Chương thứ mười bảy
Tuy rằng nghỉ ngơi ba ngày, thân thể của Tử Ngộ bị thương quá nặng, lại đang mang bầu, không đi được bao lâu liền thở hồng hộc. Hắn lực bất tòng tâm, có chút không theo kịp hai người sai dịch. Cũng may hai người sai dịch bị công lực của Triệu Hi làm cho sợ đến không nhẹ, thấy hắn thực mệt mỏi, thường dừng lại nghỉ tạm chốc lát mới lại đi. Cứ như vậy dây dưa kéo dài, đến khi bầu trời tối đen, vất vả lắm ba người mới đến được một trấn nhỏ. Bọn họ tìm một nhà trọ nhỏ, ba người ở cùng một gian phòng.
Hai người sai dịch thấy Thu Tử Ngộ đi đường còn khó khăn, nghĩ hắn cũng không chạy trốn được, thiện tâm gỡ gông xuống giùm hắn, để hắn rửa mặt. Bọn họ còn phân phó tiểu nhị dọn dẹp cái bàn trong phòng, trải chăn chiếu phía trên, làm giường ngủ cho Thu Tử Ngộ.
Đêm dần khuya, hai người sai dịch nằm một đầu, một cuối trên giường từ lâu đã ngáy to. Thu Tử Ngộ nhắm mắt lại, toàn thân cảm thấy từng trận rét lạnh, thế nào cũng không ngủ được. Trên bàn mặc dù trải ra một tầng chiếu, vẫn bị mất thăng bằng, nằm lên vô cùng khó chịu. Hắn nằm ngủ mà cả người đau đớn, liền ngồi dậy, xuống bàn, đi tới phía trước cửa sổ. Tử Ngộ nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, suy nghĩ: Sắp đến ngày rằm rồi sao? Trăng đã tròn như vậy rồi…
Hắn nhẹ nhàng xoa bụng: Bảo bảo, đêm nay ánh trăng thật đẹp…Ngươi có thích không? Không biết đến tháp cổ có cảnh đẹp như vậy nữa hay không a. Bảo bảo, ngươi còn chưa xuất thế, liền đi theo cha chịu bao nhiêu khổ cực. Cha vốn là trừng phạt đúng tội, nhưng ngươi cũng là vô tội a…Chỉ mong ngươi sau khi sinh ra đừng giống như cha. Giờ cha chịu nhiều một phần tội, có lẽ sẽ tích thêm được một phần phúc cho ngươi a…
Hắn yên lặng suy nghĩ, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một vấn đề: Nếu mình có thể bình an sinh hạ thai nhi thì tốt, chỉ là chính mình vốn là một nam tử, ăn linh dược mới thay đổi thể chất, nghịch thiên dựng tử. Nếu như mình không thể sinh sản bình an, để lại một đứa trẻ vừa mới sinh ra làm sao cho phải?
Hắn chậm rãi ngã ngồi trên ghế, từ khi gặp nạn chỉ tâm tâm niệm niệm muốn giữ tính mệnh để bảo toàn thai nhi, mà chẳng bao giờ nghĩ tới sau khi sinh hài tử nên an bài thế nào? Dù mình có thể bình an sinh hạ hài tử, lẽ nào nói cho hài tử chính mình là mẫu thân của hắn sao? Nhìn bộ dạng này của mình, một thân thương bệnh chỉ sợ khó mà khỏi hẳn, làm sao có thể chiếu cố hảo hài tử đây? Nếu mà mình khó sinh mà chết, hài tử vừa sinh ra không có ai chăm sóc liệu có thể sống được mấy ngày? Trong lòng bỗng nhiên đau xót: Hài tử phải làm sao bây giờ? Lẽ nào mình trăm phương nghìn kế bảo vệ hắn, kết quả cuối cùng lại là công dã tràng sao?
Thu Tử Ngộ chậm rãi nằm ở trên bệ cửa sổ, một giọt nước mắt lặng lẽ lướt qua: Hài tử của ta, cha có phải đã làm sai rồi không? Nếu như cha chết…ngươi phải làm sao bây giờ a?
Hắn lẳng lặng mà nằm, gió hơi lạnh nhẹ nhàng thổi qua, mang đến vài phần ủ rũ. Tử Ngộ bất giác liền ghé vào bệ cửa sổ mà ngủ.
