Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 244: Phiên ngoại chương 4: Đến Dược Vương Cốc

" Thuốc trị thương khuôn mặt bị hỏa thiêu của ta lúc trước, là chàng lấy từ Dược Vương Cốc ra? " Thanh Từ ngẩng đầu hỏi ngược lại.
Sơ Nhất gật gật đầu, hình như đang nhớ lại gì đó.
" Nhưng không phải chàng đã rời đi rồi sao? Sao lại còn lấy được thuốc của Dược Vương Cốc?"


" Thời còn niên thiếu, ta ở trong Dược Vương Cốc cũng được một thời gian dài, mặc dù nơi đó khắp nơi lộ ra âm hàn, thế nhưng ta cũng từng kết giao với một bằng hữu, sau khi rời đi, đã từng muốn trở về thăm hắn, muốn thử xem có thể cứu hắn ra hay không, nhưng có ai ngờ được, hắn cũng đã không còn. " Ngữ khí Sơ Nhất sinh ra mấy phần thương cảm hiếm thấy.


Thanh Từ cũng không nói gì, vừa lúc gặp nhau lúc trẻ, phong nhã hào hoa, tiếc rằng đảo mắt liền đã bạch cốt vinh khô.


" Nhưng mà, ban đầu có mấy người chủ tử yểm hộ, với lại quen thuộc đường đi, ta ngược lại cũng dạo qua Dược Vương Cốc một vòng, lấy ra không ít dược vật, dần dà, ta đối với nơi đó cũng xe nhẹ quen đường, thỉnh thoảng lại trộm được vài thứ, chỉ có điều đường xá rất xa xôi, cộng thêm ta không hiểu y thuật, cho dù đến đó cũng không biết cái nào là giải dược, cái nào là độc dược, nên cũng không có bao nhiêu tác dụng. " Sơ Nhất nói.


Thanh Từ gật gật đầu: " Cho nên, lần này, độc của chủ tử còn có thể chờ, nên chàng dự định đưa hắn đến Dược Vương Cốc?"


Sơ Nhất gật gật đầu: " Đúng vậy, chỉ là thứ nhất chủ tử mong muốn ta không còn dính dáng gì đến địa phương dở bẩn kia nữa, thứ hai Dược vương đưa ra điều kiện hà khắc, hắn sợ chúng ta bị thương."


Thanh Từ nhẹ gật đầu, không tiếp tục mở miệng, nàng tin, chuyện này Ân Cửu Dạ và tiểu thư tự nhiên sẽ có quyết định, nàng chỉ cần chờ đợi tin tức là được rồi.
Sau khi Mộc Tịch Bắc trở về, quả nhiên nghĩ thông suốt chuyện này, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói.


" Ân Cửu Dạ, ta nghĩ hay là chúng ta nên đi thử xem. " Cuối cùng Mộc Tịch Bắc nói.
Ân Cửu Dạ nhăn đầu lông mày, ôm nàng ở trong ngực.


" Nếu như chàng lo lắng cho Sơ Nhất, không cần lo đâu, ta nghĩ, hắn đã rời đi nhiều năm như vậy, mà Dược vương qua tay vô số dược nhân, có lẽ đã không còn nhớ kỹ hắn, nếu như chàng lo lắng Dược vương đưa ra điều kiện hà khắc, cho dù là khó hoàn thành, nhưng cũng không phải không có khả năng thực hiện được, dù sao cũng hơn ở trong cung điện vàng son lộng lẫy này chờ chết."


Nhìn ánh mắt tha thiết của nàng, Ân Cửu Dạ cuối cùng không nói được lời cự tuyệt, gật đầu nói: " Được."
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc lộ ra một nụ cười, cuối cùng thở dài một hơi, liền khẩn cấp để Mộc Chính Đức bắt đầu chuẩn bị thuyền cùng vật dụng.


Ba ngày sau, thời điểm mọi người ở đây chuẩn bị xuất hành, Bạch Trúc cũng đột nhiên tới đây, sắc mặt Ân Cửu Dạ không khỏi đen mấy phần.
" Sao ngươi lại tới đây? " Âm thanh nam nhân trầm thấp.


