi theo.
Xe dừng ở cổng nghĩa địa, Cố Mạc lập tức nhảy xuống xe, không ngoảnh lại chờ hai người lớn mà đi vào luôn.
Xa xa, dường như nghe thấy một chút âm thanh. Anh liền đi về hướng âm thanh truyền đến.
“Tưởng Bình, tôi hận ông! Ông chết đi bỏ lại tôi đau khổ nhìn người ngoài! Ông còn mặt mũi nào nằm ở nơi này?” Bà Tưởng gục trên bia mộ, bi thống quát lên.
“Bác gái, bác bình tĩnh một chút. Bác trai đã mất rồi, hãy để cho những gì của trần thế ở lại với trần thế, cát bụi trở về với cát bụi. Chúng ta là những người còn sống phải sống cho mình thật tốt.” Lý Nham ngồi xổm xuống sau lưng bà Tưởng, thành khẩn khuyên nhủ.
“Cậu là người nào? Có tư cách gì ở đây nói chuyện với tôi? Cút!” Bà Tưởng phẫn nỗ rống to.
“Cháu chỉ đứng ở góc độ là người ngoài cuộc nhìn sự việc này. Cũng bởi vì cháu là người ngoài cuộc nên lý trí mới có thể nhìn rõ hết thảy. Bác gái, hãy từ bỏ chấp niệm đi, sống thật tốt cuộc sống của mình, đây mới là điều hiện tại bác nên làm. Dù bác có yêu có hận thì người cũng nằm xuống rồi, bác cố ý cản trở Cố Mạc và Tiếu Nhiễm, người đang an nghỉ ở đây cũng sẽ không yên.” Lý Nham nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Tưởng Binh, không phải tôi không muốn cho ông được yên bình! Tôi yêu ông!” Bà Tưởng gục xuống bia mộ, khổ sở khóc to.”Sao ông có thể ngốc như vậy, tôi mới mắng có một câu ‘Ông đi chết đi’, vậy mà ông thực sự tìm đến cái chết. Tôi chỉ tức giận việc ông có người khác, lại có con gái riêng, tôi thật lòng không muốn ông chết! Làm sao ông có thể nhẫn tâm bỏ tôi mà đi như vậy!”
Lúc Cố Mạc đuổi đến nơi đúng lúc nghe được câu cuối của bà Tưởng.
Anh cau mày thở dài.
Hóa ra, trong lòng bác gái lại chôn sâu một đại bí mật như vậy.
Vì một câu nói trong lúc tức giận mà bác trai Tưởng coi thường mạng sống của mình.
Bác gái không thể chiu được sự thật, chịu không nổi sự tự trách và dày vò, cho nên thần kinh bất ổn.
Hóa ra mẹ nói không sai chút nào.
“Bác gái, hãy quên đi. Buông bỏ hết thảy bác mới hồi sinh được.” Lý Nham nghiêm túc khuyên nhủ.
“Để tôi yên tĩnh một chút.” Nghe giọng nói cảm giác như bà Tưởng đã già đi rất nhiều.
“Được. Bác có lời nào muốn nói với bác trai thì hãy nói hết ra đi. Chờ bác nói xong, cháu đưa bác về nhà.” Lý Nham đứng dậy, thành khẩn nói.
Bà Tưởng mờ mịt nhìn về một nơi xa lắm, gật gật đầu với Lý Nham.
Lý Nham lui lại phía sau mấy bước, đứng ở nơi đó lo lắng nhìn bà Tưởng, đề phòng trường hợp bà không thể khống chế được.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, nhìn thấy Cố Mạc liền nhẹ nhàng thở ra, “Đừng gây tiếng động. Nỗi khổ trong lòng bác ấy cần được giải tỏa hoàn toàn.”
“Anh phát hiện ra cậu thích hợp là một bác sĩ tâm lý hơn.” Cố Mạc cười cười nói với Lý Nham.
“Anh không phải là người đầu tiên nói ra điều này.” Đôi mắt Lý Nham lộ ra chút dịu dàng.
“Vậy người đầu tiên nhất định là Tư Đồng rồi.” Cố Mạc nghi ngờ cười hỏi.
“Cô ấy có vẻ nhạy cảm, nên em thường làm người định hướng tâm lý cho cô ấy. Có lẽ vì lí do đó, nên cô ấy mới yêu một người bình thường như em.” Lý Nham lạnh nhạt cười nói.