Cố Vi Hằng muốn gặp Miêu Doanh Cửu, nguyên nhân rất đơn giản: Khương Thục Đồng trở về rồi.
Anh bây giờ vẫn sống ở biệt thự gia đình, mỗi đêm đều có âm thanh đó. Điều này đối với Cố nhị mà nói, lửa sắp cháy đến nơi rồi, sắp không chịu nổi nữa. Với lại, trong cuộc sống hang ngày, không phải loại đần độn ngu si, chính là như Hứa Thải Vi, đến cầm dép cho Doanh Doanh cũng không xứng.
Hải Thành bây giờ còn có nữ nhân không sợ chết, động không động liền muốn dựa vào Cố Vi Hằng. Đều nói “Hoa nhiều từ từ hấp dẫn ánh mắt người”.
Cố Vi Hằng trùng hợp lại ngược lại với mấy loại đàn ông đó. Trước đây chưa biết Doanh Doanh thì thôi, sau này phát hiện Doanh Doanh càng lúc càng tốt, Doanh Doanh làm ầm lên với anh, muốn anh cứ yên tâm tùy tiện, bừa bãi đi, muốn anh thích làm gì cứ làm, muốn nói gì cứ nói. Ở trước mặt cô, anh không nhất nhiết gò bó bản thân mình phải là một người đàn ông này nọ. Mấy năm nay bị Cố Minh Thành ép xuống tính khí như vậy, bây giờ lại dần dần quay lại.
Doanh Doanh…
Doanh Doanh…
Doanh Doanh náo đến làm anh ngứa ngáy khó chịu trong lòng.
Doanh Doanh tính tình hào phóng, xưa nay chưa từng tính toán với anh điều gì, Doanh Doanh chưa bao giờ đòi chia tay này nọ.
Càng quen với cô, càng cảm thấy cô tốt đẹp. So với mấy loại phụ nữ suốt ngày muốn đàn ông dỗ dành, cô hơn họ gấp trăm lần. Với lại, Doanh Doanh của anh trên thương trường còn lật tay tạo nên mây gió, lật tau là tạo nên mưa bão, có nữ nhân nào hơn được cô chứ?
Có được Doanh Doanh, có được thiên hạ.
Bây giờ, Cố Vi Hằng nhìn thấy phụ nữ, liền cảm thấy xem thường, không bằng một góc Doanh Doanh!
“Cầu xin tôi đi!” Miêu Doanh Đông dừng xe bên đường, nuốt từng lời Cố Vi Hằng nói.
Cái tên nhóc thúi Cố nhị này, cũng không biết có năng lực gì khiến Miêu Doanh Đông cực kì xem thường vì chuyện trai gái của cậu ta, giờ chỉ vì một tiếng “Anh Đông” này lại cảm thấy cảm tình rất nhiều.
Người Miêu gia luôn dễ mềm lòng, chỉ cần một người đến cào nhẹ một cái thôi. Mà cái cào nhẹ này, cần phải có thiên phận, là người cần thiết đối với cuộc sống của người Miêu gia. Trùng hợp lại chính là cái tên này, cậu ta gãi đúng Miêu Doanh Cửu, trúng anh, cũng từng tiếp xúc với Miêu Chánh Đào, thiếu chút nữa thì chọc vào Từ Thiến. Mà con bà nó cái tên này, đạo hành cao, chứ người bình thường không bao giờ làm Từ Thiến xuôi lòng được.
“Không phải lúc nãy đã cầu rồi?”
“Cái loại cầu như không đó? Cầu chỗ nào?”
“Anh Đông tôi không phải con gái, anh đừng làm khó tôi nữa.” Cố nhị đối với loại quan hệ giữa nam nhân và nữ nhân này rất rõ.
“Nhưng khó có được cậu không kiêu ngạo như này, mềm dẻo một chút, tôi quá dễ nói chuyện rồi ấy chứ?” Miêu Doanh Đông cười nói.
“Lúc nãy tôi gọi anh một tiếng “Anh”, anh không nghe thấy sao?” Cố Vi Hằng cao giọng, cầu người như thế này coi như là anh hạ giọng lắm rồi.
“Cậu không sợ mẹ tôi biết, tất cả công sức trước đây đều trôi sông đổ bể hết sao?”
“Tôi chỉ muốn đứng từ xa nhìn cô ấy thôi, tôi muốn tìm anh, cũng là vì muốn anh làm nhân chứng, chứng minh cho tôi không làm gì, anh có thể không cần nói cho Doanh Doanh biết. Tôi chỉ muốn len lén nhìn cô ấy là đủ rồi.”
