Editor: Puck
Thật ra thì nguyên văn câu nói của Hoàng Bác là: Phụ nữ ấy mà, chỉ cần có đứa bé, đâu cần để ý có yêu hay không, cũng sẽ ở lại bên cạnh cha đứa bé.
Những lời này không thể nói là đúng, cũng không thể nói hoàn toàn không đúng, chỉ có thể nói mỗi người mỗi khác.
Cái gì? Cô thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, ở trong mắt của anh, cô túm được một hơi thở nguy hiểm, “Anh định làm cái gì?”
“Hi nhi, sinh một đứa con của chúng ta, được không?” Rõ ràng là giọng nói trưng cầu ý kiến, nhưng ở trong miệng anh nói ra, lại biến thành câu khẳng định.
Thân thể cô căng thẳng, “Anh điên rồi?” Dọa chết người, một giây trước còn đau lòng không kiềm chế được, một giây sau chính là kiên định, biến đổi này quá nhanh.
“Nếu như anh điên rồi, cũng bởi vì em mà điên.
“Có bệnh uống thuốc đi, đừng không có việc gì tới làm tôi sợ.”
“Không phải hù dọa em, anh nghiêm túc.”
“Xin lỗi, cho dù anh nghiêm túc hay không phải nghiêm túc, tôi không chấp nhận.”
“Không sao, chỉ cần anh tiếp nhận là được.” Nói xong, anh hành động, bồng cô lên, đi tới phòng ngủ của cô.
“Quyền Hạo, anh thần kinh à, buông tôi xuống.” Tốc độ chạy của anh quá nhanh, cô sợ ngã xuống, túm thật chặt cổ anh, cô rất khẩn trương. Này! Này! d1en d4nl 3q21y d0n
Một ám vệ ở ngoài cửa, nghe được đối thoại của thiếu gia nhà mình và tiểu thư, mặt không đỏ tim không đập, yên lặng đóng cửa.
Anh khẽ đặt cô lên giường, cường thế lấy tư thế nằm sấp đè lên cô, cô không thể động đậy. Cô chỉ trợn to đôi mắt sáng, mặt khẩn trương nhìn anh.
“Quyền Hạo, anh buông tôi ra.” Tư thế nam trên nữ dưới quá chọc người ta nghĩ vẩn vơ rồi, đôi tay cô bị anh cầm thật chặt, cô muốn chống lại cũng không chống lại được, trừ phi... Dùng chiêu đó, cô đoán chừng sẽ bị nhà họ Quyền đuổi giết thôi.
Anh cúi người xuống nhẹ nhàng cọ cọ mặt cô, rất thoải mái chạm tới, “Hi nhi, yêu anh được không?”
Không được! Cô muốn hét to ra tiếng, tình huống hiện giờ, cô không thể chọc giận anh, cho nên cô sợ rồi, “Anh để tôi suy nghĩ một chút.”
“Cả đời đủ không?”
Chờ nhiều thêm mấy trăm đời đi, cô yên lặng trả lời trong lòng, vẫn như trước không dám nói ra.
Tròng mắt chớp một cái, anh đang chờ đợi đáp án của cô.
“Đủ rồi.” Cô không biết làm như thế nào, ánh sáng trong đôi mắt chìm xuống. Làm sao bây giờ? Làm thế nào? Đổi lại là người bình thường, cô cần gì rối rắm vậy, trực tiếp một chiêu giải quyết.
Giường của cô là giường đơn, một người ngủ vừa đủ, hai người ngủ hơi chật chội, xem xét lại tư thế bây giờ của hai người, giường đơn vừa đủ tốt.
Môi của anh hôn lên mặt cô, mùi của cô rất mát mẻ.
Ánh mắt cô khép lại, da gà trên người cũng nổi lên, cũng không phải nói do anh đụng chạm làm cho cô ghê tởm, là cô không thể tiếp nhận gì kia dưới tình huống này. Cô cũng không phải thiếu nữ ngây thơ gì, cô không làm được chuyện giả bộ trinh nữ tiết liệt, chỉ có điều, chỉ có điều, tại sao cô bị cưỡng ép. dinendian.lơqid]on
Lồng ngực của anh đè chặt lên bộ ngực mềm mại của cô, cô cảm thấy trái tim của cô không dùng được nữa rồi, nhịp tim cũng lỡ một nhịp. Môi của anh hết hôn mặt cô, đi tới phần thịt bên vành tai, lưỡi thè ra, giống như thưởng thức món ăn ngon mà tỉ mỉ nếm, tròng mắt biến thành tĩnh mịch, anh còn muốn muốn nhiều hơn, anh như thế chưa đủ. Ý tưởng điên cuồng đã cắn nuốt lý trí của anh, anh không thể không có cô, cho dù dùng thủ đoạn gì, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh là được rồi.