Trên một cây ngô đồng trong sân nhà trọ, một bóng người hiện ra. Bóng đen thả người nhảy tới trước cửa sổ chỗ Thu Tử Ngộ nằm, yên lặng đứng nhìn Tử Ngộ nghiêng đầu mà ngủ say. Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, khuôn mặt Tử Ngộ thanh tú tuấn mỹ. Một giọt nước mắt hãy còn đọng ở trên mặt, trong suốt long lanh. Lông mày hắn đang lúc ngủ cũng nhíu chặt, dường như trong lòng có dấu hàng vạn hàng nghìn sầu lo.
Bóng đen ngơ ngác đứng nhìn, trong mắt dần dần lộ ra vài phần ái mộ thương tiếc, lông mày trên trán lại lộ ra vài phần hoang mang, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ kia, lẩm bẩm nói: “Ngươi hận ta sao? Vì sao rơi lệ? Ta giày vò ngươi như vậy, ngươi cũng chưa từng rơi lệ, tại sao hiện giờ lại rơi lệ?”
Thu Tử Ngộ trong lúc ngủ mơ hình như có chút không khỏe, cúi đầu rên rỉ một tiếng, nghiêng đầu chuyển qua một bên. Có lẽ quá mức mệt mỏi, tư thế ngủ khó chịu như vậy mà hắn cũng có thể ngủ rất say.
Bóng đen vẫn lẳng lặng mà đứng, ngón tay mơn trớn mái tóc dài có chút rối tung của Tử Ngộ. Mái tóc mềm vốn đen bóng như tơ lụa, giờ đã khô tàn, u ám, mất đi vẻ sáng bóng. Dưới ánh trăng, bóng đen thậm chí thấy được trong mái tóc đen rối tung, còn có vài sợi bạc. Mới chỉ có sáu bảy ngày sống trong lao ngục, Thu Tử Ngộ đúng là do tâm lực quá mệt mỏi, mà sinh ra tóc bạc.
Trong mắt người nọ hiện lên một tia đau xót, lập tức rồi lại hiện lên vài phần phẫn hận: Vì sao cha và huynh ngươi lại gây ra nghiệp chướng như vậy, làm nhiều chuyện xấu như vậy? Vì sao ta sắp phải thành thân, nhưng lại vẫn nhớ ngươi mãi không quên? Vì sao hôm nay ta nhìn Tuệ Phương, trong lòng tất cả lại đều là ngươi? Ta…ta dĩ nhiên lại không quên được ngươi…
Thu Tử Ngộ dường như cảm giác được gì đó, đột nhiên ngồi dậy. Bóng đen lại càng hoảng sợ, một người phi thân lại nhảy lên cây ngô đồng. Chỉ thấy Thu Tử Ngộ nhắm chặt hai mắt, một tay che miệng, tay kia vỗ về bụng, giống như đang cố chịu đựng. Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn không nhịn xuống được, thân thể bỗng nghiêng về phía trước, đầu vươn tới trước cửa sổ, há miệng liền nôn ra.
Một trận nôn mửa này ước chừng giằng co nửa nén hương, Thu Tử Ngộ giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng đều nôn hết ra, thế nào cũng không dừng lại được. Bóng đen có chút si lăng: Hắn bị làm sao vậy?
Dần dần khó khăn lắm mới dừng được nôn mửa, Thu Tử Ngộ suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt vẫn đóng chặt, chỉ có động tác nhẹ nhàng xoa bụng là nhìn ra được hắn đang tỉnh.
Người kia dù sao vẫn còn trẻ, lúc này đã không kiên nhẫn thêm được nữa, thả người nhảy về phía trước cửa sổ, ngây người mà nhìn Tử Ngộ đang ngồi dựa vào trên ghế.
Thu Tử Ngộ tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng vẫn nhận thấy được phía trước cửa sổ có gì đó đang nhẹ nhàng bước qua đây. Hắn mở mắt ra, quả nhiên, trước mặt có một người đang đứng. Hắn nhìn kỹ thêm lần nữa, trong lòng không khỏi đau khổ cười: Tại sao ngươi lại tới? Cuối cùng cũng không chịu buông tha cho ta sao?
Bóng đen vẫn đang yên lặng nhìn hắn, Tử Ngộ quay đầu lại nhìn một cái hai gã sai dịch vẫn ngủ say không biết gì trên giường, thấp giọng bắt chuyện: “Vân tướng quân, nửa đêm ra ngoài ngắm trăng sao?”
