Editor: Puck -
Thân thể của cô bị anh ôm thật chặt lấy, sức lực mạnh mẽ của anh, giống như muốn vò nát cô, khảm vào trong lòng anh. Chỉ có như vậy, cô mới không rời khỏi anh.
Không khí dường như bị cắt đứt, cô không thở nổi, chán ghét nhăn mày lại, “Quyền Hạo, anh buông tôi ra.”
“Một khi buông ra, sẽ lại không thuộc về anh.” Lo lắng nồng đậm nổi lên trong lòng, anh giống như một đứa trẻ lạc đường, trải qua khó khăn mới tìm được đường về nhà, giờ phút này, nói gì anh cũng sẽ không buông tay.
Mùi thơm mát mẻ trên cơ thể cô luôn khiến cho anh có cảm giác yên tâm khó hiểu, trong một năm rưỡi cô không có ở bên cạnh anh, lòng của anh trống rỗng. Tìm được cô, lòng của anh được lấp đầy, cô có ma lực thần kỳ đối với anh mà nói.
Môi hồng của Lâm Hi mím thật chặt, cảm giác hông của cô sắp đứt, cho nên cô bực mình đen mặt lại, không vui nói, “Quyền Hạo, anh không buông ra, tôi sẽ tức giận.” Ôi trời ơi, đây là do đời trước cô thiếu anh đi. Hơi sức của cô lớn hơn đàn ông bình thường nhiều, nhưng chống lại Quyền Hạo, cô cảm thấy cô là thiếu nữ nhu nhược, có lực không sử dụng được, chỉ đành phải bị anh chế ngự.
Hạ thấp mắt nhìn chăm chú vào cánh môi mê người của cô, tim của anh nhảy thình thịch thình thịch, chứa vui sướng tràn đầy, “Hi nhi.” Khẽ cúi đầu, môi mỏng khêu gợi hôn lên môi cô, cảm xúc ấm áp khiến cho anh quên hết tất cả, lòng của anh, đầu óc của anh, thân thể của anh chỉ nhớ rõ mỗi cô. Môi không có cách nào dời đi, hơi thở ấm áp của anh phun lên mặt cô, khiến cho trên mặt cô hơi ngứa.
Thân thể cô chợt cứng đờ, muốn từ chối, muốn mở miệng nói chuyện.
Đột nhiên, cô cảm thấy có thứ gì đó ấm áp đang liếm răng cô.
Cô dùng sức định đẩy anh ra, nhưng xui xẻo do thể lực nam nữ cực kỳ chênh lệch, cô không đẩy anh ra được. Lưỡi của anh thông suốt tiến vào trong miệng của cô, lưỡi của anh quấn quanh lưỡi của cô từng chút từng chút một chung một chỗ.
Mở to mắt quét nhìn các ám vệ đã dời ánh mắt đi, cô sao có một cảm giác, bọn họ giống như động vật trong vườn thú đang biểu diễn cho người ta nhìn xem. Kỹ thuật hôn của anh có chút nâng cao hơn trước kia, nhưng vẫn hơi trúc trắc. [email protected]`l3q21y"d0n
Muốn từ chối mà không được, đối mặt với Quyền Hạo, cô lại không chơi liều được, cắn nát đầu lưỡi của anh.
Hình như dưỡng khí không đủ dùng, thân thể có cảm giác tê tê dại dại, giống như điện giật, không bỏ được nụ hôn này. Năm trăm bốn mươi bảy ngày đêm trôi qua, giờ phút này trút xuống nhớ nhung cô.
Khẽ thở dốc, cô vẫn bị anh ôm lấy, ngước mắt nhìn chăm chú vào tròng mắt đen của anh.
“Hi nhi, chúng ta về nhà thôi.”
Về nhà! Lâm Hi lập tức xù lông rồi, nụ cười hiện đầy lo lắng. Nhà của bọn họ? Hù chết cô, nhà của cô không phải ở nhà họ Quyền, nhà của cô ở đây.
“Hi nhi.” Anh buông cô ra, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô, vừa xem có thể thấy được yêu say đắm trong mắt.
