Mọi người bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, đều ai đi đường nấy, chỉ là trong lòng của mỗi người lại nhiều thêm một tâm sự.
Thanh Từ rời đi theo Sơ Nhất, lẳng lặng đánh giá nam tử bên cạnh, nắm chặt tay của hắn, không biết nên nói cái gì.
Sơ Nhất trêu đùa nói: " Đây là thế nào? Sao lại dùng ánh mắt ai oán này nhìn vi phu? Chẳng lẽ đêm qua không cho nương tử ăn no?"
Thanh Từ đỏ mặt, đánh nhẹ một quyền trước ngực Sơ Nhất rồi nói:" Chỉ biết nói bậy."
Sơ Nhất cười hì hì ôm Thanh Từ ở trong ngực, hai người đứng dưới gốc quỳnh hoa, cánh hoa màu trắng dồn dập bay xuống, hình ảnh dừng lại tại một màn này, ấm áp mà tường hòa.
" Độc của thái tử chàng có biện pháp giải sao?" Thanh Từ xoắn xuýt một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
Sơ Nhất hình như đã ngờ tới nàng sẽ có câu hỏi như thế, nắm chặt eo nàng nói: " Cuối cùng nương tử cũng biết quan tâm vi phu rồi."
Trong lòng Thanh Từ có chút xấu hổ, lại mạnh miệng nói: " Nếu như ghét bỏ ta không ôn nhu quan tâm, vậy thì đi tìm cô nương nhu tình như nước đi, ngày ngày hầu hạ chàng, bưng trà rót nước, sinh con dưỡng cái cho chàng, cũng không cần phải ngày ngày nhìn khuôn mặt lạnh của ta."
Sơ Nhất cười nói: " Nương tử đây là ghen à, nhưng mà ai bảo vi phu đúng là hèn mọn, cho dù trong nhân thế có thiên kiều bá mị, nhưng lại chỉ thích một người không tim không phổi là nàng thôi."
Khoé miệng Thanh Từ cong lên một nụ cười thanh thiển, không nói tiếp, nhưng trong lòng thì ngọt ngào.
Từ sau khi thành hôn, Sơ Nhất đối xử với nàng vô cùng tốt, cũng không hề kém so với lúc trước, mặc dù luôn phải bôn ba khắp nơi, nhưng lại chưa bao giờ quên mang về ít đồ chơi nhỏ tinh xảo cho nàng.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên hắn đi Nam Ninh, vậy mà mang về nguyên một bộ son phấn bột nước, đủ loại màu sắc, mặc dù nàng biết Nam Ninh sản xuất son phấn, nhưng nàng vẫn không chút do dự ném cả hộp son phấn vào trên đầu của hắn.
Nàng còn nhớ rõ lúc đó son phấn hồng đổ hết lên trên đầu của hắn, lem ra cả khuôn mặt, dính màu đỏ chót, giống như mặt trời xuống núi, ở trên khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn ấy phá lệ buồn cười, làm nàng nhịn không được ôm bụng cười to.
Sơ Nhất vốn là mặt tối sầm, thế nhưng nhìn thấy nàng cười vui vẻ như vậy, dần dần cũng không còn tức giận nữa, ngược lại chạy đến trước mặt nàng trộm hương.
Nàng giận hắn là bởi vì nàng chưa từng tô son điểm phấn, nhưng hắn lại mang mấy cái này về cho nàng, làm nàng tưởng rằng phải chăng hắn ghét bỏ mình quá mức thanh đạm, vì thế mới ném đồ vào trên đầu của hắn.
Về sau, không được mấy ngày, hắn lại phải đi xa, nàng lúc này mới cẩn thận gom lại từng hộp son phấn kia, bày ở trước bàn trang điểm, nhìn từ đỏ hồng đến đỏ thẫm, từ đỏ thẫm đến ráng hồng, lại từ ráng hồng đến một hộp son phấn màu hồng, nàng không khỏi chống cằm nhìn qua ngoài cửa sổ sững sờ.