Đây là muốn thành cái dạng gì đây? Lại còn muốn “len lén nhìn cô ấy” thôi.
Miêu Doanh Đông cảm thấy, Tiểu Cửu vì anh ta nhận biết bao khổ ải, hình như quay lại rồi.
“Được rồi, tôi sắp xếp một chút!” Miêu Doanh Đông cúp điện thoại.
Cố nhị lợi dụng anh, lời dụng một cách triệt để. Đã giúp sắp xếp rồi, lại còn muốn làm người chứng kiến. Đương nhiên, loại chuyện này, ngoại trừ Miêu Doanh Đông, người khác thật sự không dễ làm.
Cậu ta muốn thấy Doanh Doanh, lại không muốn Doanh Doanh biết, Miêu Doanh Đông cũng phải theo…
Miêu Doanh Đông nghĩ một lúc, rồi gọi cho ông ty truyền hình.
Trong số các công ty ơ Mỹ, phòng hội nghị của công ty này đáng tin nhất, phía sau có cửa kính, có thể nhìn thấy toàn cảnh trong hội nghị, với lại, ở đây Cố nhị cũng không xa lạ gì, chỉ là anh chưa bao giờ đi lui sau cửa kính.
Ông chủ công ty này Miêu Doanh Đông có quen biết, vẫn luôn mong anh đầu tư vào, chẳng qua địa phương nhỏ này anh bỏ qua, chưa bao giờ có động tĩnh. Nhưng ông chủ công ty luôn đối với anh rất khách khí.
Lần này, anh nói muốn khảo sát công ty một chút, muốn đi xem tình hình, anh muốn AAK hợp tác đầu tư, chỉ là anh muốn để một người đứng sau lớp kính phòng họp.
Điều này đối với công ty điện ảnh mà nói giống như trên trời rơi xuống một cái bánh vậy. Ông chủ có thể nhìn ra, Ethan đầu tư cho ông chính là vì muốn sắp xếp một người đứng sau lớp cửa kính đó. Quy mô công ty này cũng tạm, nhưng chưa bao giờ Ethan để vào mắt, nếu liên hợp với AAK đến đầu tư, như kiểu có thể gặp người say không ở quán rượu. Cơ hội này không thể bỏ qua.
Ethan lời nhỏ ý lớn, xem ra là muốn sắp xếp cho cái người cực kì quan trọng kia.
Với Miêu Doanh Cửu, anh có nói qua thứ sáu đi đến phòng hội nghị đó xem xem, đầu tư hay không nói sau. Miêu Doanh Cửu đồng ý.
Thứ tư, Miêu Doanh Đông gọi cho Cố nhị, bảo anh sáng thử năm nhất định phải dến đó.
“Công ty điện ảnh lần trước sao?” Cố nhị nhíu nhíu mày.
“Ừm, sao?”
“Không thích lắm, Cái người kia muốn làm việc với tôi!”
Miêu Doanh Đông nghiến răng nghiến lời, “Trước khi chết còn muốn xem quan tài nào rẻ phải không? Đã sắp xếp xong rồi, đừng ở đó mà chê gầy trách béo nữa! Tình hình chỗ này tốt nhất, Doanh Doanh không thấy cậu, nhưng cậu có thể nhìn thấy nó, với lại, cậu cũng chưa vào bên trong xem thế nào mà.”
Cố Vi Hằng đồng ý.
Miêu Doanh Đông đem việc Cố nhị sắp đến nói với Kiều Duyệt Nhiên. Tại sao nói với cô ấy, anh cũng không biết nữa. Chẳng qua, Kiều Duyệt Nhiên có nói qua một câu khiến anh nhớ mãi không quên, đó chính là: phong hoa tuyết nguyệt.
Anh đột nhiên biến thái đến muốn để Kiều Duyệt Nhiên nhìn xem, cái gì gọi là phong hoa tuyết nguyệt.
Cầu Hỉ Thước xa xôi, ngăn cách gặp gỡ mới là phong hoa tuyết nguyệt.
Từ bây giờ cô sống, bạn trai cô chết đi, âm dương cách trở, đó cũng là phong hoa tuyết nguyệt! Đó chính là làm một việc không liên quan!
Anh muốn cô nhìn chút xem Cố nhị, thực ra nhìn hay không cũng không quan trọng.
Kiều Duyệt Nhiên cũng muốn nhìn xem, cô đến bên cạnh Miêu Doanh Đông xem rốt cuộc người đó trông như thế nào? Sao cả thế giới đều di chuyển xung quanh anh ta như vậy.