Mà Bạch Trúc còn chưa kịp mở miệng, thì đã có một đạo thanh âm sâu kín truyền đến: " Tất nhiên là chờ người nào đó chết đi, thừa lúc vắng bóng, thay vào đó chứ sao."


Người vừa nói chuyện, chính là Vân Khải, khuôn mặt âm nhu dáng vẻ tiểu thụ, một thân bạch y tay áo dài rộng, tay cầm một bầu rượu, nghiêng người dựa vào lan can, thỉnh thoảng giơ bầu rượu uống mấy ngụm, quả nhiên là muốn bao nhiêu âm nhu có bấy nhiêu âm nhu, tư thái xinh đẹp tựa ở kia trên lan can, quả thực so với nữ tử còn mị hoặc hơn.


Bạch Trúc cũng không phản bác, nhíu nhíu mày, mang theo vài phần khiêu khích nhìn về phía Ân Cửu Dạ, thành công khiến sắc mặt Ân Cửu Dạ càng âm trầm thêm mấy phần.
Không đợi Ân Cửu Dạ mở miệng, Bạch Trúc liền nóng bỏng đi về phía Mộc Tịch Bắc: " Bắc Bắc, lâu rồi không gặp, có nhớ Bạch ca ca không."


Trên trán Mộc Tịch Bắc lưu lại ba đường hắc tuyến, không biết nên nói cái gì.
Ân Cửu Dạ trực tiếp ngăn ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, lập tức lôi kéo Mộc Tịch Bắc lên thuyền.


Một đoàn người không nhiều, bởi vì Phó Dĩ Lam bây giờ bụng đã lớn, trên biển bấp bênh, sợ không tốt cho thai nhi, nên liền để nàng cùng Sơ Nhị ở lại dưỡng thai, mà lão thái phi cùng Bắc Yến vương mặc dù nhất trí muốn đi theo, thế nhưng lại bị Mộc Tịch Bắc lấy lý do chiếu cố hai đứa bé cự tuyệt, đồng thời không quên khuyên bọn họ sinh thêm đứa con, chọc cho lão thái phi cùng Bắc Yên Vương giận mắng cho một trận.


Về phần Mộc Chính Đức lại càng không đi được, thân là vua một nước điểm ấy thôi đã không đi được rồi, tuy rằng có lớn nhất tự do, nhưng cũng như không có tự do, Sở Lương ở bên cạnh ông, chia cách gần hai mươi năm, bây giờ mỗi một khắc đều đặc biệt trân quý.


Cho nên, đoàn người này, cũng chỉ có nàng và Ân Cửu Dạ, Sơ Nhất, Thanh Từ, còn có Vân Khải cùng Bạch Trúc mới đến.


Một đoàn người chờ đợi xuất phát, nếu như không có túi y phục đến Dược Vương Cốc, thì đúng là khá thoải mái, rất có cảm giác thích ý giữa trời đất bao la, mặc ta tiêu dao khoái hoạt.


Thuyền phiêu bạt ở trên đại dương bao la vô bờ, gió biển nhẹ nhàng khoan khoái thổi tan khô nóng ngày hè, mấy người ngược lại cũng không còn nặng nề như ban đầu, Ân Cửu Dạ ngoại trừ ngẫu nhiên mấy lần nôn ra máu, cả người trở nên càng ngày càng suy yếu, thì cũng không còn đau đớn khác, một đoàn người liền nhịn không được tìm việc vui trên thuyền.


Bạch Trúc thỉnh thoảng mò ra mấy con cá kim quang lóng lánh rồi đem nướng lên, trên thuyền phiêu tán từng đợt mùi thơm mê người, Sơ Nhất thì cùng Thanh Từ ân ân ái ái, trong lúc nhất thời ngọt ngào không thôi.


Vân Khải ngẫu nhiên âm phong phơ phất nói ra hai câu tức chết người không đền mạng, nhiều lúc lại thích nằm trên boong thuyền, gối lên cánh tay, nghiêng chân, uống chút rượu phơi nắng.