Cho đến sau đó, tiểu thư cùng Phó Dĩ Lam tới, nàng mới bối rối đem đồ giấu ở phía sau, nhưng ai ngờ lại bởi vì phản ứng quá lớn, trong đó có một hộp không cẩn thận rơi trên mặt đất, đổ ra ngoài, đúng lúc bị hai người trông thấy.
Tiểu thư nhấn nàng ngồi xuống ghế, cùng Dĩ Lam bắt đầu cẩn thận trang điểm cho nàng, Dĩ Lam vẫn không quên mở miệng chế giễu nàng, khiến mặt của nàng đỏ bừng.
Chỉnh sơ búi tóc, vẽ hoạ mi mắt, tô nhẹ son phấn, nàng nhìn mình trong gương đồng, từng chút từng chút, từ một bức tranh thuỷ mặc thanh đạm, dần dần tươi đẹp lên, ngay sau đó tâm tình cũng bay lên.
Chỉ là, còn chưa kịp cao hứng quá lâu, lại phát hiện người mà nàng yêu, lại không thấy được bộ dáng lúc này của nàng, một khắc chua xót, trong nháy mắt liền hòa tan vui sướng trên đuôi lông mày nàng.
Nàng cuối cùng cũng hiểu được, nam tử vừa tinh ranh lại xinh đẹp kia, đã từng bước từng bước xâm chiếm trái tim nàng, ở trong lòng nàng bắt đầu kiến tạo thành trì, không còn ai có thể công phá nữa.
Tiểu thư hình như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, giúp nàng đeo xong một cây trâm hoa cuối cùng, rồi nói với nàng: " Nếu như nhớ hắn, thì đi tìm hắn đi."
Nàng cũng không biết tại sao, một khắc đó, nước mắt tràn mi mà ra, nàng xách làn váy tản ra màu thiên thanh, xông ra cung điện vàng son lộng lẫy.
" Nàng chạy gì mà còn nhanh hơn thỏ thế? Nàng khóc cái gì chứ..." Giọng nói nghi vấn của Phó Dĩ Lam dần dần cách nàng càng ngày càng xa.
Một con khoái mã, mười dặm Dương Châu, Sơ Nhất, ta tới tìm chàng đây.
Nàng xoay người mà lên, một đường xông ra cửa cung, lưu lại một đám thị vệ ngã trái ngã phải, giơ kiếm đuổi theo nàng, nhưng nàng lại cười vui vẻ.
Một vệt màu thiên thanh nhàn nhạt, dần dần cùng màu xanh thiên thủy hòa thành một.
Một đường bôn ba, gặp bụi gặp mưa, trang dung đã không còn tinh xảo, nhưng lại không ngăn cản được tâm tình nàng muốn gặp hắn.
Rốt cục cũng chạy tới Dương Châu, nàng lại thả chậm bước chân, tung người xuống ngựa, nắm dây cương, dạo bước trên con đường lạ lẫm.
Mưa phùn lâm ly, nước mưa nhỏ xuống làm ướt váy dài, không mang dù, nàng cứ như vậy đi bộ trên đường.
Khi nước mưa dần dần dừng lại, một ánh tà dương phủ kín cổ đạo dài dằng dặc, ngước mắt, lại nhìn thấy hắn người dính đầy máu, tay cầm loan đao, đang đâm đầu đi tới.
Sơ Nhất lập tức sững sờ nhìn người trước mặt, bước chân bất động, hắn vừa mới diệt trừ xong gian nịnh Dương Châu, đang chuẩn bị về khách điếm, nhưng ai ngờ, vừa ngước mắt, lại như lâm vào mộng.
Hắc y nhân đi theo phía sau cũng đều đứng tại chỗ, có người nói với hắn cái gì đó, nhưng hắn lại không nghe thấy, chỉ là không khống chế được nhìn thân ảnh màu thiên thanh trước mặt dần dần tiến về phía nàng.
