Editor: Quỷ Quỷ
Tần Viễn Chu bình tĩnh ngồi đối diện ba mẹ, ăn bữa sáng nói:”Ba, mẹ, chúc mừng hai người đã được làm ông bà nội.”
“Trần Lam mang thai? Tốt quá rồi!” Ba Tần cao hứng nói,”Bà ơi, lấy bình rượu cho tôi đi!”
Tần Viễn Chu buông đũa bình tĩnh nói:”Đừng vội chúc mừng.”
“Trần Lam mang thai sao có thể không chúc mừng chứ?” Ba Tần nghiêm mặt, “Ba biết con không thích cuộc hôn nhân ba mẹ làm chủ nào. Nhưng không phải con với Trần Lam đã có đứa nhỏ sao? TÌnh cảm có thể bồi dưỡng sau. Trước khi cưới mẹ con ba mới chỉ gặp qua bà ấy một lần, không phải ân ái yêu nhau cả đời rồi sao?”
“Đó là do ba đã gặp đúng người.” Tần Viễn Chu thản nhiên cười nói.
“Con và Trần Lam đã có con rồi, đừng nói với ba con không gặp đúng người.” Ba Tần không rõ hờn giận trừng mắt nhìn.
“Con mới chỉ nói cô ta mang thai, chứ không hề nói đứa nhỏ đó là của con.” Tần Viễn Chu bình tĩnh nhả quả bom ra, rồi nhã nhặn ăn sáng.
Ba Tần và mẹ Tần cùng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn con trai mình:”Viễn Chu, con giải thích rõ ràng xem, con có ý gì?”
Viễn Chu ngẩng đầu cười nói:”Ý con là con vớ bở, tự nhiên được làm cha, còn mẹ tự nhiên lên chức bà nội. Thật tốt! Cả 3 chúng ta đều được lợi.”
Ba Tần bị nghẹn ra sức ho khan.
“Con còn chưa kịp bỏ tinh lực ra đã có được con trai, chuyện này sao có thể không có lời chứ.” Tần Viễn Chu vô cùng vui vẻ.
“Bỏ đứa bé đó đi cho ba!” Ba Tần nghiêm mặt rống to.
“Trần Lam đã mang thai hơn năm tháng, ba muốn con bỏ đứa bé đi chẳng phải là muốn mạng của cô ta sao?” Tần Viễn Chu nho nhã cười, giống như không hề bận tâm đến chuyện mình đã bị cắm sừng.
Anh không nói ra chuyện Trần Lam mang thai trước khi kết hôn chính là chờ đến ngày hôm nay.
Anh đã sớm đoán được phản ứng của ba, nếu anh và Trần Lam không nghe lời, ông sẽ bắt Trần Lam đến bệnh viện ra tay với đứa bé còn chưa thành hình kia.
Nay đã hơn năm tháng, người có chuyên môn cũng biết phá thai rất nguy hiểm. Đừng nói ba không dám mạo hiểm, ba mẹ Trần Lam càng không dám.
Ba Tần tức giận đến tái nhợt, chỉ vào gương mặt con trai đang tươi cười, nửa ngày cũng không nói ra được chữ nào.
Mẹ Tần mau chóng vỗ lưng cho ông, lo lắng an ủi:”Bình tĩnh, ông bị huyết áp cao.”
“Trần Lam đã có thai trước khi kết hôn, đứa ngu ngốc này sao có thể không nhìn ra?” Ba Tần buồn bực mắng Tần Viễn Chu.
“Không phải con nhìn ra. Sau ngày kết hôn cô ta mới nói cho con biết.” Tần Viễn Chu thoải mái trả lời, “Con cảm thấy rất tốt. Cô ta đã có tình như vậy con cũng đỡ phiền. Con chỉ việc chờ đợi làm ba thôi.”
Ba Tần thiếu chút nữa thì hộc máu:”Gia môn bất hạnh!”
“Gia môn bất hạnh? Không phải là con dâu ngoan mà ba chọn cho con sao? Ba lấy súng ép con vào giáo đường, lấy cái chết ra uy hiếp con khuất phục, giờ người hối hận chính là ba.” Tần Viễn Chu bất đắc dĩ lắc đầu, “Nhưng con rất hài lòng. Nghe nói Thẩm Hạc tốt nghiệp học viện Massachusetts, sinh con chắc cũng ngu dốt chả đến đâu. Nhà họ Tần chúng ta cần có người thừa kế!”
Lời nói của Tần Viễn Chu giống như dao găm, từng chút đâm vào tim ba Tần. Viễn Chu không nói kháng nghị! Trách ông đã mang đến người vợ chả ra gì cho nó.
Nhà họ Trần giàu có, gia thế cường thịnh, cũng không thể để cho bọn họ bôi tro trát chấu lên thể diện của nhà họ Tần!
“Ly hôn! Lập tức ly hôn cho ba!” Ba Tần run run nắm tay, căm tức quát.
“Dựa vào cái gì? Là ba đem sừng cắm lên đầu con, con thấy rất thoải mái, không có ý định gỡ xuống.” Tần Viễn Chu cầm đũa, nhàn nhã ăn sáng.
“Ly hôn! Ngày mai con phải ly hôn cho ba!” Ba Tần không phát hiện ra nét cười hiện trên khóe miệng con trai.