Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 83: Thất vọng

Edit: Hoàng Bích Ngọc

NewYork nổi danh là sân huấn luyện của võ đạo.

Trù Nhiên tìm được Trình Diễm tự nhiên đi tới: "Nghe nói cô hạ xuân dược với Lại Tư mấy chục lần, duy nhất có một lần thành công, nhưng mà vẫn tự cô cởi quần áo xuống."

Ánh mắt Trình Diễm phát lạnh, cả người căng thẳng, chuẩn bị cho cú đánh bất ngờ, người phụ nữ này không phải là người dễ bắt nạt, cô ta là người phụ nữ duy nhất cùng Lại Tư trở về khi đi đảo Luyện Ngục. Ở nơi đó, cô ngay cả tiến cũng không dám tiến.

"Cô muốn làm cái gì?"

"Không cần khẩn trương, tôi là có lòng tốt đến tìm cô, cô xem, bên cạnh tôi cũng không có người nào đi theo."

Trình Diễm không chút nào lơi lỏng, trong lòng thầm nghĩ, cho dù không ai đi theo, chống lại người phụ nữ ma quỷ này, cô cũng có mấy phần bị đánh bại. Sau đó ánh mắt chợt lóe, suy nghĩ tìm chỗ chạy trốn. Hai nhà đối nghịch, ai có thể tin cô ta có lòng tốt đến đây.

"Tôi chỉ là có lòng tốt tới nhắc nhở cô, nếu không phải một năm trước Lại Tư không cố ý, cô cho rằng anh ấy sẽ trúng xuân dược của cô sao?"

Trình Diễm lạnh lùng hừ một tiếng, cô đương nhiên là biết, Lại Tư rõ ràng là tính kế cô, sau đó chính bản thân mình thuận tiện ăn luôn Tuyết Thuần.

Trù Nhiên sắc mặt bình thường, chỉ là vẫn tiếp tục nói: "Dĩ nhiên Lại Tư sẽ không vì cô mà tự mình uống xuân dược, tại sao không chuyển mục tiêu đi? Họ Tuyết kia thuần khiết như vậy, trúng bẫy của cô, đối với cô chuyện đó quá dễ dàng."

"Cô có ý gì?" Trình Diễm nhíu mày, vô cùng cảnh giác

"Nếu họ Tuyết cùng với người anh trai ngoài dã thú kia của cô, cùng Trình Lãng phát sinh quan hệ, như vậy, Lại Tư anh ấy còn có thể vẫn muốn họ Tuyết kia sao? Theo như tôi được biết, Lại Tư có tính thích sạch sẽ, đặc biệt là với phụ nữ, phụ nữ không sạch sẽ, anh ấy ngay cả chạm vào cũng thấy ghê tởm."

Trình Diễm đôi mắt sáng ngời, lần này cô ta nói trúng tim đen của cô, nhưng cô vẫn không dám làm. Bởi vì Lại Tư trông coi Tuyết Thuần thật sự rất kín kẽ, lúc nào cũng giống như hận không thể đem cô ta dính lấy một chỗ, càng không hận có thể đem cô ta hòa cùng một cơ thể với chính mình.

"Tóm lại cô có mục đích gì?" Trình Diễm không phải dạng dễ đối phó, lại có vài phần hiểu biết với Trù Nhiên, tự nhiên không dễ bị lừa gạt giống Thiến Sở Sở.

"Đương gia đời trước có mấy người vợ?" Trù Nhiên khoan thai nghịch móng tay hỏi.

"Năm." Trình Diễm không có nhẫn nại đáp, chuyện này ngay cả người qua đường cũng biết. Cô chắc chắn Trù Nhiên sẽ không hỏi những câu vô dụng, cho nên cô nhẫn nại mà đáp

"Chúng ta đều có điểm giống nhau, đều muốn có được Lại Tư. Nếu Lại Tư đối với họ Tuyết kia nản lòng thoái chí, cô cho rằng Lại Tư còn có thể chỉ lấy một người vợ sao?"

Ánh mắt Trù Nhiên dừng lại ở trước ngực, Lại Tư sẽ trở thành người đàn ông của cô.

"Ý của cô là?" Trình Diễm mơ hồ đoán được cái gì đó, có chút không dám tin, Trù Nhiên này thật sự là gan to mật lớn, nếu không thành công, Lại Tư không giết cô ta mới là lạ.