Thanh Từ bỗng nhiên cười rạng rỡ, tâm tình sảng khoái, nhào vào trong ngực hắn.
" Sơ Nhất, ta rất nhớ chàng."
Nam nhân giương lên một nụ cười đẹp mắt, ôm chặt nữ tử ở trong ngực, đao trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
" Nương tử thật ngoan."
Trên mặt Thanh Từ lộ ra nụ cười tươi đẹp, Sơ Nhất cũng cười thoải mái, hắc y nhuốm máu bởi vì nước mưa giao hòa với màu thiên thanh, trong thanh lịch tách ra từng đoá từng đoá Hồng Mai đẹp mắt.
" Nghĩ gì thế? " Sơ Nhất mở miệng hỏi.
Thanh Từ lấy lại tinh thần, cũng không nói là mình nhớ tới hành động điên cuồng ngày đó, chỉ nói:" Đang nghĩ chàng còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết."
Sơ Nhất mở miệng nói: " Ta sở dĩ có thể nhìn ra chủ tử trúng độc, là bởi vì ta từng bị Dược Vương Cốc bắt về làm dược đồng, chỉ là về sau, ta phát hiện, sự tình cũng không đơn giản như vậy."
Thanh Từ không có mở miệng, lẳng lặng lắng nghe.
Dược Vương Cốc trên giang hồ là một địa phương cực kỳ thần bí, được truyền đi rất thần kỳ, lấy y thuật độc thuật cao siêu mà nổi danh.
Tương truyền thuốc trong Dược Vương Cốc, có thể trị trăm loại bệnh tật, có thể cải lão hoàn đồng, có thể trường sinh bất lão, thậm chí có thể khởi tử hồi sinh.
Dược Vương Cốc tồn tại thần bí trong chốn giang hồ, hiếm có người nào biết hắn ở đâu, đương nhiên, cũng không phải là không có.
Trong Dược Vương Cốc có một số người dẫn đường đặc thù, nếu như có người thành tâm xin trị bệnh, thì có thể liên hệ với người dẫn đường.
Người dẫn đường sẽ đưa ngươi đến Dược Vương Cốc, gặp Dược vương.
Chỉ là, muốn đến được Dược Vương Cốc cái giá phải trả không phải ai cũng có thể giao nổi, chỉ mỗi đưa bạc cho người dẫn đường, đã phải hơn mười vạn lượng bạch ngân.
Đối với dân chúng tầm thường mà nói, cả đời này, cũng sẽ không có cơ hội này.
Trừ cái đó ra, dược vương tính cách quỷ dị, cũng không phải là người hành y tế thế, người đến, chỉ có đáp ứng một điều kiện của hắn, hắn mới nguyện ý xuất thủ cứu người.
Chỉ là, mỗi điều kiện dược vương đưa ra đều rất hà khắc, từng nghe người ta nói qua, hắn từng muốn sừng của Nam Hải Long Vương, cũng từng muốn Thiên Sơn tuyết liên tại Bắc Cực chi địa, thậm chí là máu đào hoa trong sương đen đầm lầy, cũng có người nói, hắn yêu cầu người xin chữa tự chặt một tay, hoặc lấy mạng đổi mạng.
Cho nên, cho dù ai ai cũng đều mơ ước linh đan diệu dược của hắn, nhưng cũng hiếm có người nào thật sự được cứu chữa, bởi vì cái giá kia, thường thường là người thường không thể chịu được.
" Khi còn bé, ta là một cô nhi, được một người tiêu sư thu dưỡng ta, dạy ta một chút công phu thô thiển, sau đó mang theo ta đi áp tiêu, chỉ là, về sau, có lẽ bởi vì đồ áp tiêu liên quan đến triều đình, nên đội ngũ áp tiêu đều bị tru sát, lúc đó đạo tặc thấy ta tuổi còn nhỏ, liền bán cho bọn buôn người." Sơ Nhất chậm rãi mở miệng.