Lâm Hi cắn môi dưới, không trả lời Quyền Hạo, đầu ngón tay vuốt ve đuôi tóc cắt tỉa lộn xộn, sau đó xoay người đi vào phòng trong.
Quyền Hạo thấy thế, cũng đi vào theo cô.
Tư thế lười biếng dựa vào trên ghế sa lon mềm mại, nhìn anh ngồi bên cạnh, cô không khỏi rối rắm. Mười ngón tay đan xen đặt ngang trên bụng, ánh mắt rơi lên màn hình ti vi, cô luôn không dao động khi đối mặt với tình cảnh này, giờ hơi rối loạn rồi.
Vốn tưởng rằng, thời gian sẽ tiêu tan tất cả, nhìn dáng dấp, những lời này không phải hoàn toàn đúng. dieendaanleequuydonn
Cô hơi hoài nghi, có phải chỉ cần cô không chết, cho dù chân trời góc bể, Quyền Hạo cũng có thể tìm ra cô. Quyền thế nhà họ Quyền rốt cuộc có bao lớn, cô chỉ biết sơ một hai. Nhà họ Quyền muốn tìm một người còn sống, cũng chỉ là một chuyện đơn giản, cho dù hiện giờ cô rời đi, bị tìm được cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Hi nhi, thời gian không còn sớm, chúng ta về nhà thôi.”
“Tôi sẽ không về cùng anh.” Lâm Hi đứng lên, nhìn thẳng vào mặt Quyền Hạo, giọng nói trong trẻo lạnh lùng đang nói sự thật vô tình. Cô rất rõ ràng cô không yêu Quyền Hạo, ba năm chung đụng, anh vẫn là người xa lạ, qua một đời vơi anh là một việc rất khổ sở.
Trong tròng mắt đen như mực, tràn đầy đều là khuôn mặt lạnh lùng của cô, trái tim mới vừa rồi còn ấm áp, trong nháy mắt bị núi băng bao trùm, rõ ràng là mùa hè, giờ phút này nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn trời đông giá rét, xuyên vào trong xương lạnh đến làm máu chảy ngược, anh không thể tiếp nhận sự thật này.
Kiềm chế đau thương, thân thể của anh khẽ run lên, “Tại sao?”
“Ba năm trước tôi không nói với anh, xem ra bây giờ tôi phải nói rồi.” Đôi mắt sáng lạnh lùng hơn bất cứ lúc nào, co lạnh lùng nói tiếp, “Tôi là một người rất ích kỷ, chỉ cần tôi sống tốt là được, chuyện tôi không muốn làm, ai miễn cưỡng tôi cũng không được, huống chi tôi không thích anh, anh là đại thiếu gia nhà họ Quyền, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, một bó lớn phụ nữ tùy anh lựa chọn, anh cần gì phải dây dưa với tôi không buông chứ? Giữa chúng ta không chỉ chênh lệch về tuổi tác, thế giới quan và giá trị quan...” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Còn chưa nghe cô nói xong, anh đã không chịu nổi, khủng hoảng bò đầy trên thân thể anh, anh không thở được. Lời nói lạnh lùng của cô giống như kiếm đao sắc bén nhất thế giới, từng đao từng đao chọc mạnh vào tim anh, đứng bật dậy, toàn bộ yêu say đắm trong mắt anh hóa thành điên cuồng, “Đúng, anh là đại thiếu gia nhà họ Quyền, mà anh cũng chỉ yêu em, anh chỉ muốn một mình em, anh không muốn những người khác.”
Giống như lời thề, nghe được mà cô nhíu đôi mày thanh tú lại, “Quyền Hạo, anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, là một người thành thục. Tôi không biết anh yêu thích tôi ở điểm nào, nhưng mà tôi nghĩ, dưa cưỡng ép hái thì không ngọt, cứ coi như tôi trở về nhà họ Quyền với anh, vậy tôi lấy thân phận gì trở về, nhị tiểu thư nhà họ Quyền? Ha, những người ở trong vòng quan hệ, ai mà không biết tôi không hề có bất cứ liên quan gì về huyết thống với nhà họ Quyền, danh hiệu này chẳng qua chỉ để gọi tôi cho dễ nghe một chút mà thôi. Có lẽ nói, tôi lấy thân phận bạn gái anh ở nhà họ Quyền, đừng dại dột, cả đời Lâm Hi tôi, không thích cuộc sống như thế.”