"Cô yên tâm, tôi cũng không làm chuyện nếu không nắm chắc. Nếu thành công, tôi và cô, cũng có thể trở thành vợ của Lại Tư, đương nhiên là, cô sẽ xếp thứ hai." Vẻ mặt Trù Nhiên dữ tợn cười lạnh, giọng điệu âm trầm, giống như con rắn độc thè lưỡi: "Phải biết rằng họ Tuyết kia, là người trong mộng của rất nhiều người đàn ông, có rất nhiều người thích cô ta."

Trình Diễm mỉm cười: "Kết quả nghe qua thật là mê người, nhưng muốn tôi hạ xuân dược với Tuyết Thuần, tôi còn muốn xem một chút xem có phải kế hoạch của cô thật sự hoàn mỹ không có một chút sơ hở nào cả. Bằng không, tôi cũng không dám mạo hiểm dù chỉ một phần nhỏ."

"Cô yên tâm, xuân dược này, là mạn tính, năm ngày sau mới thấy hiệu quả, không ai có thể hoài nghi đến cô."

"Chủ mẫu muốn vào không ạ? Đương gia đã phân phó, Chủ mẫu có thể tùy ý ra vào thư phòng."

Tuyết Thuần khóe mắt nhảy dựng lên, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy Lam Dạ nhúng tay vào chuyện của người khác.

"Ai ở bên ngoài?" thanh âm của Lại Tư của truyền đến.

Tuyết Thuần lấy mắt trừng anh ta, Lam Dạ không có môt chút khác thường, mắt lạnh hướng bên trong nói: "Là Chủ mẫu ạ."

Bên trong truyền đến âm thanh rất nhỏ xạc xạc, chỉ chốc lát sau Lại Tư từ bên trong đi ra: "Có chuyện gì, vào trong rồi nói."

Tuyết Thuần đi theo vào trong: "Kỳ thật cũng không còn chuyện gì, anh cứ bận việc của anh đi, cứ bận đi."

Con ngươi đen nháy của Lại Tư như có cái gì hiện lên, nhanh đến nỗi Tuyết Thuần còn không nhận ra điểm kỳ lạ."Được rồi, em thích làm gì thì cứ làm đi."

Nửa giờ trôi qua, Tuyết Thuần bất an xoa xoa bàn tay bé nhỏ, đi qua đi lại trước bàn làm việc của Lại Tư.

Đang vùi đầu vào công việc bỗng nhiên Lại Tư ngẩng đầu nói: "Tuyết Thuần có gì muốn nói sao?"

"A?" Tuyết Thuần giật mình, gương mặt lập tức hiện vẻ khó xử, mới gật gật đầu, thấp giọng trả lời: "Phải."

Lại Tư buông luôn văn kiện trên tay xuống, cởi kính mắt, ánh mắt mang theo sự điềm đạm không thể quan sát kỹ, kỳ vọng nhìn thẳng ánh mắt của cô. Con ngươi đen của anh tràn đầy dũng cảm, cơ trí, lóe ra sự tinh ranh.

Trái tim Tuyết Thuần nhảy dựng lên một cái, người này giống như nhìn thấy tất cả ánh mắt của cô. Cô biết, chỉ cần cô nói ra, tất cả đều có khả năng phát sinh sự thay đổi, đây là cái giá của cô khi hoài nghi và không tín nhiệm anh. Lại Tư không bao giờ tha cho những người hoài nghi vào năng lực của anh, người như vậy sao có thể để cô lên án? Nhưng Trình Lãng chịu khổ, cô cũng có trách nhiệm lớn.

"Lại Tư." Tuyết Thuần muốn nói lại thôi, cô có chút hận chính mình do dự không quyết. Thật ra cô có thể bỏ qua, nhưng tình huống của Trình Lãng bên kia không thể bỏ qua a! Cô cắn chặt răng, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi không dứt: "Anh có biết cả nhà Trình Lãng đã xảy ra chuyện gì không?"

Lại Tư nhíu mày, ý bảo cô tiếp tục nói. Vẫn là hỏi ra rồi, chung quy cô vẫn còn nghi ngờ anh.

"Xí nghiệp của gia tộc anh ấy bị phá sản, còn có ba anh ấy là trưởng lão của gia tộc, đột nhiên về hưu, có phải anh có liên quan không?"

Cô cố ý không có nói đến nguyên nhân mà Trình Lãng bị thương nặng, không có trực tiếp chất vấn có phải là anh làm hay không. Cô thầm nghĩ cần phải bình tĩnh nói chuyện. Nếu như cái rào lớn như Trình Lãng không vượt qua nổi, thì bọn họ sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.

