Nhìn thới gian từng giây từng phút qua đi, sắc trời ngày càng đen lại, mãi đến khi có muôn vàn ánh sao, trái tim của Cố Mạc giống như rơi vào động không đáy.
Anh thất hứa rồi!
Thất hứa với hôn lễ của bọn họ.
Nghĩ đến Tiếu Nhiễm bị tổn thương, anh dùng lực nắm chặt quả đấm, trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực.
Cố Mạc dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ về trong phòng bệnh, thất vọng đau khổ nhìn bác gái Tưởng ở trên giường bệnh: “Bác hủy đi hôn lễ của cháu, vừa lòng không?”
Phu nhân Tưởng ngửa đầu cười lạnh: “Vừa lòng, rất vừa lòng, để cho Tiếu Nhiễm đau lòng rơi lệ chính là mục đích của tôi!”
Cố Mạc cắn chặt răng, không rõ vì sao bác gái Tưởng lại biến thành một người ác độc như vậy. Anh nghĩ không ra từ nào khác có thể hình dung về bà vào giờ phút này. Nếu bà không phải mẹ của Y Nhiên, chắc chắn anh sẽ không bị bà uy hiếp như vậy. “Cháu có thể đi được chưa?”
“Sao nào? Nghe được Tiếu Nhiễm sẽ đau lòng rơi lệ, không kiềm chế được à?” Phu nhân Tưởng cười trào phúng.
Bà không thể cho phép người hại chết con gái bà gả cho Cố Mạc! Con gái bà mới là người nên được hưởng vinh hoa phú quý.
Nếu Cố Mạc cưới Tiếu Nhiễm, đó chính là châm chọc và thương tổn lớn nhất đối với Y Nhiên.
“Mục đích bác tự sát chính là để ngăn cản cháu kết hôn! Hiện giờ hôn lễ đã bị hủy, bác làm khó cháu còn có ý nghĩa gì sao?” Cố Mạc sắp bị bà bức thành điên rồi. Hôm nay mấy lần anh đã muốn rời đi, đều bị bà lấy cái chết để uy hiếp. Nghĩ đến bà chính là người còn lại duy nhất trên đời của Tưởng gia, là mẹ của Y Nhiên, là người đã từng chiều chuộng mình như con trai ruột, anh không đành lòng rời đi. Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, trái tim anh vặn vẹo đến đau đớn. Anh biết sự vắng mặt của anh đã hung hăng làm tổn thương Tiếu Nhiễm thế nào, mà sự tổn thương đó không có cách nào để bù đắp lại. Nguyên nhân là vì cuộc đời chỉ có một lần hôn lễ, anh không cho cô được hạnh phúc, mà lại làm cô tổn thương sâu sắc.
Anh có một phần rất hận sự mềm lòng của mình, nếu anh có thể ngoan độc quyết tâm, bỏ xuống được bác gái Tưởng, hôn lễ đã có thể được cử hành viên mãn.
Nhưng là anh biết bác gái Tưởng rất cực đoan, nếu biết anh tàn nhẫn rời đi, bà nhất định sẽ lại tự sát một lần nữa.
Anh chỉ có thể thương tổn Tiếu Nhiễm, mới bảo toàn được sinh mệnh của bác gái Tưởng.
“Đương nhiên có ý nghĩa! Tôi... tuyệt đối sẽ... không cho cậu trở về....an ủi kẻ thù của tôi! Cậu nói hai câu, có lẽ cô ta đã tha thứ cho cậu rồi. Tôi tự sát còn có ý nghĩa gì nữa? Con gái của tôi chết là vô ích sao? Nợ máu thì phải dùng máu! Cố Mạc, đừng tưởng rằng ngăn cản được các người kết hôn là tôi hài lòng rồi! Tôi muốn trả thù! Tiếu Nhiễm thiếu của tôi cái gì thì phải trả tôi cái đó.” Phu nhân Tưởng cười to lên.
“Xin bác... không nên làm tổn thương Tiếu Nhiễm.” Cố Mạc khẩn trương nhìn phu nhân Tưởng. đây là lần đầu tiên anh cầu xin người khác. Phu nhân Tưởng nói khiến cho anh tràn ngập sợ hãi, anh không có cách nào giảng giải đạo lý cho một người thần kinh không bình thường, không thể nói đạo lý, cho nên anh chỉ có thể bỏ xuống tất cả tôn nghiêm của mình để cầu xin bà.
“Cậu cầu xin tôi vì một hung thủ giết người? Cố Mạc, cậu khiến tôi quá thất vọng rồi.” Phu nhân Tưởng rống lên: “Cậu như thế này, tôi càng không có cách nào tha thứ cho Tiếu Nhiễm.”
Cố Mạc nhìn phu nhân Tưởng có chút điên cuồng, lập tức giơ hai tay lên, cố gắng trấn an bà: “Được, cháu không cầu xin thay Tiếu Nhiễm nữa. Bác dưỡng bệnh cho tốt, cháu có thể đi WC chứ?”
“Trong nhà này cũng có WC, cậu không cần ra bên ngoài.” Phu nhân Tưởng bình tĩnh lại, nói.
Cố Mạc thất vọng nhấp môi mỏng.
Lấy cớ đi ra ngoài cũng không được, hôm nay xem ra đừng nghĩ được rời đi.
“Bác gái, nơi này đã có bác sĩ và y tá tốt nhất chăm sóc cho bác, cháu có công việc của cháu, cháu không thể bỏ lại mấy vạn công nhân, ở lại với bác được.” Cố Mạc bất đắc dĩ nhìn phu nhân Tưởng.