Thì ra cô e ngại chuyện này sao?
Hai mắt đỏ ngầu, anh nóng nảy, cầm lấy cổ tay cô, chỉ sợ cô biến mất giống như một năm rưỡi trước, “Hi nhi, chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ, có được không?” Anh đều không biết trong giọng nói đã mang theo khẩn cầu, anh chỉ biết đời này chỉ yêu một mình cô.
Mặt cô xạm lại, cô nói rốt cuộc anh có hiểu hay không? “Tôi nói không phải là vấn đề này, mà là tôi không thích anh. Quyền Hạo, năng lực lý giải của anh có vấn đề sao?” die nda nle equ ydo nn
Anh che lỗ tai, ngây thơ quay đầu nói: “Anh không nghe thấy, anh không nghe thấy.” Lời nói lừa mình dối người, muốn an ủi mình, “Hi nhi, anh yêu em.” Trước kia anh không dám nói ra chữ yêu này, sợ hù được cô, bây giờ không cố kỵ được, anh muốn để cho cô biết, anh yêu cô sâu bao nhiêu.
Cô bất đắc dĩ cắn môi dưới, mắt trợn trắng lên, “Quyền Hạo, anh đừng ngây thơ như vậy, được không? Yêu cái gì mà yêu?” Thấy anh còn che lỗ tai, như thằng nhóc, cô tức giận, đưa tay đẩy tay anh ra, “Tôi thật sự không hiểu nổi anh, anh cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, đừng như thằng nhóc vậy.”
“Hi nhi, em không yêu anh, anh yêu em là được rồi.” Cô không yêu anh cũng không sao, anh yêu cô là được rồi.
Anh làm bộ đáng thương tội nghiệp, giống như bị ném bỏ, nhìn thấy mà cô định trợn trắng mắt, cô sao cũng nghĩ mãi không rõ, lần đầu tiên nhìn thấy anh thì anh là một công tử thế gia vô cùng tôn quý, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ anh như thế này, cô buồn bực.
“Anh thật đáng ghét, tôi đã nói tôi không thích anh, cũng đừng nói yêu gì đó. Anh nhanh chóng trở về đế đô đi, coi như chúng ta chưa từng quen biết.” Cô hết sức ghét bỏ việc anh đến tìm cô, cô còn chưa sống đủ thời gian bình thản như nước đâu.
Sắc mặt anh trở nên trắng bệch, dáng vẻ xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, “Hi nhi.”
“Tôi tên Lâm Hi, đừng gọi Hi nhi nữa.” Cô đẩy lưng anh, muốn đẩy anh ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho cô.
Anh chợt xoay người, chăm chú nhìn cô không thôi, “Không có em, anh sống không nổi.”
Hai chân mày cô nhíu lại, không coi lời anh nói là thật, xem thường trả lời, “Thời gian sẽ thay đổi tất cả, anh chỉ không tìm thấy người anh chân chính yêu mà thôi, huống chi, trái đất thiếu ai cũng vẫn sẽ quay, không có tôi, anh có thể tìm được người tốt hơn, tôi không đáng để anh thích.”
Trước khi tới thì hy vọng, bây giờ lại trở thành tuyệt vọng, cô tàn nhẫn hơn trước kia rồi.
Đôi tay nắm thật chặt bả vai của cô, ánh mắt anh phát sinh biến hóa, kiên định nói, “Anh cứ muốn em yêu anh, cho dù không chừa thủ đoạn nào.”
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, cô định một ngụm máu phun lên mặt anh, “Anh đây là uy hiếp tôi sao?”
“Không phải.”
“Vậy anh buông tay ra.” Bả vai của cô bị anh nắm, cô muốn động cũng không nhúc nhích được.
“Hoàng Bác nói, chỉ cần em sinh hạ đứa bé của anh, em sẽ không rời khỏi anh.”