Cái việc cô tự cho là đúng rồi nhẹ nhàng hỏi thăm, nhưng Lại Tư chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ý nghĩ của cô. Một giây đó anh thấy như chính mình bị đâm một nhát.

"Trình trưởng lão lén lút làm ra hành vi không đứng đắn, ông ta ở nội bộ gia tộc kết bè kết phái, ảnh hưởng đến sự đoàn kết của người trong Lại gia, vì vậy mới nói, ông ta chính là khối u của gia tộc. Anh cho ông ta tiếp tục ở lại trong gia tộc, đã là cho ông ta thể diện rồi."

Lại Tư bắt đầu xoay chiếc bút máy trong tay càng nhanh hơn, trên mặt biểu tình không chút thay đổi, chỉ có ánh mắt sáng ngời kia vẫn như cũ soi lên người của cô, nhìn thấu nội tâm của cô.

Dưới ánh mắt như vậy, cô có chút không chống đỡ được, nhưng mà anh ấy nói gì? Anh thừa nhận chuyện của Trình trưởng lão là do anh làm, vậy xí nghiệp Trình thị kia phá sản thì sao? Đáp án miêu tả sinh động, trong lòng Tuyết Thuần vô cùng hối hận, không có ý thức được chính mình cứ vậy mà lại sinh nghi ngờ.

Lại Tư thấy thế, trong lòng lộp bộp một tiếng, giọng điệu lành lạnh hỏi: "Em cho là Trình thị phá sản là anh giở trò?"

Tuyết Thuần kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ không đúng sao?" Nghe giọng điệu không đúng của anh, trong lòng cô lén thở phào.

Thấy trên mặt cô tràn ngập thất vọng, Lại Tư lập tức trầm mặt xuống, đối với cô có chút thất vọng.

"Cho nên, đây là kết quả một tháng em lưu luyến ở bên ngoài sao? So với người chồng chung chăn chung gối, em lại càng tin tưởng người ngoài?"

Anh biến sắc, không khí bên trong cũng mau chóng lạnh xuống, lành lạnh đóng bang xung quanh.

Tuyết Thuần không tự chủ được rùng mình một cái, gương mặt của cô bỗng chốc biến sắc, ánh mắt ẩn ẩn một tầng sương mù, chẳng lẽ không phải là Lại Tư làm?

"Nếu anh không ra tay với một nhà Trình Lãng, vậy tại sao cả nhà anh ấy lại gặp vận đen như vậy? Anh đừng đã quên, Trình Lãng là do người của anh làm bị thương." Chính là bởi vì Trình Lãng bị thương đã khắc sâu trong cô, cô vẫn nhớ như in lần đó, anh bảo cô sao có thể không nghi ngờ chứ? Trừ lần đó ra, cô đâu có còn kẻ thù nữa.

"Là em vẫn không bỏ được chuyện kia xuống." Tuyết Thuần giụi khẽ lông mi, giọng Lại Tư mỉa mai dương môi cười chua xót: "Chuyện anh làm Trình Lãng bị thương, cho đến bây giờ em vẫn chưa từng tha thứ cho anh."

"Không có." Tuyết Thuần cố gắng phản bác, thậm chí ánh mắt còn mang theo một tia cầu xin, nhưng càng giống như có tật giật mình: "Em không có nói đến chuyện quá khứ."

Lại Tư đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn, đi đến trước mặt của cô, thân hình cao lớn trên cao nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô.

"Trong lòng của em chính là nghĩ như vậy, còn có cái gì chân thật hơn những biểu hiện ra ngoài của em lúc này nữa? Tuyết Thuần, em làm anh rất thất vọng." Lại Tư buông lỏng ra bàn tay to, lui ra phía sau từng bước, hai tay đút vào túi.

Khoảng cách từng bước từng bước ra sau, giống cách nhau thiên sơn vạn thủy. Trong lòng Tuyết Thuần giống như bị hàng ngàn con dao nhỏ đâm: "Là vì anh từng tự mình làm chủ, em không thể không hoài nghi, huống hồ, anh thừa nhận chuyện của Trình trưởng lão là do anh làm, chuyện xí nghiệp Trình thị phá sản chẳng lẽ không phải do anh?"

Bên môi Lại Tư nâng cao một chút giọng mỉa mai cười càng thêm sâu: "Phải, anh cho Lam Dạ đánh Trình Lãng đến nỗi tàn tật, Quỷ y cũng không phải anh mời đến để chữa trị cho anh ta, quyền lực của Trình trưởng lão bị mất là do anh cậy quyền, còn chuyện xí nghiệp Trình thị phá sản cũng là do anh làm, nếu đây là đáp án mà em muốn."

