Editor: Nhã Y Đình
"Ban công?" Vương Giai Tuệ nghi ngờ nhướng mày.
Anh có thể đừng nói những lời vậy được không?
Chẳng qua, cô chỉ muốn biết khi nào anh về mà thôi. Đã lâu rồi mà anh mãi chẳng về gì cả.
Chẳng lẽ lúc đi không lên kế hoạch ngày về sao?
Anh đi đã hơn một tháng, cũng nên quay về rồi mới phải!
"Ừ! Lên ban công đi! Nhanh lên!" Cố Nhiên cười thúc giục, "Có bất ngờ đó!"
Bất ngờ sao?
Vương Giai Tuệ hơi dừng chân, trong lòng đầy nghi hoặc mở ban công ở phòng ngủ, đi ra ngoài.
"Em ra ngoài rồi!" Vương Giai Tuệ nhìn bầu trời đầy sao, dựa vào lan can nói.
"Tiểu Lạt Tiêu, em nhìn xuống dưới đi!" Cố Nhiên la lớn, "Bất ngờ ở dưới!"
Vương Giai Tuệ tò mò nhìn xuống dưới. Lúc cô thấy Cố Nhiên đang đứng ở dưới đèn đường, dùng sức vẫy tay với cô, thiếu chút nữa cô đã chấn kinh mà đánh rơi di động.
Đột nhiên thấy Cố Nhiên, cô kinh hỉ đến mức hốc mắt hơi nóng lên.
"Bác sĩ Mông Cổ, anh về từ lúc nào vậy?" Giọng nói cô nghèn nghẹn.
"Vừa xong! Anh chưa thèm về nhà đã đến gặp em! Kích động không?" Cố Nhiên cười vang.
"Anh.....anh chờ em!" Vương Giai Tuệ xoay người, kích động chạy xuống.
Cố Nhiên cười, cúp điện thoại để vào túi quần, đứng thẳng chờ.
Lúc thấy Vương Giai Tuệ mặc áo ngủ chạy vội xuống lầu, Cố Nhiên giang hai tay chờ cô nhào vào ngực mình.
"Bác sĩ Mông Cổ!" Vương Giai Tuệ dùng sức ôm chặt eo Cố Nhiên, kích động cười lớn, "Thật là anh!"
Cố Nhiên ôm lấy em Vương Giai Tuệ, để cô đối diện mình, sau đó tì lên trán cô: "Đương nhiên rồi! Trừ anh ra còn ai đẹp trai như vậy nữa hả?"
"Tự đại!" Vương Giai Tuệ cười sẵng giọng.
Cố Nhiên rất tuấn tú nhưng mà người da mặt dày như anh cũng không có mấy người.
Ít nhất Cố tổng cũng không tự khen mình đẹp trai.
"Có ai nói người đàn ông của mình như vậy không chứ?" Cố Nhiên nghiêm mặt hỏi.
"Người đàn ông của ai chứ? Bạn trai cũng không phải nha!" Vương Giai Tuệ hờn giỗi hừ một tiếng.
"Thật không phải sao?" Cố Nhiên tràn ngập uy hiếp hỏi, "Em dám nói anh không phải bạn trai em sao?"
Lúc Vương Giai Tuệ ý thức được nguy hiểm thì đã không còn kịp. Cố Nhiên áp cô lên cạnh chiếc BMW, bá đạo, hung ác hôn môi.
Bây giờ, cô cũng không đẩy Cố Nhiên ra nữa mà vòng tay lên ôm chặt lấy cổ anh.
Nụ hôn mãnh liệt mà bá đạo mang đến cho cô cảm giác quen thuộc.
Là Cố Nhiên!
Thật sự Cố Nhiên đã trở về rồi!
Đây không phải là mơ!
Cô hơi hé môi, e lệ nghênh đón sự xâm nhập bá đạo của đầu lưỡi đối phương.
Ý thức Vương Giai Tuệ đáp lại nụ hôn của mình, Cố Nhiên càng hôn cuồng dã hơn.
"Tiểu Lạt Tiêu, anh nhớ em! Em có nhớ anh không?" Cố Nhiên chạm môi Vương Giai Tuệ, thô giọng hỏi.
"Có nhớ!" Vương Giai Tuệ thẹn thùng nhắm mắt lại, không dám nhìn dáng vẻ đắc ý của Cố Nhiên.
Da mặt cô đã quá dày nên mới thừa nhận bản thân nhớ anh.
Nhất định anh rất đắc ý rồi??
Cứ để anh lên mặt một chút đi.
Cố Nhiên nở nụ cười sáng rực.
"Tiểu Lạt Tiêu, em nhéo anh một cái đi!" Cố Nhiên đột nhiên mở miệng, giống như không tin những lời vừa rồi của cô.
Vương Giai Tuệ mở to mắt, mê man nhfin anh.
Dưới ánh đèn dường, hai mắt anh nóng bỏng có thể hấp dẫn tâm hồn người.
"Bác sĩ Mông Cổ, em nhớ anh! Nhớ anh! Rất nhớ anh! Nhớ đến mức ngủ không ngon! Anh phải đền cho em!" Cô nói một hồi rồi vụng về hôn lên môi Cố Nhiên.
Cố Nhiên ôm chặt lấy eo Vương Giai Tuệ, bá đạo đoạt lại quyền chủ động khiến nụ hôn rực cháy như lửa, hừng hực khí thế: "Được! Anh đền!"