Vân Ngọc nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn hai người trên giường, phi thân vào nhà, giơ lên một ngón tay điểm hôn huyệt của hai người nọ, kéo hai người kia tới trên bàn, lạnh lùng nói: “Ngươi ngủ ở đây đi!”
Thu Tử Ngộ có chút sững sờ: Ngươi còn quan tâm ta sao? Hắn cười cười: “Không cần, ngủ ở chỗ nào đều như nhau cả thôi. Hai vị quan sai đại ca ban ngày đã chiếu cố ta, giờ chắc thực mệt mỏi.”
Vân Ngọc cũng không ép hắn, nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái, lại nói một câu: “Ngươi hận ta sao?”
Thu Tử Ngộ âm thầm thở dài: Tại sao lại hỏi câu này? Nụ cười của hắn vẫn không thay đổi, nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng không làm sai việc gì, tất cả mọi chuyện đều là ta đáng bị trừng phạt đúng tội, hận ngươi làm cái gì?”
Vân Ngọc nhìn dáng tươi cười của hắn vẫn là vân đạm phong thanh, bỗng nhiên giậm chân một cái: “Ngươi đừng cười nữa!”
Thu Tử Ngộ thấy hắn đột nhiên nổi giận, hơi kinh ngạc, lại thở dài: Vẫn là một hài tử a…Dù có sai cũng có thể tha thứ, huống hồ hắn vì ân nhân báo thù, vốn cũng không có gì sai a…Chính mình được ở cùng hắn một năm, làm hại hắn cùng với người trong lòng phải chịu cảnh đau khổ tương tư, nói ra cũng là mình sai…
Hắn chậm rãi ngừng cười, giọng nói chân thành: “Vân tướng quân, trước đây là ta sai lầm, làm phiền ngươi suốt một năm, hại ngươi cùng Tống tiểu thư phải xa cách, thực là ủy khuất cho ngươi a…Người ta nói nhân quả báo ứng, ngươi xem, giờ ta đã có báo ứng rồi a…Ngươi cũng có thể an tâm cùng Tống tiểu thư song túc song tê rồi. Ngươi yên tâm, Thu Tử Ngộ sung quân đến tháp cổ, có lẽ về sau cũng không quay về kinh thành được nữa, cả đời này cũng sẽ không trở lại làm phiền ngươi!” Hắn nói rất bình tĩnh, nỗi khổ riêng trong lòng cũng bị lời nói xoa nhẹ đi vài phần, chỉ còn là một mảnh chết lặng: Từ nay về sau cả hai sẽ không còn gặp gỡ nhau, Thu Tử Ngộ sẽ không đi gặp ngươi nữa…
Vân Ngọc im lặng không lên tiếng, làm như nghe được lời nói của hắn, lại như vẫn chưa nghe được, đột nhiên lại hỏi một vấn đề: “Ngươi cùng Triệu Hi quan hệ như thế nào?”
Thu Tử Ngộ có chút khó hiểu: “Ta cùng Triệu đại nhân cũng mới quen biết, cũng không có quan hệ gì. Chẳng qua trải qua chuyện lần này, Triệu đại nhân đối với ta có ân cứu mạng, không hơn. Chẳng hay Vân tướng quân có ý gì?”
Giọng nói của Vân Ngọc lạnh như băng: “Ngươi mới quen biết hắn, sao hắn lại quan tâm ngươi như vậy, trên triều còn tìm một lý do chẳng đâu vào đâu để bảo vệ tính mệnh của ngươi?” Hắn cười lạnh một tiếng: “Đêm đó, ngươi vì hắn cư nhiên muốn ép ta dùng Tuệ Phương để thề độc, còn nói không có vấn đề gì sao?”
Thu Tử Ngộ khẽ nhíu mày: “Ta cũng không biết Triệu đại nhân dùng lý do gì bảo vệ tính mạng của ta. Nhưng mà, để giữ được tính mạng, ta quả thực từng xin hắn giúp đỡ…”
Vân Ngọc càng giận: “Ngươi để giữ được tính mạng, đương nhiên đi cầu xin một người không hề quen biết? Triệu Hi cái tên tiểu hỗn hỗn kia (chỗ này ta để nguyên nguyên tác, vì ta không thích nghĩa nó dịch ra chút nào, tên Ngọc này đúng là hết thuốc chữa…), chỉ dựa vào biết đấu khúc khúc, nịnh nọt quân vương, ngươi đương nhiên đi cầu xin cái loại tiểu nhân này sao?(ta thực muốn giết người!!V â n N g ọ c!) Ngươi…ngươi thực là vô liêm sỉ, để giữ được mạng, một chút khí phách ngươi cũng không có sao?”
