Editor: Nhã Y Đình
Mấy người Tiếu Nhiễm đưa Cố Tương về đến nhà thì thấy Chu Cầm ăn mặc tươm tất chuẩn bị đi làm.
"Mẹ! Con về rồi!" Cố Tương để hành lý xuống rồi nhào vào lòng Chu Cầm.
Chu Cầm vừa sửa sang lại áo sơ mi tơ tằm, nói: "Không cần nhiệt tình như vậy. Cũng đâu phải lần đầu tiên rời nhà chứ?"
"Có người mẹ nào như vậy sao? Con gái trở về, một cái ôm nhiệt tình cũng không cho!" Cố Tương rúc đầu trước ngực Chu Cầm, làm nũng kháng nghị.
"Được rồi! Mẹ vội đi làm!" Chu Cầm đẩy Cố Tương ra, lạnh nhạt nói.
"Mẹ già! Hôm nay mẹ mặc thật xinh đẹp là muốn đi hẹn hò sao?" Cố Tương nhìn mẹ từ trên xuống dưới.
Tuy mẹ đã ngoài năm mươi tuổi nhưng lại thùy mị, trên mặt cũng không có nhiều nếp nhăn. Chị không được di truyền nét đẹp của mẹ, làn da cũng không trắng mịn như ngọc.
Tiếu Nhiễm theo ánh mắt của Cố Tương cũng nhìn mẹ chồng.
Dường như để phối với chiếc khuyên tai Phỉ Thúy mà Cố Mạc tặng mấy hôm trước, hôm nay Chu Cầm mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm màu lục, chân váy màu đen dài tới gối, thể hiện vẻ đẹp già giặn.
Mẹ chồng đẹp như vậy cho nên ba mươi mấy năm trời ba chồng mới không làm chuyện xấu bên ngoài đúng không?
Có lẽ Cố Mạc thừa kế đôi mắt và cái mũi của mẹ chồng cho nên khiến cô mê mẩn không thôi.
Tiếu Nhiễm dời tầm mắt, si mê nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mạc.
"Ngay cả mẹ mà con cũng dám chọc sao?" Chu Cầm dùng sức gõ đầu con gái.
Cố Tương le lưỡi: "Thái hậu bớt giận! Tiểu nhân không dám!"
Chu Cầm bị Cố Tương chọc cười.
"Mau đi lên cất hành lý đi rồi xuống lầu ăn sáng. Mẹ đi làm đây!" Chu Cầm sửa sang lại quần áo rồi cầm túi xách rời đi. Lúc đi qua Tiếu Nhiễm, bà thầm nhìn cô một cái rồi lạnh lùng nói với con trai, "Tiểu Mạc, buổi sáng mẹ có giờ khám bệnh, con rảnh thì dẫn Tiểu Nhiễm qua kiểm tra một chút đi. Với lại, hôm qua bà nội các con ngủ muộn, đừng đánh thức bà. Gọi điện cho Cố Nhiên, bảo nó tối nay về ăn cơm!"
Cố Mạc nhíu mày, bình tĩnh nói: "Con biết rồi!"
Chu Cầm rời đi, Tiếu Nhiễm lo lắng túm áo Cố Mạc: "Kiểm tra gì vậy?"
Cố Mạc vội vàng giải thích: "Hiện tại chu kỳ của em không đều, mẹ sợ em lại mắc chứng đau bụng kinh. Tin tưởng mẹ đi, mẹ là chuyên gia phụ khoa đó!"
"Làm sao mẹ biết được?" Tiếu Nhiễm kỳ quái nhìn Cố Mạc.
Sau khi sảy thai, quả thật chu kỳ của cô không đều, bụng cực kỳ đau. Lúc đó Cố Mạc vẫn còn đi công tác, cô không dám nói cho anh.
Ngay cả Cố Mạc còn không biết thì sao mẹ chồng biết được.
Cố Mạc xấu hổ ho khan một tiếng: "Anh nói!"
"Làm sao mà anh biết?"
Cố Mạc xấu hổ sờ mũi: "Em đừng tức giận, anh cũng chỉ quan tâm đến em thôi!"
"Ai tức giận cơ chứ?" Tiếu Nhiễm cười trả lời. "Em chỉ muốn biết ai có bao nhiêu cơ sở ngầm ở bên cạnh em thôi!"
"Chỉ có dì Lưu và Giai Tuệ!" Cố Mạc vội vàng thẳng thắn.
"Anh đúng là biết lợi dụng người khác!" Tiếu Nhiễm không biết có nên tức giận hay không.
Đây là Cố Mạc lấy lòng những người bên cạnh cô.
"Giai Tuệ biết mục đích anh muốn bảo vệ em. Cho nên những chuyện khác cô ấy sẽ không nói cho anh biết." Cố Mạc vội vàng nói đỡ cho Giai Tuệ. Tuy quả thật anh dùng tiền mua lòng trung thành của hai mẹ con Vương Giai Tuệ. Nhưng sau đó, Vương Giai Tuệ hoàn toàn vượt khỏi phạm trù trung thành của cô ấy, thật sự đối xử với Tiểu Nhiễm như một người bạn.
"Chị dâu nhỏ à, tấm lòng của anh trai em thì cả trời đất đều biết đó. Làm cái gì cũng chỉ vì yêu chi thôi! Chị đừng tức giận anh ấy!" Cố Tương cũng nhanh chóng đi đến khuyên can.
"Em đâu có giận anh ấy!" Tiếu Nhiễm cười lắc đầu.
Cô chẳng những không tức giận mà có cảm giác được người khác che chở trong lòng bàn tay.