Đánh Trình Lãng bị thương nặng, là do anh nhất thời xúc động, thử hỏi có người đàn ông nào khi nhìn thấy người phụ nữ mình yêu cùng người đàn ông khác âu âu yếm yếm trên giường mà không tức giận? Về phần loại bỏ Trình trưởng lão, thân làm Đương gia như anh sao có thể không loại trừ bỏ khối u nhọt này, đây còn là nể mặt Trình Lãng, giữ lại cái mạng già của ông ta. Về phần tập đoàn Trình thị, chính là Trù Nhiên giở trò!

Anh sai thật rồi, trước mặt người phụ nữ đơn thuần như này, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến người khác hãm hại, cũng tuyệt đối không nghĩ là có thể phá hư mối quan hệ của bọn họ, là mục đích của những người khác. Vậy mà anh vẫn tự tin, cho rằng chính mình nắm chắc phần thắng.

Trong lòng Tuyết Thuần giằng co kịch liệt đến đau đớn, cô mơ hồ không nghe ra giọng điệu trong lời nói của Lại Tư.

"Lại Tư, tại sao chúng ta không thể cùng nhau vui vẻ sống qua ngày, chỉ có hai người chúng ta thôi." Tuyết Thuần ánh mắt vô lực buông xuống, đau đầu muốn nứt ra.

"Cho nên, đây là đáp án hôm nay em nghĩ đến, em đã trăm phần trăm khẳng định, anh là người phá hoại nhà của người khác."

Lại Tư trả lời lại một cách mỉa mai, anh không nghĩ là sẽ nhân nhượng, nếu cô hoài nghi anh vì những loại chuyện như này, quan hệ giữa anh và cô sẽ không có dù chỉ một chút tín nhiệm cơ bản nhất, như vậy sao có thể sống bên nhau lâu dài! Người Lại gia, sẽ không bao giờ cho phép loại hoài nghi như vậy xuất hiện. Một khi xuất hiện, chính là nguy cơ chôn dấu, không thể nói chính xác khi nào thì trở thành sâu mọt. Mà cô lại là một thân Chủ mẫu càng không cho phép điều này xảy ra, nếu cô không đủ kiên định, anh sẽ không nương tay.

Chỉ là, anh sẽ không từ bỏ, anh sẽ luôn chờ đợi cho đến khi cô vượt qua rào cản của chính mình. Chừng nào cô vẫn còn trong vòng tay anh, anh không ngại đi cùng cô để chịu đựng những đau khổ bên trong, và cùng cô trưởng thành trên con đường tình cảm

"Anh thấy em không đủ bình tĩnh, nên trở về nghỉ ngơi suy nghĩ một chút. Nếu em vẫn như trước nhận định là do anh tư lợi mà phá hoại, anh sẽ không ngăn cản bất cứ hành động nào của em." Lại Tư mắt lạnh thoáng nhìn hạ lệnh đuổi khách.

Ánh mắt xa lạ như vậy! Trước kia, anh chỉ như vậy với người khác.

Có cái gì đó dần rời xa, trái tim của Tuyết Thuần dần chìm xuống, ánh mắt phức tạp lại có chút bi thương. Lần này, là cô sai rồi sao? Không, Trình Lãng từng là người đối tốt nhất với cô, sao cô có thể tha thứ cho người hại anh ấy được?

Thời điểm cô nghĩ như vậy, Lại Tư đột nhiên xoay người, hung hăng đá một cái vào chiếc ghế, chiếc ghế thượng đẳng bỗng chốc gẫy đôi.

Tuyết Thuần che môi, trợn mắt há hốc mồm, một người thường ngày lịch thiệp như vậy, lại tự dưng thô bạo! Trước đó, cô cũng biết tâm của anh đen tối, khinh người thủ đoạn vô cùng cao siêu, nhưng như thế nào cô cũng không thể tin những gì trước mắt.

Điện thoại vang lên, anh cầm lên, hung hăng ném xuống, lạch cạch một tiếng, điện thoại cũng vỡ nát.

Anh thô bạo thở phì phò, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng nói: "Em ra ngoài, tạm thời anh không muốn nhìn thấy em."

Từng đợt chua xót dâng lên mũi, ở phía trước mặt lệ rơi ướt đẫm, Tuyết Thuần ôm mặt chạy ra ngoài.

