Edit: Hoàng Bích Ngọc
Tuyết Thuần cũng không trở về Nhà lớn ngay.
Đêm khuya trên bãi biển, trong bóng tối, một người đứng trong gió biển bồi hồi.
Cô không biết nên tin ai? Một bên là bạn tốt nhiều năm của cô và mẹ của anh ấy, một bên là người chồng mà cô yêu sâu đậm, Lại Tư.
Điều này giống như quả cân hai đầu vậy, giống như muốn xem cô phân biệt nặng nhẹ thế nào, hai bên đều làm cho Tuyết Thuần khó chọn.
Cô nguyện tin lời của Lại Tư nói, nguyện tin tưởng Thiến Sở Sở hận cô, Trình Lãng hận cô, kể cả bác gái muốn lừa cô mà cố ý bịa ra chuyện cũ. Cô muốn từ trong tìm ra sơ hở, lại chán nản phát hiện, không có dấu vết để cô lần theo.
Sau đó trong lòng không thể không nói phục chính bản thân mình, là Lại Tư làm. Cũng không biết đã nhủ lòng bao nhiêu lần, nhưng trong lòng cũng vẫn không chịu tin. Thậm chí cô còn giả thiết ra cảnh tượng y như thế, nếu Lại Tư thật sự làm ra loại chuyện đó.... .... Cô cũng không biết nên làm như nào mới phải?
Cô không nghĩ ra lý do để tha thứ cho anh, cô thật sự không có cách để bản thân đối mặt với anh. Nếu không thể tha thứ thì, chỉ đành.... ... chia tay thôi.
Sóng biển cứ nhấp nhô, từng đợt sóng cứ dồn dập rồi lại trở nên tĩnh mịch, thật giống với tâm trạng bây giờ của cô thật lo lắng, cùng với cảm giác cô độc.
Cô ôm chặt hai gối, ngồi ở trên bờ cát, cũng không để ý bây giờ đã là mấy giờ rồi. Cô híp mắt nhìn màn đêm đen tối cùng nhưng đợt sóng mạnh mẽ, có lẽ bởi vì ban đêm không có người làm phiền, nước biển quá mức hân hoan, quá mức cuồng vọng mà sôi trào.
Bốn bên đều là âm thanh của sóng, những cơn gió mặn cứ thổi không ngừng nghỉ. Cô có chút mệt mỏi mà nhớ đến, người thích cuộc sống ngoài bãi biển, người thích tặng cô kim cương – Lại Tư.
Làm cô gái ngoan ngoãn nhiều năm, trong lòng bỗng có âm thanh khuyên nhủ..., phải về rồi, đã trễ thế này, không an toàn. Nhưng cơ thể của cô lại không muốn đứng lên, trong đầu cứ từng chút từng chút chìm xuống. Trên biển một màu đen, trong thoáng chốc, cô loáng thoáng thấy một bóng hình quen thuộc.
Áo khoác màu đen tuyền như hòa một thể với sắc trời, dáng người cao gầy, giống như thiên thần hạ cánh lần cuối cùng cứu giúp binh lính sắp chết như cô.
Ban đêm hoảng hốt quay về biệt thự K2 Bạo Phong Tuyết. Anh một thân quần áo mạnh mẽ, bị gió điên cuồng thổi qua lại lay động, lại kệ cho bão táp bốn phương như thế nào, cũng không làm bước chân kiên định của anh dừng lại.
Sau đó, cô rơi vào một vòm ngực ấm áp quen thuộc, đủ để ngăn chặn tất cả gió lạnh. Rồi, cô an nhiên ngủ say, chờ đợi nụ hôn đánh thức của Bạch mã Hoàng tử.
Trong vòm ngực bền chắc một trận rung động, Lại Tư cười khẽ một tiếng: "Đồ ngốc, như thế này mà cũng có thể nằm xuống được."
Tuyết Thuần hai mắt buồn ngủ lườm một cái, không phải nằm mơ! Ý nghĩ này chợt lóe lên đồng thời, chân dài của cô đá một cái, đầu liền va chạm, âm thanh vang dội của xương va vào nhau kêu lên, không khỏi cảm thấy có chút đau đớn da thịt nơi va chạm.
Người chịu huấn luyện nghiêm khắc như Lại Tư chỉ trong chốc lát có thể tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn chịu một cú đá của cô. Người có thể làm anh bị thương nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông tay, cả đời này e là cũng chỉ có mình cô.