Định giãy giụa, giãy giụa không được, định ra tay, lại phải cân nhắc hậu quả.
Tại sao có thể rối rắm như vậy? Chẳng lẽ cô chỉ có thể bị ăn hết?
Mở mắt ra, cô cau chặt đôi mày thanh tú: “Quyền Hạo, đừng.”
Tiếng chống lại của cô, anh nghe đã thành tiếng si mê, bởi vì là lần đầu tiên của cô, cho nên hơi sợ.
Anh buông cô ra, vuốt đôi mày thanh tú nhíu chặt của cô, anh không thích nhìn dáng vẻ không vui của cô, “Em đừng sợ, em sẽ thích.”
Lời của anh tương đương với chưa nói, khóe môi cô co rút rồi lại không thể co rút nữa, tay phải có thể động liền hung hăng véo lên mặt anh, cắn răng nghiến lợi nói, “Tôi không phải sợ, tôi là không muốn, anh xuống dưới.”
“Không.” Anh từ chối, “Chúng ta không xảy ra quan hệ, em không thể mang thai, như vậy em sẽ rời anh mà đi.”
Trừ trợn trắng mắt ra, cô không thể làm gì để biểu đạt buồn bực của cô.
Lão đại, nếu như một người phụ nữ không yêu anh, cho dù anh để cho cô ấy mang thai, có thể thay đổi điều gì. Bây giờ không phải thời đại phong kiến, đừng quên, những năm nay còn có thủ thuật phá thai, có khối người không muốn mang thai. diee ndda fnleeq uysd doon
“Cứ coi như tôi hận anh, anh cũng phải làm như vậy sao?” Cô rất muốn lệ rơi đầy mặt, trước kia cô ghét nhất chính là kiểu cách, hiện giờ cô cũng phải nói lời kiểu cách, cô thật sự không tình nguyện nói lời của Quỳnh Dao, nhưng tình thế khẩn cấp, xin cho phép cô già mồm cãi láo đi.
“Không có yêu ở đâu ra hận.” Anh hoàn toàn xuyên tạc ý tứ của cô, “Hi nhi, em không yêu anh, nhưng ít nhất em thích anh.” Trên khuôn mặt thoáng xẹt qua vẻ vui mừng, môi của anh hôn lên trán cô.
Cô vẫn tự nhận mình là thục nữ, nghe lời xuyên tạc như thế, kích động muốn nói tục rất mãnh liệt. Đây rốt cuộc là nghe không hiểu tiếng người, hay thông minh không quá cao.
Sờ cái trán bị dính vào nước miếng của anh, dưới thân cô chống đỡ lửa nóng của anh, dây cung căng thằng trong lòng nhạy cảm của cô sắp bị chặt đứt, cô quả quyết lấy tay che miệng anh, “Quyền Hạo, anh đừng kích động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Anh cầm bàn tay nho nhỏ của cô, lưỡi liếm lên đầu ngón tay trắng nhỏ của cô, “Lúc này không thích hợp để nói, thích hợp để làm.”
Trên đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át, động tác của anh không hề chứa chút nhục dục nào, coi trọng tao nhã đến cực điểm, trên khuôn mặt tuấn tú ẩn chứa cái gì, cô vừa nhìn có thể thấy được. Cả người cô run lên, lên án nói: “Anh đây là cường bạo.”
“Em dùng từ sai rồi, đây là anh tình em nguyện.” Anh từ từ buông tay cô ra, đôi tay ác liệt bóp mềm mại của cô, “Hi nhi, vóc người của em rất tốt đấy.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Mẹ nó.” Cô vẫn nhịn không chửi tục, cái gì anh tình tôi nguyện, đây rõ ràng là cô bị ép buộc có được không?