" Ân Cửu Dạ, chàng nói Bảo Bảo và Bối Bối bây giờ đang làm gì? " Mộc Tịch Bắc hơi nhớ con, nhất là nhìn thấy hải vực rộng lớn này, không khỏi nhớ lại gian khổ thoát thân lúc trước.
Ân Cửu Dạ bất mãn nói: " Có lẽ là đang gieo họa cho ai đó."


Mộc Tịch Bắc cũng mỉm cười, lẳng lặng tựa ở trong ngực nam nhân không nói thêm gì nữa.
Ánh nắng bị nước biển đánh nát, chiết xạ ra tia sáng vàng vụn, đem hai người bao phủ với nhau, ấm áp mà kéo dài.
Một đường gió êm sóng lặng, mặc dù gặp phải hai cơn mưa nhỏ, nhưng một đường vẫn an ổn.


Rốt cục, nửa tháng sau, đám người đến được Dược Vương Cốc.


" Người tới là người phương nào?" Một tên thủ lĩnh của Dược Vương Cốc chặn mấy người lại, mà thủ vệ đi theo phía sau hắn đều là gương mặt đờ đẫn, không có chút biểu tình cùng sức sống nào, hoàn toàn là một con rối.
" Chúng ta đến Dược Vương Cốc cầu y." Mộc Tịch Bắc nói.


Người kia đánh giá mấy người một phen, xác định bọn họ không phú thì quý, gật đầu nói:" Các ngươi đi theo ta."
Cứ như vậy, rất thuận lợi, mấy người được dẫn đến một gian nhà tranh nghỉ ngơi, mà người kia thì đi thông tri Dược vương.


Mấy người đánh giá hoàn cảnh chung quanh một phen, phát hiện xác thực giống như đã nói lúc trước, cả hòn đảo nhỏ đều phiêu tán mùi thuốc nồng nặc, duy chỉ có người trên đảo này quái dị dị thường.


Lại nhìn lại, ngoại trừ đoàn người bọn họ, thì còn có một nhóm người quần áo hiển quý cũng đến đây cầu y.


Bạch Trúc đánh giá phục sức của bọn họ rồi nói:" Bọn họ là người của Tĩnh Châu đảo, đảo Tĩnh Châu diện tích không nhỏ, cũng được coi là um tùm, cũng là một hải đảo giàu có, chắc hẳn lần này người bọn họ mang theo là tiểu nhi tử của đảo chủ Tĩnh Châu đảo, nghe nói người này mắc bệnh cũ, tính mạng hấp hối."


Bạch Trúc giới thiệu cho mấy người một phen, Mộc Tịch Bắc nhịn không được mở miệng hỏi: " Vậy Tĩnh Châu đảo so với hải đảo của các huynh, đảo nào lợi hại hơn?"


" Tất nhiên là hải đảo của chúng ta, hải đảo chúng ta có trăm vạn hùng binh, kỹ thuật chế tạo thuyền tinh xảo, binh sĩ từ nhỏ đã quen thuộc mặt nước, khả năng bơi lội vô cùng tốt, hơn nữa hải đảo tài nguyên phong phú, thậm chí có thể được xưng là bá chủ trên biển đó. " Trong giọng nói của Bạch Trúc mang theo chút kiêu ngạo.


Ân Cửu Dạ khịt mũi khinh thường, đối với loại hành vi ra vẻ ta đây trước mặt Mộc Tịch Bắc dường như rất khinh thường.
Không bao lâu, một dược đồng đi đến nói: " Cốc chủ cho mời, mấy vị mời đi theo ta."


Hành động này, lập tức bị người ở trên Tĩnh Châu đảo cừu thị, thậm chí có một người một thân trang phục võ sĩ bất mãn cả giận nói: " Dựa vào cái gì mà bọn họ vừa đến đã xem bệnh cho bọn họ, chúng ta thì đã chờ ba ngày, mà cốc chủ các ngươi tại sao vẫn không ra, rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ là không để Tĩnh Châu đảo ta vào mắt?"


Tiếng nói tráng kiện vang khắp nơi, thế nhưng người trên Dược Vương Cốc phần lớn đều là quái vật không có tư duy, cho dù là Thái Sơn áp đỉnh, sợ là bọn họ cũng sẽ không nhúc nhích.
" Những người kia là ai? Vì sao cốc chủ lại tiếp kiến bọn họ chứ?" Một người khác trong Tĩnh Châu đảo mở miệng nói.


