Quyền Tài

Chương 1263: Thiên ù!

Phòng bạch kim.

Trên bàn mạt trượt.

Ván mới bắt đầu, cũng là ván đầu tiên Đổng Học Bân làm cái, một chút khẩn trưởng và thấp thỏm cũng đều không thấy trên mặt của Đổng Học Bân, hắn ngươc lại hăng hái rất cao, vẫn cười cười, chờ bài được xào xong đem bài chia ra, Đổng Học Bân liền thổi hơi thở vào hai tay.

Sờ con súc sắc...

Ném con súc sắc...

Phân bài bắt bài...

Phía sau bắt đầu quan sát.

Trầm Tiểu Diễm thấp giọng nói: "Thì ra Đổng tiên sinh biết chơi mạt chược."

Trầm Tiểu Mỹ nói: "Cái này giấu cũng quá sâu, làm hù chúng ta."

"Tiểu Đổng hẳn là không biết mạt trượt, cái này giả bộ không được." Trương Long Quyên nhìn bên kia.

Trầm Tiểu Mỹ âm thanh ép tới cực thấp, chỉ có mấy người bọn họ có thể nghe được, "Nhưng vừa rồi bài cần cửu điều, sao tam vạn biến thành..."

"Cô nói Tiểu Đổng gian lận?"

"Khẳng định, nếu không sao..."

"Nhưng các người phát hiện không, cái này không phải gian lận bình thường."

"Ừm?" Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ dù sao cũng không thường tới sòng bạc, nghe không hiểu.

Trương Long Quyên chậm rãi giải thích nói: "Tôi vừa rồi nhìn, ba con cửu điều đã đánh ra trên mặt bàn một con cũng không thiếu, không phải hắn nhanh tay đổi, nói cách khác Tiểu Đổng ù được cửu điều là con cuối cùng trong bài, con bài cũng không ở trong tay hắn, vừa mạt máy trượt cơ tự động xào bài, hắn làm sao biết con tiếp theo trong bài sẽ là cửu điều? Ngay cả nhìn cũng không thấy, sao đổi bài?"

Trầm Tiểu Mỹ sửng sốt, "Vậy hắn giấu bài?"

Trương Long Quyên nói: "Tiểu Đổng không có tới sòng bạc ở đây, làm sao biết bài ở đây là cái loại hình gì? Mặt trên mặt dưới tất cả đều không đồng dạng."

Trầm Tiểu Diễm cũng nghĩ tới."Đúng vậy, vừa rồi còn qua cửa kiểm tra, kiểm tra qua, cái này không có cách nào giấu?"

Trầm Tiểu Mỹ ngạc nhiên nói: "Vậy Đổng tiên sinh làm sao đem tam vạn biến thành cửu điều? Lẽ nào thật sự là chúng ta nhìn lầm?"

Trương Long Quyên hơi lắc đầu, cười nói: "Vậy tôi không rõ ràng lắm, bằng không sao nói tên nhóc này vẫn còn chừa lại thủ đoạn, sắp mở bài. Chúng ta nhìn đi."

Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ lập tức nhìn qua.

Có một màn trước đó, các nàng lúc này đều trừng lớn con mắt nhìn chằm chằm, một con bài cũng không buông tha. Muốn nhìn Đổng Học Bân rốt cuộc giở trò gì.

...

Bài tới.

Ngụy tổng bắt xong bài, sắp xếp đơn giản một chút.

Lãnh tổng ngay cả xếp cũng không xếp, hai ngón tay trực tiếp nắm một con bài. Nhìn vô cùng nhanh, đã quyết định được đầu tiên đánh cái gì.

Về phần Tống Ngọc Hổ, bài vừa mở ra gã liền vui vẻ.

Ba hồng trung, ba phát tài, hai bạch bản còn có hai bài lẻ.

Mở tay cũng là những cái này, cái này rõ ràng là đại tam nguyên, mãn phiên!

Mấy người khách vây xem phía sau bọn họ đều kinh ngạc liếc nhìn nhau, bài tốt như vậy? Cái bài này rất lớn, nhất là lần này còn là Đổng Học Bân làm nhà cái, hắn cũng không biết đánh bài. Đại tam nguyên của Tống Ngọc Hổ cơ bản là vững vàng, mãn phiên là cái khái niệm gì? Đó chính là bài lớn nhất, hơn nữa còn là loại đại tam nguyên mãn phiên nhiều hơn gấp bội so với đại tứ hỉ bảy đôi.

Người trẻ tuổi kia quá đen!

Cái này có thể muốn mạng của hắn!

Không ít người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Đổng Học Bân.

