Hôm nay Cố nhị ăn mặc không giống như bình thường, anh một thân áo nhân viên vệ sinh màu đen, có một cái mũ rất to, phía dưới còn một cái quần thể thao cùng màu, trước khi đi vào phía sau phòng họp, còn đeo khẩu trang, bộ dáng lanh lẹ.
Lúc tháo khẩu trang xuống, Kiều Duyệt Nhiên kinh ngạc: là phiên bản của chú đẹp trai a, chẳng qua là nhìn trẻ hơn thôi. Sự nam tính lại y như vậy, đều là loại thu hút mấy tiểu cô nương, phụ nữ quay quanh anh ta không ít, người đẹp trai như vậy, hôm nay lại đến đây nhìn lén Miêu Doanh Cửu, em gái Miêu tiên sinh.
Miêu Doanh Cửu bước vào phòng họp.
Cố nhị không hỏi Kiểu Duyệt Nhiên là ai, có thể là do anh Đông sắp xếp, anh đối với mấy việc nhỏ này không để ý lắm. Chỉ thấy cô gái này trông không tệ, tuổi tác chắc cũng cỡ Tam Nhi.
Anh ánh mắt luôn không rời khỏi Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu lúc đi đều như mang theo gió vậy, lúc cô bước vào cửa, vừa mới gọi điện thoại xong, đeo tai nghe, ngồi ở vị trí chủ tịch.
“Tài liệu của công ty quý vị tôi đều đã xem qua rồi, bắt đầu từ hai năm trước, tình trạng tăng trưởng lợi nhuận của công ty khá thấp, nguyên nhân thì tôi phân tích một chút, chính là do yêu cầu đối với người xem quá nhỏ, mà công ty lại không theo kịp thời đại, điều chỉnh sách lược…” giọng nói nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ sắc sảo.
Cố nhị vừa nghe vừa nhìn, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười.
Khí chất và thái độ chuyên nghiệp của Doanh Doanh. cực kì hấp dẫn anh.
Sau khi họp xong, Doanh Doanh liền rời đi!Cố nhị cảm thấy thật mất mát, trống vắng.
Hai tay anh đặt trên cửa kính, nhìn chằm chằm vào Miêu Doanh Cửu.
Kiều Duyệt Nhiên ở một bên nhìn anh, cảm thấy ánh mắt anh mềm mại như nước, nhưng khóe miệng lại như đang mỉm cười.
Vừa tự hào, vừa như bất đắc dĩ.
Gặp nhau mà như không gặp!
Đại khái dùng từ này để hình dung đi.
Rõ ràng là xót xa trong lòng lại không biểu hiện ra được, bởi vì không có ai chia sẻ với anh.
Tương tư không thể để người khác biết được.
Đây là lần đầu tiên Kiểu Duyệt Nhiên nhìn thấy, một người đàn ông đối với một người phụ nữ như vậy!
Có một lần, cô đi đến một châu khác, Hứa Thế An nói nhớ cô rồi, không biết có phải biểu hiện như thế này không?
Kiều Duyệt Nhiên bỗng nhiên rất muốn biết.
Sauk hi Miêu Doanh Đông và Miêu Doanh Cửu rời đi, Kiều Duyệt Nhiên cùng với Cố Nhị đi xuống.
Cố nhị biết, anh phải về nước lại rồi.
Dù sao, nhưng ngày tháng còn lại cũng không nhiều nữa, còn khoảng bốn tháng nữa đi, là có thể gặp được cô rồi.
Nhưng ngày tháng còn lại càng ít, cũng có nghĩa là những ngày tháng đã qua đi rất dài.
Thời gian càng dài, lòng anh càng sốt ruột.
Xuống lầu, anh lại đội mũ bộ áo quần nhân viên vệ sinh lên, bước đi rất chậm, Kiều Duyệt Nhiên vẫn luôn đi sau lưng anh, im lặng không nói gì.
Miêu Doanh Đông và Miêu Doanh Cửu là đi hướng ngược lại.