Xúc cảm truyền đến cách quần áo, cô bị sợ đến nhanh chóng đưa tay túm lấy tay của anh, “Quyền Hạo, còn như vậy tôi giận thật đó.” Trước kia bị anh cười giỡn giống như chiếm tiện nghi, cô có thể không thèm để ý, nhưng hiện giờ không được, anh đây là tới thật.
“Sẽ không tức giận, em sẽ thích.” Sức lực của cô, dễ dàng bị hóa giải trong tay anh, ngược lại biến thành bị anh túm lấy hai tay của cô. Lòng và đầu đều ở trạng thái điên cuồng, anh nghe không vào lời nói của cô.
Ở trạng thái bị ép buộc, ai thích được, cô cũng không phải là người cuồng chịu ngược.
“Tôi thật sự tức giận rồi.” Cô rất nghiêm túc nói rất chân thành.
Anh giống như không nghe thấy, lồng ngực rời khỏi ngực cô, tiếp tục liếm đầu ngón tay của cô.
“Quyền Hạo, anh điếc sao?” Cô tức giận đến kêu to, muốn rút tay của mình về nhưng không được.
“Em rất mệt mỏi, chừa chút hơi sức đợi lát nữa kêu, anh sẽ thích.” Những lời nói này thoạt nhìn rất nghiêm chỉnh, thật ra giấu giếm cái gì, người trưởng thành cũng có thể nghe hiểu, cố tình ở trong miệng anh nói ra, dẫn theo một sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng.
“Anh thích là chuyện của anh, còn tôi không thích.” Tư thế của anh thay đổi, biến thành ngồi xổm, nửa người trên của cô không bị ngăn chặn, cô có thể ngồi dậy, đôi mắt sáng hung ác nhìn anh chằm chằm.
Anh buông lỏng hai tay của cô, đổi thành một tay ôm cả hông của cô, hô hấp ấm áp phun lên cần cổ cô, tay phải vén quần áo của cô lên, vuốt ve trên da thịt của cô, ma sát, nhiệt độ từ từ lên cao.
Lửa nóng nóng bỏng của anh càng lúc càng lớn, có khuynh hướng cứng rắn, chọc đến cô rất không thoải mái.
Da thịt nhạy cảm dưới bàn tay cực nóng của anh, vừa đúng sờ trúng điểm mẫn cảm, môi hồng khẽ hé mở, ánh mắt thay đổi. Cô muốn ngăn cản anh tiếp tục thám thính xuống dưới, nếu tiếp tục, sợ rằng cô không phải bị ép buộc rồi, mà là tự nguyện, quá đáng sợ.
Cầm cổ tay của anh, cô thả mềm thái độ, “Quyền Hạo, tôi mới mười bảy tuổi, không thích hợp làm, anh buông ra.” Nói xong, cô cũng muốn khinh bỉ chính mình, lấy cái cở dở tệ gì đâu?!
Môi dừng lại hôn cần cổ cô, anh hơi mờ mịt trừng mắt nhìn, “Không nhỏ đâu, có thể làm.” Thân thể của anh đang kêu gào, anh muốn cô, chỉ có như vậy cô mới không rời anh đi, sau đó bọn họ sẽ có một đứa bé thuộc về bọn họ.
“Tôi tới kỳ rồi.”
Còn có thể có lý do nào mạnh hơn lý do này sao?
“Kỳ sinh lý của em không phải lúc này.” Trong lúc nói chuyện, tay của anh vẫn không quên đi tới nút cài áo lót sau lưng của cô, đang nghiên cứu cởi ra như thế nào.
“Nhưng mà...” Cô bị đau khổ ép buộc, tiếp tục suy nghĩ lý do.
“Em ồn quá.” Cô chưa kịp nói xong, môi của anh đã chiếm lấy môi cô, cảm giác tuyệt vời để cho anh say đắm, ngọn lửa trong bụng đã biến thành lửa mạnh.
Cảm giác tê dại sau lưng khiến cho thân thể cô mềm nhũn, cảm giác áo lót của cố ắp bị anh cởi ra, trừng mắt một cái, liếc nhìn vẻ mặt say mê của anh, biết chính là lúc anh buông lỏng, dùng hết toàn lực đè anh.
Tư thế của hai người biến thành nữ trên nam dưới, cô ngồi trên người anh, môi hồng khẽ mím, “Anh thích ép buộc như vậy đúng không? Tôi liền để cho anh nếm thử một chút cái gì gọi là ép buộc!”