" Thôi bỏ đi, chờ một chút nữa, cốc chủ Dược Vương Cốc luôn luôn hỉ nộ vô thường, âm tình bất định, chúng ta làm sao có thể thăm dò hắn rốt cục đang suy nghĩ cái gì?"
Cuối cùng, một đoàn người chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn người Mộc Tịch Bắc theo dược đồng rời đi.


Đồng thời, Mộc Tịch Bắc cũng đem lời bọn họ nói đặt ở trong lòng, rốt cục vì sao cốc chủ Dược Vương Cốc lại đáp ứng tiếp kiến bọn nàng? Chẳng lẽ nói trên người các nàng có thứ đồ hắn muốn?


Nghĩ đến đây, giữa lông mày Mộc Tịch Bắc không khỏi hiện lên một tia mừng rỡ, nếu như bọn hắn thật sự có đồ vật Dược vương muốn, có thể đủ để trả giá, như vậy không phải liền mang ý nghĩa độc của Ân Cửu Dạ có thể giải sao?


Đi vào một gian nhà tranh cực kỳ rộng rãi hoa lệ, mấy người vừa nhìn đã thấy Dược Vương đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị uống trà, không khỏi sững sờ một chút.


Vốn cho rằng cốc chủ Dược Vương Cốc hẳn là một lão nhân gần sáu mươi tuổi, lại không ngờ, hắn lại là một nam nhân trung niên tuấn lãng, ngoại trừ khí tức âm độc giữa hai đầu lông mày khiến cho người ta không thoải mái, thì hắn đúng là có một túi da tốt.


" Chắc hẳn mấy vị là khách trên đại lục tới. " Dược vương cười nói, cặp mắt kia lại trực tiếp rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, giống như là đang đánh giá hàng hóa.
Loại ánh mắt này, trong nháy mắt, làm cho mấy người trong phòng lập tức cau mày, vô cùng không vui.


Trong ánh mắt của Dược Vương lóe lên một tia tham lam, sau đó nhìn về phía Ân Cửu Dạ nói: " Chắc hẳn mấy vị đến đây là vì vị công tử này bị trúng độc đi."
Mộc Tịch Bắc nhãn tình sáng lên:" Ngươi biết hắn bị trúng độc?"


Dược Vương đương nhiên gật đầu:" Thiên hạ này còn chưa có độc ta không giải được, độc trên người hắn đã ngấm vào xương tủy, nhập vào lục phủ ngũ tạng, cùng hắn hòa làm một thể, khó phân thắng bại, trong thiên hạ ngoại trừ ta, sợ là không ai còn có thể cứu hắn."


" Ngươi thật sự nắm chắc có thể giải được sao?" Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.
Ân Cửu Dạ nghiêng đầu, nhìn nữ tử của mình khẩn trương như vậy, mắt sắc ôn nhu, Bắc Bắc của ta, ta sao lại yêu nàng đến vậy, yêu đến hận không thể cùng nàng hòa làm một thể, vĩnh viễn đều không thể tách rời.


" Thanh danh của Dược Vương Cốc ta cũng không phải tự dưng bịa ra, ta đường đường là Dược vương càng sẽ không làm mấy chuyện tự hủy hoại danh tiếng, nếu ngươi không tin, thì có thể rời đi, ta quyết không làm khó dễ." Trên khuôn mặt tuấn tú của Dược Vương hơi có vẻ không vui.


" Tố vấn Dược vương cứu người từ trước đến nay đều muốn điều kiện, không biết Dược Vương muốn điều kiện gì, mới bằng lòng giải độc cho hắn." Mộc Tịch Bắc rốt cục cũng hỏi tới vấn đề quan tâm nhất.


Dược Vương lộ ra một nụ cười quỷ dị nói: " Chuyện này chỉ có phu nhân mới có thể làm được, ta muốn một mình nói chuyện với phu nhân, không biết ý mọi người thế nào?"
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hu hu, bị sái cổ rồi... Cổ không đúng... Hôm qua không gõ xong được.