Editor: Chi Misaki
Vương Giai Tuệ nằm úp sấp ở trên giường, ôm Đại Hùng phát ngốc.
Hôm nay Cố Nhiên không gọi đến dù chỉ một cuộc điện thoại, đã thế lại còn tắt máy.
Một ngày không có anh quấy rầy trở nên thật an tĩnh, an tĩnh khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
"Vì sao lại không gọi điện thoại đến?" Vương Giai Tuệ đấm một phát vào Đại Hùng, giống như nó không phải gấu bông, mà chính là cái người đã đi công tác hơn một tháng-Cố Nhiên kia.
Cô dùng sức để phát tiết oán khí.
"Cố Nhiên, em nhớ anh mất rồi." Vương Giai Tuệ đột nhiên ôm sát Đại Hùng, dẩu môi u oán nói.” Anh trở về đi. Trở về em sẽ không mắng anh nữa."
Những lúc ở bên Cố Nhiên, từ trước tới nay cô chưa bao giờ cho anh sắc mặt hòa nhã, vì cái gì anh lại bước vào cuộc đời cô, vì cái gì cô lại nhớ anh nhiều như vậy?
Nhất định là do mỗi ngày cô đều ôm Đại Hùng anh đưa để đi ngủ.
Thấy vật lại nhớ người.
Cô ném Đại Hùng sang một bên, cuộn mình ở trên giường, cố gắng bức chính mình nhắm mắt lại.
Vốn có thói quen ôm Đại Hùng đi ngủ, trong lòng nay đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cô vậy mà lại không ngủ được rồi.
Lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng cô đành ảo não ngồi dậy, ra sức bứt tóc.
Sắp điên rồi!
Cô đây thật vì nhớ đến Cố Nhiên mà mất ngủ sao?
Chẳng lẽ cô yêu Cố Nhiên rồi?
Vậy Ninh Hạo kia thì sao?
Vương Giai Tuệ dần trở nên mơ hồ.
Trong lòng một người có thể chứa nổi hai bóng hình sao?
Ninh Hạo?
Cố Nhiên?
Nhớ tới Ninh Hạo, trong lòng cô lại có chút thống khổ.
Đó là một giấc mộng cô không bao giờ chạm đến.
Ninh Hạo giống như sao trong đêm tối, mà Cố Nhiên lại chính là viên kim cương cô nắm ở trong lòng bàn tay.
Sao tuy mỹ lệ nhưng lại quá xa vời.
Có thể nắm ở trong tay, mới đúng là thứ mình an tâm nhất, cũng sẽ là điều hạnh phúc nhất.
Ánh sáng của kim cương có lẽ không chói sáng bằng sao,
Nhưng mà,
Có thể thắp sáng cõi lòng cô là đủ rồi.
Cô cầm điện thoại ở đầu giường, nghĩ muốn gửi tin nhắn cho Cố Nhiên, chức anh buổi tối an lành, nhưng lại sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Ngay tại lúc cô do dự, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông. Trên màn hình sáng lên dòng chữ biểu thị người gọi đến"Bác sĩ Mông Cổ ".
Cô lập tức kích động nghe điện thoại: "Này!"
Cô còn tưởng rằng Cố Nhiên đã quên cô rồi, không nghĩ tới trễ như vậy còn nhớ đến gọi điện thoại cho cô.
Hốc mắt cô đã bắt đầu có chút ướt át.
"Hạt tiêu nhỏ, ngủ chưa?" Trong giọng nói của Cố Nhiên không hề che dấu sự sung sướng.
"Chưa. Không ngủ được." Vương Giai Tuệ thành thực trả lời.
"Nhớ anh sao?" Cố Nhiên trêu chọc cười hỏi.
Lần này, Vương Giai Tuệ không hề giống như mọi lần phủ nhận ngay lập tức mà cô trở nên im lặng.
"Sao lại im lặng?" Cố Nhiên hưng phấn hỏi."Thật nhớ anh sao?"
"Chừng nào thì anh về?" Vương Giai Tuệ mang theo ngữ khí có chút u oán hỏi lại.
Cô biết anh đi tham gia buổi thảo luận nghiên cứu vấn đề học thuật, sẽ có rất nhiều cơ hội để học tập, đồng thời cũng cần phải làm mấy ca phẫu thuật đã sớm được sắp xếp. Trong khoảng thời gian này bác sĩ Mông Cổ thực sự là bộn bề nhiều việc.
Cô không nên giục anh về nhà, nhưng mà cô nhịn không được.
Không có anh ở bên cô thật cô đơn tịch mịch!
"Bác gái ở nhà không?" Cố Nhiên không có trả lời Vương Giai Tuệ mà đặt ngược lại một câu hỏi thật “ liên quan”.
"Mẹ em? Không lâu trước đó Cố tổng cho mẹ em thăng chức rồi. Bà ấy hiện tại đang làm Phó Phòng tiêu thụ tập đoàn Mạc Y.” Vương Giai Tuệ đắc ý nói, "Sáng sớm nay bà ấy đã cùng trưởng phòng bộ phận tiêu thụ đi công tác tại thành phố D rồi, nghe nói là một cái CASE lớn. Mẹ em lợi hại đi?"
"Lợi hại." Cố Nhiên cười trả lời."Mẹ vợ đích thực là lợi hại."
"Ai là mẹ vợ anh? Cố Nhiên, bát tự của hai ta còn chưa có xem đâu!" Trong giọng nói Vương Giai Tuệ không che giấu nổi sự thẹn thùng.
"Đang viết rồi. Sẽ nhanh thôi." Cố Nhiên cười nói."Ngẫm lại lần này anh đi công tác tuy có vất vả, nhưng thật đáng giá.Hạt tiêu nhỏ đã biết nhớ anh rồi."
"Tới cùng thì khi nào anh về?" Vương Giai Tuệ nhếch lên miệng nhỏ, hỏi lại lần nữa.
"Em đến ban công đi." Cố Nhiên cười đáp.