"Tình yêu rồi sẽ qua sao? Ba, con hẳn sẽ không như thế! Con biết con sẽ không thể thay đổi được trái tim mình. Con chỉ yêu Cố Mạc!" Đôi mắt Tiếu Nhiễm rưng rưng, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
"Đứa nhỏ ngốc nghếch này!" Tiếu Bằng Trình đau lòng vuốt ve mái tóc của con gái.
"Tiếu tiên sinh, gió lớn, trời giá rét, ngài nên nhanh chóng đưa Tiếu tiểu thư về nhà đi." Tần Viễn Chu nhìn thấy Tiếu Bằng Trình xuất hiện, liền quan tâm đề nghị. Cha của Tiếu Nhiễm đã đến đây, nhiệm vụ của anh coi như có thể hoàn thành. Anh báo bình an cho Ninh Hạo, sau đó sẽ nhanh chóng lên máy bay trở về thành phố B.
"Cậu là?" Tiếu Bằng Trình nghi ngờ nhìn Tần Viễn Chu.Người đàn ông này mặc dù có chút quen mặt, nhưng cũng không phải người quen gì trong trí nhớ của ông. Ông không biết tới cùng là đã gặp qua người này ở đâu rồi.
"Cháu là anh họ của Ninh Hạo- Tần Viễn Chu. Đưa Tiếu tiểu thư bình an giao vào trong tay ngài, nhiệm vụ của cháu coi như đã xong. Nếu không thì Ninh Hạo sẽ làm thịt cháu mất." Tần Viễn Chu nửa đùa nửa thật cười nói.
"Tần Viễn Chu? Là thị trưởng Tần- Tần Viễn Chu của thành phố B?" Tiếu Bằng Trình lúc này mới hiểu được tại sao ông lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Ông ngày thường cũng sẽ quan tâm một chút tới tình hình chính trị cho nên cũng đã từng nhìn thấy tin tức về Tần Viễn Chu.
“Vâng ạ!” Tần Viễn Chu tao nhã vươn tay, bắt tay cùng với Tiếu Bằng Trình, xong tiện cười nói, "Cháu muốn trở về thành phố B. Ngài hãy chăm sóc thật tốt cho Tiếu Nhiễm nhé!."
Tiếu Bằng Trình nhìn đến túi du lịch bên chân Tần Viễn Chu, liền quan tâm nói: "Tôi đưa cậu ra sân bay."
"Quá phiền toái rồi. Ngài vẫn là nên nhanh chóng đưa Tiếu tiểu thư về nhà đi. Cháu gọi Taxi cũng rất nhanh mà." Tần Viễn Chu cự tuyệt đề nghị của Tiếu Bằng Trình, nhấc túi du lịch lên rời đi.
Lúc này, Cố Nhiên dừng xe bên bờ sông cách đó không xa. Thời điểm anh nhìn thấy Tần Viễn Chu, ánh mắt liền có chút sửng sốt. Người đàn ông này ai?
Tần Viễn Chu nhìn thấy Cố Nhiên liền cười nhạt một cái coi như chào nhau, nhạt đến nỗi Cố Nhiên suýt nữa cũng không nhận ra, sau đó anh kéo túi du lịch, tiêu sái bước qua người Cố Nhiên.
Cố Nhiên nhìn thoáng qua Tần Viễn Chu, nghi hoặc nhìn Tiếu Bằng Trình: "Bác trai, kia là ai vậy ạ?”
"Anh họ của bạn học Tiếu Nhiễm." Tiếu Bằng Trình đáp.
"Không phải người xấu là tốt rồi." Cố Nhiên lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán.
"Cố Nhiên, sao anh lại tới đây?" Tiếu Nhiễm nghi ngờ nhìn Cố Nhiên.
Cô chưa từng nói cho bất kỳ ai biết mình đang ở bên bờ sông xem pháo hoa. Tần Viễn Chu xuất hiện có lẽ là ngẫu nhiên, nhưng ba cùng Cố Nhiên xuất hiện ở đây đương nhiên không có khả năng là ngẫu nhiên rồi. Cô cực kỳ thắc mắc không biết làm sao mọi người biết cô đang ở đây.
"Pháo hoa khiến cho Cố Tương nhớ ra. Bằng không có lẽ anh sẽ giống như ruồi bọ chạy quanh thành phố A đến 100 vòng mất." Cố Nhiên khoa trương nói.
Đúng lúc này, Vương Giai Tuệ xuất hiện đằng sau lưng Cố Nhiên. Cô sau khi nghe được lời nói của Cố Nhiên lập tức vach trần anh: "Anh Cố, rõ ràng là 5 vòng anh cũng chưa chạy hết mà."
Tiếu Nhiễm bị Vương Giai Tuệ đùa cho bật cười: "Giai Tuệ, cậu rất hiểu anh Cố Nhiên."
"Còn không phải là tớ theo anh ấy đi tìm cậu đến nửa đêm sao?" Vương Giai Tuệ có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm."Tiếu Nhiễm, chúng tớ cơ hồ là lật tung tất cả mọi nơi để tìm cậu, chỉ riêng có nơi này là không ngờ tới.”
"Cảm ơn mọi người. Giờ mình đã không sao rồi." Tiếu Nhiễm xoay người nói với Cố Nhiên, "Cố Nhiên, anh giúp em đưa Giai Tuệ về nhà nhé!"
"Bà nội để anh đến đón em về nhà. Bà nội nói bà sẽ thay em làm chủ. Anh trai anh nếu dám phản kháng, bà nội sẽ hung hăng phê bình anh ấy." Cố Nhiên quan tâm nhìn Tiếu Nhiễm, cố gắng khuyên bảo.
"Anh nói cho bà nội, em vô cùng càm kích bà. Nhưng em không muốn trở về. Em không muốn làm người khiến cho người ta chán ghét. Cố Mạc hẳn sẽ không hi vọng nhìn thấy em." Tiếu Nhiễm nhắm mắt lại, thống khổ nói."Cố Nhiên, anh cũng không cần thay anh ấy nói chuyện."