Coi như thân thể của Lại Tư có mạnh mẽ đến mấy, nhưng người yếu đuối như Tuyết Thuần làm sao mà chịu được. Cô bất thình lình bị va chạm, Lại Tư đương nhiên không sao, nhưng cô lại đau đến nỗi nghiến răng trợn mắt: "Sao anh biết ở đây mà đến?" Biết cô ở chỗ này, nhất định là cho người đi theo cô rồi! Tuyết Thuần tức giận trợn to hai mắt, nhưng niềm vui khó dấu trong đáy mắt. Lại Tư luôn là như vậy, tự dưng từ trên trời rơi xuống, cũng chỉ có Lại Tư làm cô vui mừng như vậy.
Lại Tư đối với cô vừa yêu vừa hận. Anh cảm thấy mình thật buồn cười, rõ ràng đã tự hạ quyết tâm đánh cược, nhưng mỗi giây trong lòng anh như có hàng vạn con kiến bò khắp người, làm anh không thể khống chế được! Cho dù làm ảnh hưởng đến kế hoạch, cũng muốn tự mình đi đón cô trở về. Mặc dù có lẽ chỉ cần qua đêm nay, cô liền tự động trở về tìm anh. Nhưng anh nhớ cô nhớ đến phát điên lên được, anh kiềm chế chính mình, anh làm mình tỉnh táo, kế hoạch của anh, đặt trên người cô, hoàn toàn không đi theo quỹ đạo bình thường. Cho dù như vậy, anh còn muốn tiếp tục không?
Trước khi đến trong lòng đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt, cô nàng này thật đúng là làm lòng anh rối bời. Lúc này cho dù tiếc đến đâu cũng phải vỗ hai cái vào mông nhỏ của cô: "Hai tháng, ban đầu anh nói ranh giới cuối cùng là bao nhiêu ngày? Ha, em có nhớ chưa, hả?"
Tuyết Thuần một chút cũng không sợ anh, ngược lại ôm lấy cổ của anh, sau đó ở trong ngực của anh lại càng thoải mái. Cô thật không nghĩ đến hậu quả của chiếc khăn kia lại đến nhanh như thế. Cô chui trong ngực Lại Tư sụt sùi, mang theo vẻ khàn khàn cùng buồn ngủ trong giọng nói: "Em mệt rồi, chúng ta về nhà thôi."
Lại Tư hôn một cái vào gương mặt cô, nụ cười không hề giảm bớt: "Được, về nhà thôi. Bảo bối nói cái gì thì chính là cái đó."
Hương thơm trong ngực quanh quẩn nơi chóp mũi, Lại Tư ôm cô càng chặt hơn, đi về phía máy bay ngừng giữa không trung. Sự tự do mấy ngày qua của cô cũng lên xuống bất ổn, anh đều quan sát kỹ càng. Nói như thế nào đây, tạm thời, anh và cái tên trong quá khứ vẫn chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân thôi. Dùng thời gian làm bạn bên cạnh cô để tính kế, kết quả vẫn không tính là quá xấu.
Tuyết Thuần ngủ đến trời đất mù mịt, khi tỉnh lại, trong phòng ngủ một mảnh hoàng hôn đang dần hạ xuống. Nghĩ đến Lại Tư chắc sợ cô tỉnh dậy sợ tối, liền đem ánh đèn điều chỉnh độ sáng không chói mắt, lại có thể nhìn rõ mọi thứ.
Cô cau mày, day day huyệt thái dương, khó khăn nuốt nước miếng một cái, phát hiện đầu nặng trĩu nặng, cổ họng khô khan đau nhói.
"Lại Tư." Cô gọi một tiếng, lại phát hiện giọng nói của mình không còn hơi sức, giống như từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu của con vịt trên cạn.
"Lại Tư." Tuyết Thuần lại gọi một tiếng.
Lỗ mũi và miệng cũng rất khát, Tuyết Thuần không nghe thấy trả lời, liền đứng dậy rời giường. Cô thấy vị chua ở đầu mũi, thì ra là bị cảm. Cũng phải, ngồi bên bờ biển một ngày một đêm, bị gió biển thổi, thân thể có khỏe mạnh đến đâu cũng không chịu nổi.
Đúng là về nhà rồi. Bất luận cô đi đến đâu đều có thể nằm xuống, từ máy bay đến nhà, cho đến tỉnh ngủ, không biết tốn bao nhiêu thời gian, nghĩ đến Lại Tư đợi không được lúc cô tỉnh lại, cho nên đành đi ra ngoài thôi.