“Cô đã từng thích một ai chưa?” Cố nhị hỏi.
“Có”. Kiều Duyệt Nhiên trả lời ngắn gọn.
“Nếu như không gặp được, cảm giác sẽ thế nào?” Cố nhị hỏi, anh căn bản không nhìn Kiều Duyệt Nhiên, chỉ là ở bên cạnh đang có một người có thể nói chuyện, anh muốn họ nói cho anh biết cảm giác của mình như thế nào.
“Như trong đêm dài, không có ngày mai! Cuộc đời đơn độc, không có dũng khí để sống tiếp nữa.” Ánh mắt Kiều Duyệt Nhiên hơi long lanh nước.
Cố Nhị cảm thấy câu trả lời của Kiều Duyệt Nhiên rất kì lạ. Anh không biết, anh đã hỏi đúng người rồi.
Kiều Duyệt Nhiên biết, không bao lâu nữa, Hứa Thế An và cô sẽ phải chia ly, những ngày tháng sau này, cô cũng đã từng nghĩ qua, sẽ thật sự một thân một mình, cũng giống như đêm dài không có ngày mai. Loại đêm dài lúc nào sẽ trôi qua, cô cũng không biết nữa.
Thân phận nghèo túng này, Hứa Thế An và cô vẫn luôn mang theo bên người, từ này, chỉ còn mình cô thôi. Từ nay, chỉ còn lại một mình cô.
Cuộc đời cô cả trăm thương ngàn khổ, là tầng lớp dưới cùng xa hội.
Cô đã từng gặp qua những người còn bi thương hơn nhiều, cũng đã từng thấy qua những thủ đoạn người hãm hại lẫn nhau, nhưng cô không muốn chấp nhận số phận!
Cô muốn nỗ lực đi lên phía trước, nhưng cho dù có cố gắng tiến lên phía trước bao nhiêu,cũng không thể cứu được mạng của người đó!
Cô làm công việc thấp hèn này, cũng bị ông chủ coi thường bảo cô ham tiền tài như mạng, mỗi lần làm là mỗi lần đưa cô tiền.
Những chuyện này…không sao cả.
Cô mong người nọ có thể sớm khỏe lại, nhưng ngày tháng khỏe lại đó càng ngày càng mơ hồ.
Kiều Duyệt Nhiên bật khóc, cô rất ít khi khóc.
Bên đường bên kia, điện thoại của Miêu Doanh Cửu để quên ở trong phòng hội nghị.
“Anh, em quay lại lấy điện thoại một chút.” Miêu Doanh Cửu nói.
Xe của cô với xe của Miêu Doanh Đông dừng lại.
“Tiểu Cửu”. Miêu Doanh Đông nhìn thấy bóng dáng của Cố nhị, mặc dù đã đi rất xa rồi, với lại còn đội mũ trùm nữa. nhưng dáng vóc anh ta như vậy, lẽ nào tiểu Cửu không nhận ra chứ.
Miêu Doanh Cửu cũng ngẩn ra, người xa xa kia dáng vẻ rất giống Cố nhị.
Cô nghi ngờ mình nhìn nhầm rồi. Nhưng không thể nào, cô làm sao có thể nhìn nhầm Cố Vi Hằng chứ, dáng dấp giống đến vậy?
“Cố Vi Hằng!” Miêu Doanh Cửu từ phía sau gọi đến.
Câu này Cố Vi Hằng nghe thấy, nhưng anh không quay đầu lại, âm thầm nghĩ, “Xong rồi!”
Giống như kẻ trộm bị phát hiện!
Anh tiện tay khoác vai Kiểu Duyệt Nhiên bên cạnh, “Phối hợp một chút đi!”
Miêu Doanh Đông nhíu máy, cái tên Cố nhị này, không biết thân phận của Kiều Duyệt Nhiên sao?
Kiều Duyệt Nhiên thì sao, bản thân cô ta cũng không biết sao?