Ngụy tổng và Lãnh tổng vừa thấy tư thế của Tống Ngọc Hổ cũng có chút rõ ràng, cười cười, ba người bọn họ cùng một trận doanh. Cho dù Tống Ngọc Hổ thắng bọn họ cũng không sao cả, đến lúc đó tiền cũng sẽ trở lại túi bọn họ, hoặc là, Tống Ngọc Hổ thắng chính là bọn họ thắng, bởi vì bọn họ chia ra đều chính là tiền của Đổng Học Bân và Trương Long Quyên.

Bầu không khí không đúng.

Rất nhiều người không thấy được bài của Tống Ngọc Hổ cũng cảm giác được ván bài này rất lớn.

"Trương tổng, bọn họ như vậy là..." Trầm Tiểu Mỹ hít vào nói.

Trương Long Quyên nhíu mày, phân tích nói: "Có thể là mãn phiên."

Trầm Tiểu Diễm sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm, "Mãn phiên? Mới vừa lên thì có mãn phiên?"

Trầm Tiểu Mỹ lo lắng nói: "Vậy không dễ làm, theo cách đánh của Đổng tiên sinh trước đó, bài này phỏng chừng chưa cần đến giữa cuộc thì Tống Ngọc Hổ đã ù rồi, Đổng tiên sinh nếu như lại dùng phương pháp khi nãy, ít nhất cũng phải chờ thính, nhưng hiện tại hình như không có thời gian chờ thính." Phương pháp trước đó của Đổng Học Bân quả thật khiến cho Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ cảm thấy xuất thần nhập hóa, thế nhưng, chiêu thức ấy cao tới đâu cũng phải chờ bài mới có thể ù, nhưng cái kỹ thuật đánh bài của ngài, Tống Ngọc Hổ phỏng chừng sớm ù rồi, đợi không được!

Cái này làm sao bây giờ?

Ván này làm sao phá?

Trương Long Quyên nhẹ giọng nói: "Nhìn đi, chị nhớ kỹ Tiểu Đổng vừa rồi còn nói qua, tên nhóc này hình như một mực chờ tới hắn làm nhà cái, hiện tại đã tới, nhìn xem hắn có tính toán gì không."

Trầm Tiểu Diễm nói: "Nếu có thể thắng thì lúc nào cũng đều có thể thắng."

Trầm Tiểu Mỹ cũng buồn bực, "Đúng vậy, vì sao phải đợi? Đổng tiên sinh muốn thắng một vố lớn? Nhưng thua cũng sẽ thua một vố lớn, như nhau."

Trương Long Quyên tựa như cũng không rõ ràng, "Có thể làm cái đối với hắn mà nói còn có ý nghĩa khác, tên nhóc này khá đa dạng, lúc nào cũng gây bất ngờ cả."

Trầm Tiểu Diễm cười khổ, "Cũng đúng, Đổng tiên sinh không phải thường nhân."

Trầm Tiểu Mỹ cũng thừa nhận Đổng Học Bân không phải người bình thường, không thể dùng lẽ thường để nói, nhưng ván bài này... Cô ấy bỗng nhiên sửng sốt, "Ơ, Đổng tiên sinh sao không xem bài?"

"Ừm?" Trầm Tiểu Diễm cũng phát hiện.

Trương Long Quyên cười nói: "Không biết lại có chủ ý gì, đều bắt xong nửa ngày, ngay cả bài cũng không mở ra nhìn."

Xung quanh bàn.

Tất cả mọi người đều nhìn Đổng Học Bân, không biết nói gì, cậu còn lộn xộn cái gì vậy hả?

Bài đều bắt xong, không nói đánh hay không, cậu ít nhất cũng phải mở ra nhìn trước là bài gì chứ??

Tống Ngọc Hổ nhìn nhìn Đổng Học Bân, "Nên đánh bài đi? Cái này đều đã hơn nửa ngày rồi?"

Ngụy tổng và Lãnh tổng cũng có chút không nhịn được, nhìn Đổng Học Bân siêng năng sờ tới sờ lui trên mặt trái của mấy con bài, hai người đều có kích động muốn một tát vỗ chết hắn, làm gì thế? Sờ bài? Sờ con mẹ cậu! Sờ bài cũng là sờ chính diện! Làm gì có sờ mặt trái hả?

Mặt trái đều là một hình dạng!

Cậu sờ ba ngày ba đêm cũng không có ý nghĩa gì! Cậu còn có thể sờ ra hoa sao??

Ăn ngay nói thật, ngày hôm nay thấy Đổng Học Bân đánh bài bọn họ quả thật được mở mang kiến thức. Chưa từng thấy có ai trong những cuộc chơi lớn như vậy mà xem bài như thế, quá không bình thường!