Có phải Lại Tư lại đi Đông Nam Á xử lý công chuyện không? Tuyết Thuần bước chân không đi ra ngoài.
Đại sảnh dưới nhà mở đèn sáng trưng, đối lập với màn đêm u tối bên ngoài, không có một ai đi lại.
Đột nhiên, Tuyết Thuần nghe được một hồi âm thanh nhẹ nhàng dứt khoát như đang cắt gì đó, Tuyết Thuần men theo âm thanh, một đường thẳng tắp về phía có âm thanh.
Ánh đèn trong phòng bếp so với các nơi khác đều sáng hơn, hơn nữa âm thanh rất rõ ràng từ bên trong truyền tới.
Đầu bếp trễ như thế này vẫn chưa có về nhà? Vừa nghĩ một chút, đầu Tuyết Thuần đau như muốn nứt ra, nhíu chặt đôi lông mày đen, một lúc lâu mới trở lại bình thường.
Cạch cạch cạch. . . . . .
Không thể không thừa nhận, cô rất sợ buổi đêm như thế này. Bốn phía yên lặng không một bóng người nào, chỉ có trong phòng bếp truyền đến âm thanh cắt có lực, cái này đã đủ cho trí tưởng tượng phong phú của Tuyết Thuần nghĩ đến một vài ý nghĩ đen tối, ví dụ như nửa đêm lung linh, chơi trò chặt xác người chẳng hạn..... Tò mò và thấp thỏm, rối rắm không biết nên có đi xem một chút hay không.
Cuối cùng cắn răng một chút, trở về cũng lo âu thấp thỏm, không bằng đi xem trước một chút.
"Lại Tư!" Tuyết Thuần vui vẻ gọi tên, chợt thấy người trong lòng tâm tâm niệm niệm, âm thanh trong trẻo giống như ánh nắng ban mai, hoàn toàn không một chút yếu đuối vừa dậy.
Lại còn không phải sao, người vóc dáng cao lớn thon dài này, một thân quần áo thoải mái cũng không che giấu được phong cách tôn quý kia, chính là Lại Tư.
Lúc này anh đang băm thịt, nghe thấy tiếng gọi của Tuyết Thuần, quay đầu lại, khẽ mỉm cười: "Chờ mười phút nữa mới ăn được, em ra ngoài chờ một chút nha."
"Rất thơm a!" Tuyết Thuần không hề rời đi, ngược lại đi vào trong.
Cô rất thích bộ dáng lúc Lại Tư nấu cơm, tựa như một người chồng thương yêu vợ con trong gia đình. Chỉ là, cô cũng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi. Nói ra hủy hoại hình tượng trụ cột gia đình, người của Lại gia lại không làm thịt cô chắc.
Cô đưa ra hai tay vòng quanh ôm lấy eo vững chắc của anh, mặt dán vào sau lưng kiên cố của anh.
Lại Tư dừng động tác trong tay lại: "Em không định để cho anh nấu cơm cho em ăn sao?"
"Lại Tư có bản lĩnh thông thiên, em tin chắc anh cũng có bản lĩnh nấu cơm được." Tuyết Thuần ăn vạ không muốn rời đi. Một khi ngả bài, cô không phải là mất anh sao? Mắt có chút chua xót. Vì không biết gì, cô mơ hồ có chút lo lắng.
Lại Tư đưa lưng về phía cô mỉm cười, tay không dừng lại chút nào mà đem thịt bằm thả vào nồi cháo thuốc trên bếp, đóng nắp nồi vào. Rồi rửa tay lấy khăn lau tay sạch sẽ. Sau đó quay người lại, không chút khách khí một tay ôm lấy cô.
Tuyết Thuần a lên một tiếng, Lại Tư cũng không quản, sải bước ôm cô đến sô pha trên đại sảnh.
"Bảo bối lúc nào thì em trở nên ngọt như vậy. Em bị cảm rồi, cần nghỉ ngơi thật tốt."
Cảm! Tuyết Thuần che miệng của mình, sau đó một tay chống trước lồng ngực của anh, rất tự giác lui về phía sau: "Anh tránh xa em ra một chút đi, bị lây bệnh không tốt đâu."
"Yên tâm, thể lực của anh rất tốt, tám vạn con vi khuẩn cũng bị anh dọa cho chết khiếp thôi." Lại Tư không có lui về phía sau, ngược lại càng tiến thêm vài bước, môi mỏng ôn nhu hạ xuống mu bàn tay của cô: "Huống hồ là Tuyết Thuần, cho dù là vi khuẩn, cũng là vi khuẩn của Tuyết Thuần. Anh đều yêu tất."