Lam Dạ vừa định chạy theo, thanh âm tức giận chưa tan của Lại Tư truyền đến, "Lần này không được đuổi theo."

Lam Dạ lạnh lùng nhìn Tuyết Thuần chạy ra khỏi tuyến an toàn của Lại gia, không khỏi nổi lên một chút lo lắng, bỗng chốc lướt qua.

Đường lớn NewYork tràn ngập ánh đèn, khắp đường đều là người mắt xanh mũi cao, chỉ có cô là người khác với họ.

Cô vướng vào một mâu thuẫn mà không thể dứt ra được! Có ai giúp cô không, có thật là không phải do Lại Tư làm, tựa hồ đã trở nên không còn quan trọng như vậy nữa, quan trọng là vợ chồng đang lúc tín nhiệm lại không còn sót lại cái gì.

Đột nhiên trước mắt tối sầm, miệng Tuyết Thuần bị bịt kín, cả người bị trói chặt, muốn kêu lên, muốn giãy dụa, lại không thể phát thành tiếng, không thể động đậy.

"Đương gia, không thấy Chủ mẫu."

Lại Tư một ly lại một ly ở trong quán rượu, nghĩ một đằng nói một lẻo: "Không thấy thì bớt lo." Anh tức giận đập bình, anh như thế nào lai không thể đánh thắng cái tên trong quá khứ kia, không phải anh ta quen Tuyết Thuần trước sao, nhưng Tuyết Thuần lại là vợ của anh, cho dù Trình Lãng vẫn yêu Tuyết Thuần, thì anh ta có năng lực làm cái gì? Có năng lực thế nào?

Chết tiệt! Anh chính là để ý! Vì sao muốn toàn bộ, tất cả ý nghĩ của Tuyết Thuần, muốn loại bỏ tất cả ý nghĩ của một nửa trái tim kia của Tuyết Thuần, trong tình yêu có phải là anh quá khắt khe không?

"Chủ mẫu bị Trù Nhiên bắt cóc." Lam Dạ vẫn không nhúc nhích nhìn Đương gia mượn rượu giải sầu.

Phanh! Bình rượu hung hăng bị ném xuống, phát ra tiếng va chạm mãnh liệt. Bình rượu này cư nhiên lại không bị Lại Tư ném vỡ, chất lượng thật sự là tuyệt hảo nha! Đương nhiên, điều này cũng chỉ có thuộc hạ rảnh rỗi mà cảm thán.

"Trù Nhiên!" Lại Tư nghiến răng nghiến lợi: "Đều là họa mà cô ấy chọc ra!" ở bên ngoài muốn làm gì thì làm, đừng tưởng rằng anh phóng túng, là có thể tùy ý của cô ta muốn làm gì thì làm vậy! Người khác cho dù chết rồi tàn tật rồi, anh đều có thể thờ ơ bỏ qua, nhưng Tuyết Thuần lại không được! Động vào một sợi tóc của cô, anh sẽ giết cả nhà của của cô ta!

"Đương gia có còn nhớ năm ấy ở đảo Luyện Ngục Trù Nhiên đã cứu ngài một mạng không?" Một thuộc hạ cau mày: "Cho cô ta nhiều cơ hội như vậy, lần này lại càng kiêu ngạo, Chủ mẫu chúng ta là người của Lại gia, Đương gia không thể ngồi im mà không để ý."

Lại Tư đứng lên: "Lập tức đi đến Trù gia."

Trong phòng tối khép kín, chỉ có ô cửa sổ thủy tinh trên cao hắt xuống một chút ánh sáng mong manh, Tuyết Thuần miễn cưỡng thấy rõ người trước mắt.

"Ba!"

Gương mặt trắng của Tuyết Thuần bỗng hiện lên dấu ấn đỏ chót của năm ngón tay, mặc dù như thế, cô vẫn như cũ không hề sợ hãi trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, Trù Nhiên, vẫn là người phụ nữ thích uy hiếp người khác.

"Ba!" Lại là một cái tát giòn vang.

Trù Nhiên ra tay rất mạnh, xả hận mà nói: "Nhìn xem, chính là khuôn mặt này. Nếu như tôi hủy nó đi, Lại Tư có thể không vứt bỏ cô sao?" Trù Nhiên tay kia cầm một con dao nhỏ sắc bén, lưu luyến đưa đi trên khuôn mặt hoàn mỹ của cô, ánh mắt của Tuyết Thuần lúc nào cũng có thể thấy ánh sáng sắc bén của con dao.