Những năm tháng lang bạt kỳ hồ ấy, là bắt đầu cuộc sống của hắn, hắn thậm chí chỉ vì một bữa cơm, mà chịu đủ roi quất, bởi vì một cái ánh mắt, mà gặp đủ quyền đấm cước đá.
Nhưng mà, dáng dấp của hắn quá mức môi hồng răng trắng, mặc dù ngũ quan cũng không xuất sắc, nhưng lại luôn khiến người ta nhớ kỹ, thậm chí so với rất nhiều nữ tử còn bắt mắt hơn.
Chỉ là, dung mạo như vậy đối với một người ngay cả tính mạng đều bị người khác nắm giữ trong tay mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt.
Thời điểm bọn buôn người rao hàng ở bên đường, hắn đã từng bị tú bà thanh lâu coi trọng.
Lúc đó, bởi vì đã hành tẩu giang hồ được một thời gian, lại bởi vì lang bạt kỳ hồ hiểu rõ thế sự, nên hắn biết được trong đám quan lại quyền quý, có một loại đồ chơi gọi là luyến đồng, càng biết được, còn có một loại gọi là nam sủng.
Hắn biết, mình không thể đi với bọn họ, nếu không, cả đời này, hắn cũng chỉ có thể là đồ chơi trong tay người khác.
Thế nhưng, vô luận hắn là cam lòng hay không không cam lòng, thì chỉ với một thỏi bạc, vẫn dễ dàng khiến hắn trở thành cây rụng tiền trong tay tú bà.
Ban đầu, hắn nổi điên phản kháng, bất khuất, nhưng mà, cuối cùng nhận được lại là đánh đập cùng thóa mạ.
Dần dần, hắn học được cách xu nịnh, hắn bắt đầu biết ăn nói hơn, lấy lòng tú bà.
Dần dà, dỗ tú bà vui vẻ ra mặt, đối với hắn cũng đặc biệt yêu thích, dưới sự hướng dẫn phân tích của hắn, tú bà từ bỏ ý định để hắn làm luyến đồng, mà là dựa theo ý nghĩ của hắn, cẩm y ngọc thực cung dưỡng hắn.
Bởi vì, hắn nói với bà ta, mấy năm sau, hắn muốn làm đầu bài trong Quần Phương Lâu, làm một nam sủng có tiếng hô cao nhất.
Mà lúc đó Tả Đô Ngự Sử, thích nhất là nam sủng, hắn liền từ trong tin tức nghe được ngày thường, phân tích thời cuộc với tú bà, nói với bà ta, không tới mấy năm, Tả Đô Ngự Sử chắc chắn sẽ lên chức, mà mục tiêu của hắn, chính là bắt được Tả Đô Ngự Sử.
Tú bà hình như cũng bị hùng tâm tráng chí của hắn cảm hoá, tin tưởng hắn, đồng thời hắn cũng âm thầm tăng cường võ công, tìm kiếm cơ hội đào tẩu.
Không ai biết, hắn từ một thiếu niên quật cường, mang theo giấc mộng võ hiệp, muốn hành hiệp trượng nghĩa, đến cùng đã trải qua bao nhiêu đòn roi cùng tra tấn, mới trở nên khéo mồm khéo miệng như thế, mới trở nên biết ăn nói như thế, cũng không ai biết, khuôn mặt môi hồng răng trắng, khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ này, lại từng mang đến cho hắn bao nhiêu sự trắc trở.
Rốt cục, hắn tìm được thời cơ, tú bà đến Ninh hà đi làm một mối làm ăn lớn, mà bởi vì ngày thường tú bà vẫn luôn rất chiếu cố hắn, nên hắn cũng rất quen thân với mấy người trong thanh lâu, nắm chuẩn thời gian, thừa cơ chạy ra ngoài.
Thế nhưng, hắn đến cùng vẫn quá nóng lòng, tú bà chung quy là nhìn quen mưa gió, đã sớm đề phòng hắn, hắn mới thoát ra thanh lâu không lâu, thì đã có người đuổi theo.