Tuyết Thuần vốn dĩ bị cảm gương mặt trắng bệch không có sức sống bùm một phát nghe lời Lại Tư vừa nói sắc mặt lại trở nên đỏ hồng như ánh bình minh, đây là lời tâm tình buồn nôn nhất mà cô từng nghe. Tuyết Thuần không tự chủ hiện ra dáng vẻ của cô gái nhỏ bị trêu chọc, gắt giọng: "Anh có thể nghiêm chỉnh một chút hay không?"
"Có thể." Lại Tư quả thật rời mu bàn tay của cô hỏi: "Bảo bối bây giờ còn có chỗ nào khó chịu không?"
"Không có khụ khụ. . . . . ." Lúc Lại Tư lui về phía sau một chút, Tuyết Thuần thở phào nhẹ nhõm, lại chợt không ngừng ho khan được.
Lại Tư hơi nhíu mày, dùng sức kéo lấy tay ngọc của cô, sau đó đem đệm đặt xuống dưới chân của cô đè ép cô ngồi xuống: "Anh lấy cho chút cháo loãng ra đây, đừng lộn xộn nữa, ngồi yên ở đây nghỉ ngơi một chút."
Nhìn bộ dáng Lại Tư vì cô mà vội vội vàng vàng, gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười yêu kiều. Nhưng lại chợt nhớ đến chuyện của Trình Lãng, rất nhanh nụ cười đã cứng ở trên môi.
"Đây là cháo thuốc anh tự nấu, không đắng chút nào, rất trong nha." Lại Tư múc một muỗng, thổi mấy hơi: "Há miệng."
Tuyết Thuần được sủng ái đâm ra lo sợ lùi về phía sau. Đương gia tự mình nấu cháo cho cô, cô dám ăn, là bởi vì thuộc hạ của anh sẽ không biết. Nhưng mà nếu đút cho cô ăn, coi như thuộc hạ của anh không biết, cô tự cảm thấy. . . . . . sẽ tổn thọ mất.
"Sao vậy?" Cái muỗng trong tay Lại Tư đưa về phía trước đưa, uy hiếp nói: "Nếu như em không ăn, vậy sẽ uống thuốc."
Tuyết Thuần bất đắc dĩ, liền hướng miệng về phía muỗng trên tay anh ăn một miếng, thời điểm anh chưa mang chén thứ hai lên thì phải ăn hết, vội vàng đưa tay đoạt lấy muỗng: "Em có tay có chân, cũng không phải là mắc phải bệnh khó trị, đừng xem em như bệnh nhân tứ chi vô dụng, anh để cho em đàng hoàng ăn một chút." Sau đó không đợi Lại Tư nói gì, nuốt cả quả táo tàu, chốc lát cái chén chỉ còn thấy đáy.
"Thêm một chén nữa." Tuyết Thuần đưa chén không ra, gương mặt nịnh hót nở nụ cười. Lại Tư nấu cháo, ăn thật ngon! So với đầu bếp của nhà lớn không kém chút nào! Tuyết Thuần hai mắt sáng ngời, mắt nháy liên tục, gả cho một người chồng hoàn mỹ như vậy, cô đúng là có phúc....!
Hai tròng mắt đen của Lại Tư nhìn chằm chằm vào cô rồi mỉm cười: "Tuân lệnh, phu nhân."
Mô hôi chảy ra! Tuyết Thuần ăn liền bốn chén mới chịu thôi.
"Mặc dù có bệnh, nhưng cũng có hơi sức, đủ làm một lần vận động rồi." Lại Tư nhìn chằm chằm môi đỏ khẽ chuyển động của cô, có vẻ hơi tái nhợt, lại dính chút cháo nước, thật sự mê người. Nghĩ xong, trong chớp mắt liền cúi đầu, muốn phủ lên môi của cô.
"Sẽ lây bệnh mất!" Tuyết Thuần kêu lên, bình thường là âm lượng lớn bất đắc dĩ lại biến thành âm lượng trung bình. Lại Tư coi như không nghe thấy gì. Dù sao cô vẫn còn sức, làm một lần vừa vặn giúp anh dập lửa bên trong.
Tuyết Thuần không thể làm gì khác, cũng không thoát ra được, chỉ đành tùy anh. Lấy thân thể khỏe mạnh của mình ra đùa giỡn, quá tùy hứng! Cô cũng chỉ dám mắng ở trong lòng.