Khi Miêu Chánh Đào nói với ký giả, ký giả nói, khi ở Hải Thành, tôi thường nghe được người ta nói, Cố tổng và Miêu tổng hai người đã hẹn hò, nhưng mà, không thấy Cố tổng lên tiếng, trái lại là Miêu tiểu thư- -
Tiếp theo thì lắc đầu.
Miêu Doanh Đông thấy cũng mất mặt quá, là Miêu Doanh Cửu đã tự giao mình cho Cố Vĩ Hằng.
Tự giao mình cho một tên khốn không biết trân trọng!
Anh ta thấy tiếc cho em gái mình.
Miêu Doanh Đông mang bản nội dung và kết quả thử thách cho Miêu Chánh Đào.
Miêu Chánh Đào không biết nội dung thử thách này, cho Miêu Doanh Đông tự quyết định.
Miêu Chánh Đào nghe được và nói, “Nói thật lòng, cha không nghĩ là việc sử dụng vốn đầu tư của tiểu Cửu có nghĩa là anh ta nhắm vào tiền, hay là, anh ta cảm thấy tiểu Cửu đầu tư vào, thì sau này tiểu Cửu sẽ thường xuyên đến Trung Quốc, hai người có thêm nhiều thời gian bên nhau, con cái gì cũng không hỏi, thì đã phán anh ta tử hình, không thể tùy ý như vậy!”
Bởi vì theo sự hiểu biết của Miêu Chánh Đào về Cố Vi Hằng, ông ta cảm thấy người này, không phải là loại người van xin năng nỉ dựa vào phụ nữ để kiếm tiền, trái lại anh ta cũng có giá lắm đó.
“Chặng lần này không tính, còn đi thử xem vì sao anh ta muốn dùng vốn đầu tư của tiểu Cửu, xem như được hiệp phụ!” Miêu Chánh Đào nói, “Đừng bao giờ cho anh ta biết được. Chúng ta làm như vậy, đã rất quá đáng rồi đó, cũng may anh ta vẫn chưa biết, thử xong hiệp này, thấy được thì tạm ngưng đi, nếu như tiểu Cửu thích anh ta, anh ta cũng có năng lực, cha cũng không có lý do để phản đối, chỉ là tương lai, hai người- -”
Vốn dĩ Miêu Doanh Đông muốn nói chuyện gần đây chơi phụ nữ của Cố Vi Hằng, nhưng mà nghĩ lại, anh ta không hề có chứng cứ xác thực để chứng minh Cố Vi Hằng có chơi phụ nữ, không nên làm lớn chuyện.
Không có nói.
Miêu Doanh Đông mang chuyện này nói với Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn là người duy nhất Miêu Doanh Đông có thể trò chuyện được, nhưng chuyện vượt qua thử thách này, Miêu Doanh Đông đã giữ lại, anh ta chỉ nói tiểu Cửu đầu tư vào chuyện Hằng Đại, muốn nhờ Nam Lịch Viễn hỏi Cố Vi Hằng vì sao phải nhận vốn đầu tư này.
“Biết được rồi.” Nam Lịch Viễn chỉ trả lời ba chữ.
Từ nhỏ ít người theo đuổi tiểu Cửu, người khác biết được thân thế của cô ta đều dừng bước lại, chỉ là Nam Lịch Viễn không ngờ đến, có một ngày, tiểu Cửu lại theo đuổi ngược lại anh vợ, đương nhiên cũng có thể tính là cậu lớn.
Mười ngày sau, Miêu Doanh Đông quả nhiên nhận được sự đầu tư của Hằng Đại, cả vốn lẫn lời, Cố Vi Hằng một câu cũng không nói.
Gần đây tâm trạng của Cố Vi Hằng rất buồn phiền.
Anh ta giống như đang tự giày vò bản thân, trái banh tuyết của Hằng Đại chỉ có càng lăng càng lớn, hai tập đoàn lớn cùng nhau sát nhập vào nhau, có thể anh ta thực sự đã không còn cơ hội hẹn hò, cô độc cả đời cũng tốt.
Nhiệm vụ gần đầy chính là đầu tư vào một công ty bảo vệ môi trường, không khí càng ngày càng tệ, làm về bảo vệ môi trường cũng khả dụng.
Động tác của Cố Vi Hằng, Miêu Doanh Cửu ít khi thăm dò.
Cô ta cũng đã đầu tư vào công ty này rồi, về tiền bạc thì, đúng lúc đã vượt qua mức đầu tư của Cố Vi Hằng, trở thành cổ đông lớn nhất.