Hắn biết, nếu như lần này mình không trốn thoát được, như vậy thì sẽ không còn cơ hội nữa, tú bà sẽ không tin hắn nữa, chờ đợi hắn sẽ là vô biên tận thế!
May mắn lực chân hắn không tệ, một đường phi nước đại, ngược lại không bị đuổi kịp, chỉ là hắn chung quy là đứa bé, từ đầu đến cuối cũng không sánh bằng những quy nô cường tráng kia.
Có lẽ là trời xui đất khiến, hắn một đường chạy trốn tới bờ biển, đúng lúc gặp một chiếc thuyền sắp ra khơi, nhìn thấy quy nô càng ngày càng gần, hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, liền nhảy lên chiếc thuyền này.
Mà chiếc thuyền này, chính là thông hướng Dược Vương Cốc.
Dược Vương Cốc phái người ra ngoài, mua không ít người to to nhỏ nhỏ trở về, nói là học tập nghệ thuật, làm dược đồng, hắn trà trộn trong đó, ngược lại cũng không có người phát hiện.
Lại phiêu bạt trên biển nửa tháng, thuyền rốt cục cũng ngừng.
Bọn hắn được đưa tới một hòn đảo mỹ lệ, ở trên đảo phồn hoa như gấm, cây xanh rợp bóng, các loại dược thảo bạt ngàn, tản ra nồng đậm mùi thuốc.
Hắn vốn rất vui sướng, cho rằng mình đến được một nơi thế ngoại đào nguyên, lại không ngờ rằng, nơi đây lại là một luyện ngục nhân gian.
Dần dần xâm nhập càng sâu, hắn liền phát hiện nơi này quái dị, đó chính là người nơi này phần lớn đều cứng ngắc đờ đẫn, tựa như không có tư tưởng, không, hoặc nói là linh hồn bị rút đi, tựa như một con rối.
Rốt cục, bọn hắn đứng trước một nhà tranh tinh xảo, nhà tranh hợp thành phiến, rất lớn rất đẹp.
Trước cửa nhà tranh trưng bày một hàng thùng tắm, bên trong dùng các loại dược khác nhau ngâm người, hoặc xanh hoặc tím.
Một nam tử trẻ tuổi lại có chút ɖâʍ tà đi ra, như đang đánh giá hàng hóa đánh giá bọn hắn, sau đó để cho người ta dẫn bọn hắn xuống dưới.
Tâm hắn bắt đầu lo sợ bất an, cho dù bị phái đi quản lý dược thảo, nhưng nhìn thấy ngày qua ngày người càng ít đi, hắn vẫn rõ ràng.
Dược đồng cùng dược nhân là không giống nhau, mà Dược Vương Cốc cần cũng không phải là dược đồng, mà là dược nhân.
Bọn hắn không có tình cảm hành y tế thế, cũng không có ý định đem y thuật mình vất vả nghiên cứu ra cùng linh đan diệu dược tặng cho thế nhân, mà là cần người liên tục không ngừng, đến thí nghiệm thuốc cho bọn họ, gánh chịu sai lầm cùng thất bại cho bọn họ.
Nhìn thấy những người cùng đến với mình, có người cuối cùng hoặc là chết thảm, hoặc là biến thành quái vật, tâm hắn bắt đầu sợ hãi.
Hắn biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ đến lượt hắn, hắn không muốn trở thành quái vật.
Thế là, hắn thu hoạch dược thảo bắt đầu trở nên càng ân cần hơn, một người cố gắng làm việc của hai người, một mặt mong sao đến lượt mình chậm một chút, một mặt quan sát hoàn cảnh ở trên đảo, tìm cơ hội chạy trốn.
Nhưng mà, dưới sự canh giữ của những thủ vệ được dược vương tỉ mỉ daỵ dỗ, cả hòn đảo nhỏ được đề phòng cực kì sâm nghiêm, những người võ công trác tuyệt ngày đêm không ngủ thủ vệ cả hòn đảo nhỏ.
