Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1260

Editor: chi Misaki

Lý Á Lệ bưng ly trà nóng, uống một ngụm, cười nói: "Có con gái thật tốt. Con gái chính là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ."

"Vẫn là muốn con mát xa cho mẹ đi." Vương Giai Tuệ cười khẽ nói, tay cũng đã bắt đầu xoa bóp bả vai cho Lý Á Lệ.

"Nhìn thấy con, mẹ liền quên sạch tức giận rồi." Lý Á Lệ cảm khái nói.

"Thật sáng suốt!" Vương Giai Tuệ cười giơ ngón tay cái lên."Mẹ cứ coi ông ta như con rệp là được!"

Cố Nhiên thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.

Giai Tuệ uy vũ.

Con rệp!

Nếu vị” ba vợ” kia mà nghe thấy ngôn từ mà con gái hình dung về mình, không biết là ông ta có thẹn đến muốn chui đầu xuống đất luôn không, hay là lại buồn bực đến muốn chết.

Anh thấy cái sau có khả năng hơn, bởi vì người như ông ta căn bản là không biết xấu hổ là gì.

"Đương nhiên em cũng không phải là con gái của con rệp kia. Bởi vì em không coi ông ta là ba mình!" Vương Giai Tuệ trừng mắt nhìn Cố Nhiên.

Anh là đang chê cô dùng từ này tiện kéo mình xuống vũng bùn luôn sao?

"Anh thấy em hình dung rất xúc tích, rất hình tượng." Cố Nhiên khẩn trương giải thích, "Ông ta chính là một con rệp đích thực!"

"Hai ngươi nói đều đúng." Lý Á Lệ bưng ly trà, "Vương Thủ Tài là chính là một con rệp, nhưng cùng bác và Giai Tuệ đều không có quan hệ."

"Mẹ vợ, mẹ cũng đừng học theo Giai Tuệ trêu chọc con." Cố Nhiên làm ra vẻ mặt vô tội.

Lý Á Lệ cùng Giai Tuệ đều bị Cố Nhiên đùa cho phì cười.

"Mẹ hết tức giận rồi?" Vương Giai Tuệ thật tâm hỏi mẹ mình.

"Không tức giận nữa." Lý Á Lệ đặt ly trà xuống, cười nói với Cố Nhiên, "Cố Nhiên, hôm nay đã để cháu phải chê cười rồi."

"Nào có ạ."

"Vẫn còn khách sáo sao!" Vương Giai Tuệ cười bĩu môi, "Anh khách khí với mẹ em làm gì?"

"Anh sợ a! Em không biết là con rể sợ nhất chính là gặp mẹ vợ sao?" Cố Nhiên khoa trương cười nói.

Con rể?

Lý Á Lệ nghi hoặc nhìn về phía con gái: "Con đồng ý?"

Vương Giai Tuệ khó xử gật gật đầu

"Vậy thì đính hôn sớm một chút đi." Lý Á Lệ vui mừng cười nói.

"Mẹ, mẹ cứ thế liền gả con ra bên ngoài?" Vương Giai Tuệ bất mãn oán giận.

"Đúng rồi! Gả con ra ngoài mẹ mới có thể yên tâm đi tìm mùa xuân thứ hai của mình." Lý Á Lệ nhéo nhéo cái mũi của con gái, yêu chiều nói.

"Vậy con đây liền không gả! Con ở nhà với mẹ!" Vương Giai Tuệ dùng sức ôm mẹ mình, dính lấy bà không buông.

"Đừng!" Cố Nhiên liền nóng nảy, "Em mà không lấy chồng thì anh phải làm sao bây giờ?"

"Có quan hệ gì với anh sao?" Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.

"Anh còn trông cậy vào em tới cứu vớt anh a!" Cố Nhiên tội nghiệp nói.

"Em là Transformers a!" Vương Giai Tuệ cười nói.

"Bà xã, em thật biết đùa. Transformers cứu vớt toàn bộ nhân loại, em cứu vớt chồng mình chính là hạnh phúc trong cuộc đời của anh rồi." Cố Nhiên mặt dày nói.

"Bac sĩ Mông Cổ, anh ngứa da phải hay không?" Vương Giai Tuệ đánh về phía Cố Nhiên, dùng sức véo eo anh.

Cố Nhiên một bên cầu xin tha thứ một bên cười nói: "Bà xã tha mạng. Anh nói thực sự là hạnh phúc, là may mắn, là phúc khí của anh."

Lý Á Lệ bị hai người đùa cho cười không thôi.

Bà đứng lên, đi về phía phòng ngủ: "Hai ngươi cứ chơi đi. Mẹ mệt rồi, đi ngủ đây."

Vương Giai Tuệ lập tức dừng lại động tác, bất mãn trừng mắt nhìn Cố Nhiên một cái.

Anh cho rằng cô không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh sao?

Cái gì may mắn, cái gì mà hạnh phúc?

Anh nói rõ ràng là trừ những cái đó ra!

"Anh sai rồi. Gả cho anh đi." Cố Nhiên khom người, đối với Giai Tuệ cầu xin tha thứ.

"Em lại muốn suy xét lại." Vương Giai Tuệ đứng lên đi về phía phòng ngủ, "Cửa ở sau lưng anh, làm ơn giúp em đóng lại."

Vô tình bị vứt bỏ, Cố Nhiên thở dài một hơi: "Anh đây là cầu xin chịu tội a!"

Vương Giai Tuệ đột nhiên từ trong phòng ngủ ló đầu ra, xảo trá nói: "Bac sĩ Mông Cổ, mai anh còn phải đi làm sớm, còn không nhanh vào ngủ đi? Sofa nhà em không chứa nổi anh đâu.”

"Được!" Cố Nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Giai Tuệ, lập tức hưng phấn cười đáp.