Tử Ngộ xoay người, ngẩng đầu nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Con ong cái kiến còn muốn sống qua ngày, ta cũng không muốn mình còn trẻ mà đã phải chết!” Huống hồ trong bụng ta còn có hài tử vô tội a…
Vân Ngọc vốn đang giận dữ, đang muốn phát tác. Hắn liếc mắt trông thấy Thu Tử Ngộ ngẩng đầu đứng ở phía trước cửa sổ, thân hình đơn bạc, cả người nhẹ bay, dường như muốn theo gió mà đi. Trong lòng hoảng sợ, lửa giận nhất thời tan biến, không tự chủ được vươn tay ra, muốn bắt được hắn.
Thu Tử Ngộ chậm rãi xoay người lại. Vân Ngọc ý thức được mình đang vươn tay, hoảng hốt, vội vàng thu tay lại, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Ta cũng không biết ngươi lại sợ chết đến như vậy, dù chỉ là kéo dài hơi tàn cũng muốn sống sót sao a!”
Thu Tử Ngộ nhớ tới chuyện vừa rồi mình suy nghĩ, trong lòng bi thương: Nếu có thể kéo dài hơi tàn mà sống sót thì tốt, chỉ sợ cái mạng này còn không biết sống được đến lúc nào…Hài tử của ta…Hắn nhịn không được, bật thốt lên hỏi: “Vân tướng quân có thích hài tử không?”
Vân Ngọc kỳ quái mà nhìn hắn: “Cái gì hài tử? Ta còn chưa thành thân, lấy đâu ra hài tử? Ngươi đừng có đem cái loại suy nghĩ xấu xa này của ngươi gắn cho ta cùng Tuệ Phương. Chúng ta đến nay vẫn là trong sạch!”
Thu Tử Ngộ lời vừa ra khỏi miệng liền biết mình hỏi sai rồi, có chút ảo não, trong lòng nhưng ẩn ẩn có vài phần kỳ vọng: Nếu hắn thích hài tử, có thể nếu ta chết…Ý niệm này trong đầu còn chưa nghĩ xong, liền bị câu trả lời của Vân Ngọc xé thành mảnh nhỏ.
Ánh mắt Thu Tử Ngộ hơi buồn bã: Ta lại si tâm vọng tưởng rồi…Hắn hận ta đến mức không muốn trông thấy ta, làm sao có thể đối xử tử tế với hài tử ta sinh a? Tử Ngộ cúi đầu mà cười cười: “Vân tướng quân xin đừng trách, ta không có ý đó!” Quên đi, còn hỏi gì nữa a? Nếu ta đã cố hết sức mà cũng không giữ được đứa bé này, thì cũng chỉ có thể trách số phận hắn không tốt…
Vân Ngọc hoài nghi mà nhìn hắn, cách một lát lại đột nhiên nói: “Triệu Hi đối với ngươi thật là tình thâm ý nặng a!”
Thu Tử Ngộ ngây người một lát: Tại sao lại liên quan đến Triệu đại nhân? Hắn ôn tồn nói: “Triệu đại nhân là người trượng nghĩa, hiệp cốt nhu tràng (trích trong hai câu “Khiêm khiêm minh triệt, hiệp cốt nhu tràng.”- nghĩa là “Khiêm nhường trong sáng, nghĩa hiệp ôn nhu”) vốn là một người tốt hiếm có…”
Trong lòng Vân Ngọc khó chịu: Triệu Hi hiệp cốt nhu tràng…Vậy ta làm nhục ngươi, ta là một người xấu sao?
Nét mặt hắn lạnh hơn, thốt ra một câu: “Ngươi quả thật thấp hèn…chỉ có vài ngày, không ngờ ngươi lại đi câu dẫn Triệu Hi a!”
——–
Dục: chương này với chương sau ta vừa edit vừa phải kiềm chế. Thật muốn phanh thây tên Ngọc kia quá…