Ngày hôm đó, anh quay về Mỹ, tới văn phòng của Miêu Doanh Cửu.
Lúc ở văn phòng của Miêu Doanh Cửu thay quần áo, anh nhíu mày nói, “Quần áo của anh đâu? Đều để Cố Nhị mặc đi rồi à?”
“Anh ấy gấp gáp tới, không mang nhiều quần áo.”
Từ ngày hôm qua, tâm trạng của Miêu Doanh Cửu gần tới đỉnh điểm.
Vốn dĩ hôm nay định không đi làm muốn ở nhà khóc một trận, nhưng mà không được, sứ mệnh của gia tộc, nếu cô một ngày không làm việc thì sẽ có rất nhiều người sẽ thất nghiệp.
“Cố Nhị!” Miêu Doanh Đông cười lạnh, “Qủa nhiên lão nhị của mỗi nhà đều khó chơi nhất! Tàn nhẫn nhất, cứng miệng nhất.”
Miêu Doanh Đông nói những lời của Cố Vi Hằng cho Miêu Doanh Cửu, cũng nói chuyện của Cố Nhị đêm hôm đó, còn nói Cố Nhị có khả năng lại chơi đàn bà khác rồi.
“Người như vậy có thể phó thác chuyện cả đời ư?” Miêu Doanh Đông tức giận nói.
Miêu Doanh Cửu nắm chặt lòng bàn tay, đối với cô, thực sự chỉ là chơi bời thôi sao?
Nhưng mà lần này, Miêu Doanh Cửu nghe xong lời này, có chút đờ đẫn.
Sau khi Cố Vi Hằng trở về từ khách sạn, về tới nhà thì không ăn cơm.
Khương Thục Đồng hỏi anh tối qua anh đi đâu mà lại mệt mỏi như vậy.
“Tăng ca!’ Cố Vi Hằng nói.
Cố Minh Thành ngồi trên sopha, không nói lời nào.
Tăng ca?
Bình thường sau khi tăng ca đều là tinh lực dồi dồi, lần này, tinh thần ủ rũ.
Thôi tùy vậy. Con trai lớn rồi, đánh nó cũng chả có ích gì.
Dù sao sau này cũng sẽ có người thay hắn quản lão nhị.
Lúc lão nhị ăn cơm, Khương Thục Đồng ngồi đối diện anh hỏi, “Lão nhị, con ăn cơm tiểu Cửu làm chưa?”
Cánh tay đang ăn của Cố Vi Hằng dừng lại một chút, “Sao mẹ lại hỏi thế?”
“Lúc trước lúc mẹ ở Mỹ, tiểu Cửu có làm cho mẹ một bàn đồ ăn, ngày hôm đó mẹ liền nghĩ, cô gái bây giờ có thể nấu ăn càng ngày càng ít, con bé biết nấu ăn, lại nấu ngon như vậy, hơn nữa, trong nhà lại tốt như vậy. Trời sinh có số tốt, sau này kinh doanh lại tốt hơn nữa. Lão nhị, con phải nắm thật chắc đó, đừng để người khác cướp con bé đi, đoán chừng người theo đuổi tiểu Cửu chắc cũng từ Trung Quốc xếp tới Pháp.”
Từ Trung Quốc xếp tới tận Pháp, tại sao lần trước lại nói là lần đầu tiên nhận được hoa chứ?
Xem ra cũng không giống đang nói dối.
“Mẹ, bọn con đã chia tay rồi.” Nói xong, Cố Vi Hằng liền vòng tay lên lầu ngủ.
Cố Minh Thành nhìn Cố Vi Hằng một cáu, nói một câu, “Tiểu tử thúi....”
Vừa nghĩ sau này không đánh nó nữa!
Hình như thời gian này Cố Vi Hằng vô cùng xui xẻo, bên Mỹ, Tô Khả Nhi muốn quay phim điện ảnh, trước tiên phải nói ổn thỏa, Cố Vi Hằng từ chối cô quay bộ này.
Có người biết kim chủ trước kia của Tô Khả Nhi là Cố Vi Hằng, muốn làm một bài viết về mặt này, người viết bài viết này là một phóng viên người Trung Quốc, anh ta biết Cố Vi Hằng từng được mặc định là “Thương nhân yêu nước”.