Mà hắn, không tìm được bất cứ cơ hội nào.
Thời gian từng ngày trôi qua, rốt cục, nửa năm sau, hắn cũng thành dược nhân thí nghiệm thuốc cho Dược vương.
Ngày ngày phải ngâm mình trong thùng thuốc khiến người ta buồn nôn, hoặc là đun nóng, cảm thụ liệt diễm thiêu đốt thân thể của mình, hoặc là thêm băng, đưa thân vào trong chín tầng hàn băng.
Hắn cắn răng kiên trì, chỉ mong mình không phải chết đi như thế.
Có lẽ, ông trời chung quy cũng chiếu cố hắn, dược vương thí nghiệm vô số lần thuốc, lại ở trên người hắn có tác dụng, sau nửa năm liên tục tra tấn.
Nội lực của hắn vậy mà như sóng lớn mãnh liệt bắt đầu tăng mạnh, hắn lúc đó mới mười hai mười ba tuổi, vậy mà đã có ba bốn mươi năm nội lực.
Khi cảm nhận được nội lực mạnh mẽ trong thân thể mình, hắn quyết định thật nhanh lựa chọn làm con rối.
Có lẽ bởi vì quá mức am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, hắn vậy mà thành công che dấu được Dược Vương, khiến Dược vương tưởng rằng trong phối phương đã bỏ vào một loại thuốc khiến người ta đánh mất thần trí, sau khi phái hắn đi làm thủ vệ, lại bắt đầu tiếp tục mày mò nghiên cứu.
Cứ như vậy, hắn rốt cục cũng có cơ hội, thừa dịp trời tối sương mù lớn, hắn bằng vào nội lực cao siêu, tránh đi rất nhiều thủ vệ ở trên đảo, không chút do dự thả người xuống biển lớn.
Cứ bơi như thế, chẳng có mục đích rời xa địa phương luyện ngục nhân gian này.
Mà vận khí tốt của hắn dường như cũng không tệ, ngay tại thời điểm hắn sắp sức cùng lực kiệt, thì lại gặp được một con thuyền đánh cá, đến đây, mang hắn về đại lục.
Sau đó nữa, hắn bởi vì báo thù cho tiêu sư, không quyền không thế hắn đắc tội với trọng thần trong triều, bị kịch liệt truy sát, gian tặc nọ không tiếc bỏ ra hai mươi vạn lượng hoàng kim muốn mua mạng của hắn.
Cứ như vậy, dưới tình huống ít khó có thể địch nhiều, hắn rốt cục bị ép vào tuyệt cảnh.
Cũng ngay tại thời điểm hắn định cá chết lưới rách, lại gặp được một nam nhân mang theo một cái mặt quỷ.
Ân Cửu Dạ.
Dưới sự giúp sức của Ân Cửu Dạ, hắn tru sát gian tặc kia, sau đó thì vẫn luôn đi theo ở bên người Ân Cửu Dạ.
Hắn đã từng rất tò mò, không biết nam nhân này bao nhiêu tuổi, cũng không biết hắn rốt cục là ai, thậm chí không biết hắn tại sao lại ở hoàng cung, tại sao bề ngoài U Minh viện nghèo nàn hoang sơ như vậy, nhưng bên trong lại phồn hoa như thế.
Hắn cũng từng phỏng đoán, vì sao nam nhân này luôn bị truy sát không ngừng, vì sao hắn cơ hồ chưa từng chủ động bước ra tòa viện kia.
Hắn từng thấy Ân Cửu Dạ tháo mặt nạ xuống, đó là một khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành, chỉ là lại lạnh lùng vô tình, cho dù hắn muốn tới gần, nhưng cũng luôn luôn bởi vì hơi lạnh ngột ngạt cùng áp lực khắp người hắn, mà bị khϊế͙p͙ sợ chỉ có thể trầm mặc.