Editor: Nhã Y Đình
"Con rể.....có chuyện gì từ từ nói.....từ từ nói....." Tên đàn ông lập tức nịnh nọt, nở nụ cười tươi rói, ôm ngực, giãy giụa đứng lên.
"Tôi không phải con rể của ông! Bởi vì Giai Tuệ không có ba!" Cố Nhiên lạnh lùng đáp trả.
Nghe anh nói vậy, Lý Á Lệ bị chồng trước chọc giận thiếu chút nữa không thở nổi, lập tức tán thưởng, vỗ tay, "Con rể, con nói rất hợp lý!"
"Mẹ, sao mặt mẹ lại thế này!" Lúc này, Vương Giai Tuệ mới để ý đến trên mặt mẹ mình có vết thương, chạy đến quan tâm hỏi han.
"Bị tên đàn ông thối tha, không biết xấu hổ này đánh!" Lý Á Lệ phẫn nộ, trừng mắt nhìn chồng trước.
Hôm nay, bà và trưởng phòng cùng đi ăn với khách hàng lại xúi quẩy chạm mặt gia đình Vương Bảo Tài. Ông ta chẳng những không áy náy, lại còn cười nhạo nói bà lẳng lơ.
Bà làm việc đàng hoàng, đi ăn cơm cùng khách hàng.
Bà tức giận, trước mắt khách hàng và trưởng phòng tát ông ta một cái nhưng rồi cũng bị ông ta hoàn trả một tát.
Nếu không phải nhờ trưởng phòng giải thích cho bà, không biết ông ta còn có thể mắng bà không biết xấu hổ hay gì nữa.
Bà cứ để chuyện này qua đi, không ngờ khi ông ta biết bà hiện giờ là phó phòng tiêu thụ của Mạc Y thì theo bà về nhà, muốn moi một khoản tiền ở chỗ bà.
Trời đất bao la, chuyện gì cũng có thể xảy ra nhưng bà cũng không nghĩ rằng có một người đàn ông vô sỉ như vậy!
Bà bị Vương Bảo Tài chọc tức!
Năm đó, bà thật sự bị mù mắt rồi mới cảm thấy người đàn ông này đẹp trai, có thể gửi gắm cả cuộ đời.
"Để con giúp mẹ trả cho ông ta!" Vương Giai Tuệ nghe xong, lập tức đánh về phía Vương Bảo Tài, đấm đá đủ kiểu.
Vương Bảo Tài vừa đứng vững đã bị Vương Giai Tuệ gạt ngã.
"Con gái, đau!" Vương Bảo Tài đáng thương, tội nghiệp hét lên.
"Tôi không phải con gái ông. Ông về nhà mà ôm ấp con trai ông đi!" Vương Giai Tuệ bất mãn rống to, "Cút!"
Vương Bảo Tài làm ra vẻ đáng thương, "Con rể à, năm đó ba chỉ bị ép thôi. Là bà nội các con ép ba ly hôn. Con kéo Giai Tuệ ra đi!"
"Không ai có thể ép một người chồng kiên định ly hôn được. Ông khiến tôi thật ghê tởm!" Cố Nhiên nhún vai, lạnh lùng nói.
"Còn chưa cút?" Vương Giai Tuệ nhấc chân vừa định giẫm Vương Bảo Tài.
Vương Bảo Tài thấy không mọi được gì, vội đứng dậy, mặt xám xịt rời đi.
"Mẹ, mẹ không bị ông ta làm bị thương chỗ nào khác chứ?" Vương Giai Tuệ chạy đến bên cạnh mẹ, quan tâm hỏi.
"Không có!" Lý Á Lệ lắc đầu.
Chỉ bị tát một cái.
Vương Bảo Tài đến để mọi tiền cho nên cũng không làm gì.
"Bác gái, nếu ông ta tới quấy rầy nữa thì bác có thể báo cảnh sát. Con có mấy người bạn học là cảnh sát. Có cậu ấy giúp đỡ, bác không cần sợ nữa!" Cố Nhiên lập tức nói.
"Hôm nay may mà có con!" Nhớ đến Vương Bảo Tài, Lý Á Lệ tức giận nghiến răng nghiến lợi. "Tên đàn ông không biết xấu hổ kia lại còn dám tới đây ép mẹ trả thù lao!"
"Mẹ, mẹ ngồi đi! Con đi pha cho mẹ tách trà hạ hỏa!" Vương Giai Tuệ đỡ mẹ ngồi xuống ghế sô pha rồi chạy vào phòng bếp.
Cố Nhiên thấy một đống đồ bị vỡ, vội nhặt vứt vào thùng rác.
Đoán chừng mẹ vợ rất tức giận mới có thể lấy đồ ném Vương Bảo Tài.
Nhưng mà nếu đổi lại là anh, anh cũng bị tức giận. anh cũng không ‘dịu dàng’ như mẹ vợ đâu, anh nhất định sẽ đánh cho đối phương không bò nổi.
Vương Giai Tuệ bưng trà ra, để lên bàn, rồi ngồi bên cạnh mẹ, khuyên nhủ: "Mẹ, chúng ta không nên tức giận vì những loại người như vậy! Không đáng!"
"Ừm!" Lý Á Lệ gật gật đầu.
Bà biết, Vương Bảo Tài không đáng để bà tức giận.
Nếu bà vì ông ta tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe thì bà quá ngốc rồi.