Phóng viên này muốn không đi con đường bình thường, lần này muốn để cho mọi người thấy Cố Vi Hằng trước mặt “yêu nước”, sau lại để cho người yêu của mình quay loại phim này, có thể thấy là chỉ là giả vờ yêu nước mà thôi.
Chuyện này đã bị Miêu Doanh Đông nhận ra, bởi vì phóng viên này anh ta có biết, phóng viên kia cũng nói với anh ta rồi.
Phóng viên kia không biết quan hệ của Miêu Doanh Đông với nhà họ Cố, hoàn toàn kể hết chuyện này.
Miêu Doanh Đông nói, “ Chỉ trách Cố Nhị xui xẻo! Tên nhóc hồ đồ!”
Miêu Doanh Đông kể hết chuyện này cho Miêu Doanh Cửu.
Vốn Miêu Doanh Cửu không muốn tính toàn với Tô Khả Nhi, dù sao thì cô cũng đã nói rồi, nói với Tô Khả Nhi nhiều hơn một câu thì sẽ tổn thất hơn ngàn vạn, hạ thấp thân phận của cô, nhưng lần này, cô không thể không quản.
Cô đi tới căn hộ của Tô Khả Nhi, từng xấp từng xấp tiền đặt trước mặt Tô Khả Nhi, “Cô quay bộ phim đó, đây là thù lao gấp ba!”
Tô Khả Nhi mở to mắt nhìn số tiền kia, định cầm lấy, tay Miêu Doanh Cửu liền đè lên số tiền kia, “Số tiền này, là tôi vất vả kiếm được, nếu như muốn lấy thì phải có đền đáp chút gì đó. Tôi cực khổ như vậy, nhìn thấy cô nhẹ nhàng thoải mái thế kia, trong lòng tôi cảm thấy không được cân bằng.”
Miêu Doanh Cửu khoanh tay trước ngực nói.
“Vậy cô muốn tôi làm gì?”
“Thứ nhất, rời khỏi Mỹ, không được về Trung Quốc, đi đâu tôi không quản được. Thứ hai, từ đây không được nói mối quan hệ giữa cô và Cố Vi Hằng, bởi vì tôi là bạn gái của anh ấy. Đắc tội phải tôi, hậu quả thế nào, cô phải biết.”
“Nói hay lắm. Dù sao cũng có tiền rồi.” Tô Khả Nhi vui sướng nói.
Còn vị phóng viên kia, Miêu Doanh Cửu không quen biết, cô phải nhờ anh cô.
“Anh, giúp em tung tin tức này ra.”
Miêu Doanh Đông cười lạnh, “Nếu như cậu ta là em rể anh, anh đương nhiên sẽ giúp, nhưng mà em rể anh sẽ không làm ra chuyện bao nuôi tình nhân. Cậu ta đã đối xử với em như vậy, mà em còn đối xử với cậu ta như thế, xứng đáng không?”
“Xứng đáng! Em phải để anh ấy nợ em cả một đời, vĩnh viễn trả không hết. Trái tim con người đều là thịt, em không tin, em cứ đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy có thể ác với em đến mức nào!” Miêu Doanh Cửu kiên định.
“Em có thể kiếm một người khác. Tốt hơn cậu ta, cũng đã lớn rồi. Dịch Bá Thành, một con chó con khá tốt, làm nũng giở trò xấu cái gì cũng thành thạo, tốt hơn Cố Nhị nhiều.”
“Anh ta làm nũng, chẳng còn chút khí phách nào cả, khiến em cảm thấy chả ra đâu. Em chính là xem trọng Cố Nhị, anh. Chuyện này, anh bắt buộc phải giúp em! Đỡ sau này anh ấy thành em rể của anh quan hệ không hòa hợp, không dễ dàng thu dọn.”
“Cậu ta có tài đức gì để đời này được em giúp đỡ như vậy?”
“Anh ấy có tài lãnh đạo!”
“Có tài lãnh đạo là bởi vì cậu ta đứng trên vai của em!” Miêu Doanh Đông nói xong liền bước đi.
Cuộc đời này Miêu Doanh Cửu luôn dùng chiến thuật tâm lí, tấn công vào lòng người là chuẩn, cô biết lúc Cố Nhị nhắc đến chuyện chia tay là thời điểm trái tim anh yếu đuối nhất, bởi vì quan tâm mới mềm yếu.
Cô phải thừa thắng xông lên!
Điều này cô vừa mới nghĩ thông.