Buổi họp, Cố Vi Hằng đã đến.
Cố Vi Hằng không biết Miêu Doanh Cửu đã thay thế vị trí của anh ta.
Cho nên hôm đó khi chờ đợi họp, Cố Vi Hằng không ngồi vào ghế chủ tịch, thấy cũng kỳ lạ.
Nhưng mà, anh ta đối với những chuyện này, không quan tâm nhiều, luôn dựa lưng vào ghế sau, cầm bản tuyên truyền lên xem, công ty này ngoại trừ làm những thiết bị lộc khói, còn làm thiết bị diệt sán, cũng rất tốt đó.
Cố Vi Hằng có sở thích riêng thích ở sạch, anh ta cảm thấy mua một thiết bị để diệt sán cũng tốt.
Anh ta gọi giám đốc bên của công ty qua để hỏi về tình hình thiết bị diệt sán.
Bởi vì cuộc họp vẫn chưa bắt đầu, giám độc chỉ ngồi ghế bên cạnh Cố Vi Hằng, chi tiết nói về chuyện thiết bị diệt sán.
Khi Miêu Doanh Cửu bước vào trong, nhìn thấy Cố Vi Hằng đang nghiêm túc nghe, bước gần qua đó, mới nghe được thì ra anh ta muốn diệt sán.
Như theo sư hiểu biết về Cố Vi Hằng, Miêu Doanh Cửu càng ngày càng phát hiện, Cố nhị giống như một phụ nữ vậy?
Giả vờ cố tình, có người chiều chuộng anh ta, anh ta càng làm như vậy.
Diệt sán, đây không phải đều là nhũng chuyện mà phụ nữ quan tâm hay sao?
Thậm chí đến cô ta cũng không quan tâm nữa.
Miêu Doanh Cửu ngồi vào ghế chủ tịch, Cố Vi Hằng tình cờ liếc nhìn một cái, thì nhìn thấy Miêu Doanh Cửu.
Anh ta nhăn lại chân mày.
Nhìn thấy mọi người đã đến đông đúc, giám độc bắt đầu triển khai cuộc họp, trước tiên là giới thiệu những người đầu tư, tiếp theo nói, “Tiểu thư của Akk quả nhiên lại đầu tư vào, xem như là vinh hạnh của chúng ta.”
Vốn dĩ muốn nói chủ tịch của tập đoàn Minh Thành cũng đến đây đầu tư, hiện nay khí thế của anh ta đã bị đè xuống rồi, trở thành Miêu Doanh Cửu rồi.
Miêu Doanh Cửu phát hiện, làm một người phụ nữ bé nhỏ theo đuổi anh ta, là không thể nào được, nếu như không thể nào, vậy cô ta thì lấy lại kịch bản chủ tịch bá đạo của trước đây.
Lần này, cô ta muốn ăn sạch anh ta.
Giám độc một bên giới thiệu sản phẩm của công ty này, một bên nói chuyện bảo vệ an toàn sức khỏe là điều vô cùng quan trọng, xung quanh chúng ta rất dơ bẩn đó.
Cố Vi Hằng nghe vào như cột lưng phát lạnh vậy, anh ta còn nhìn vào người bản thân, cảm thấy trên người bản thân cũng rất dơ bẩn.
Có thể là giám đốc đang tẩy não, nhưng người khác cũng không bị như vậy mà.
Miêu Doanh Cửu luôn lạnh lùng ở bên cạnh nhìn.
Khi cuộc họp kết thúc, Cố Vi Hằng đứng lên thì đi, đôi tay bỏ vào trong túi quần, kiêu ngạo đến không mang trần thế bỏ vào trong mắt.
Khi bước ra cửa, anh ta bị khung cửa vấp trúng một cái, toàn bô cánh cửa trong phòng làm việc của tập đoàn Minh Thành đều không có khung cửa, có thể anh ta đã quen rồi.
Miêu Doanh Cửu và giám đốc đang bắt tay chào tạm biệt, dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát phản ứng của Cố Vi Hằng, anh ta quay người lại đá vào một cái vào khung cửa.
Giống như một đứa trẻ vậy.
Tuy rằng đã ngủ qua mười mấy lần, nhưng Miêu Doanh Cửu phát hiện, bản thân trước đây, cũng không hiểu nhiều về anh ta.
Khi Miêu Doanh Cửu bước ra cửa, xe của Cố Nhị đã lái đi rồi.