Bị bọn họ thúc dục, Đổng Học Bân vẫn không nhanh không chậm vuốt mặt trái con bài của mình, "Đừng nóng vội mà, tôi là nổi lên một chút tâm tình, bài trước đó vừa kéo phong thủy tới chổ tôi, tôi phải thich nghi một chút đúng không? Ha ha. Thấy Tống tổng gấp như thế, bài rất lớn hả?"

Tống Ngọc Hổ cười cười, "Bài nhỏ thôi."

"Còn khiêm tốn." Đổng Học Bân chọc ghẹo gã.

Ngụy tổng gõ gõ bàn."Tôi nói chúng ta bắt đầu đi chứ? Hả?"

Ai cũng không rõ ràng Đổng Học Bân đây là sờ cái gì, đại tam nguyên của Tống Ngọc Hổ chỉ cần tùy tiện lật một con bài, liền thính chờ mãn phiên. Bọn họ tin tưởng Đổng Học Bân cho dù không biết chơi bài, từ cái bầu không khí này cũng có thể đoán ra? Sao một chút khẩn trương cũng không có?

"Được, bắt đầu." Đổng Học Bân ngẩng đầu nói: "Bất quá tôi hỏi trước một chút, ở chổ các người tính tiền bài như thế nào? Lăn qua lăn lại tôi nãy giờ cũng không hiểu."

Chu lão ở phía sau mỉm cười nói: "Tiểu tử, cậu hỏi bài gì?"

"... Bài lớn nhất." Đổng Học Bân khẩu khí không nhỏ.

Khách đứng xem vừa nghe thì trợn trắng mắt, trong lòng nói cậu ngay cả một ván bài nhỏ đều là may mắn lắm mới ù được một cái, cũng là mới vừa ù như vậy, lòng tin liền bành trướng? Rồi cậu còn muố hỏi đến bài lớn nhất? Thật là quái vị.

Chu lão cười, nhìn nữ chia bài.

Nữ chia bài liền nói với Đổng Học Bân: "Chổ chúng tôi ở đây tính như sau, lớn nhất cũng là mãn phiên. Vì dễ tính toán, chúng tôi đặt ra một mức hạn cao nhất, cũng là năm mươi triệu đô la."

"Không tính nhà cái sao?" Đổng Học Bân hỏi.

Chia bài nói: "Mãn phiên không tính cái, mức hạn cao nhất cũng là năm mươi triệu."

Đổng Học Bân lại hỏi, "À. Như vậy, thế còn thiên ù đâu? Thiên ù bao nhiêu phiên?"

Chia bài ặc một tiếng, "Mạt trượt quốc tế tuy rằng là không tính thiên ù địa ù, bất quá trong nước đều tính, chúng tôi cũng vậy, thiên ù đương nhiên là mãn phiên."

Đổng Học Bân gật đầu."Được, vậy thì tôi rõ ràng."

Nghe vậy, Tống Ngọc Hổ vỗ trán xoa xoa mi tâm.

Ngụy tổng và Lãnh tổng hơi lắc lắc đầu, đều sắp ngủ gục, trong lòng nói cậu nhanh lên một chút được chưa hả?

Còn thiên ù?

Còn bài lớn nhất?

Cậu nghĩ thật ra rất xa!

Cái loại bài như vậy có bao nhiêu khó ù chỉ cần là người biết chơi mạt trượt đều biết, bài lớn bình thường, mãn phiên trên cơ bản là không thấy được, vốn đã không dễ dàng, hơn nữa ai sẽ mở mắt trừng trừng nhìn bạn đi ù như thế? Bài nhỏ cũng phải hủy bạn! Được rồi, cho dù mãn phiên là có thể, cũng là có một tia tỷ lệ có thể nhìn thấy, vậy mãn phiên nhìn thấy 90% cũng đều là đại tam nguyên! Bởi vì đại tam nguyên là mãn phiên tốt nhất, tỷ lệ lớn hơn so với các mãn phiên khác không biết bao nhiêu lần! Đại tứ hỉ? Thập tam yêu? Cái nào cũng cũng đều trắc trở hơn so với đại tam nguyên! Trừ phi thật sự là vận khí tốt tới cực điểm! Bằng không đại tứ hỉ đừng nói ù bài! Ngay cả khung bài đều không đầy đủ!

Về phần thiên ù...

Mãn phiên đơn giản nhất chính là đại tam nguyên, cái này được công nhận.

Độ khó của đại tứ hỉ thập tam yêu không xác định, luận không ra trước sau.

Nhưng mãn phiên khó nhất, cũng được mọi người sớm công nhận... thiên ù! Loại bài này trên cơ bản không có khả năng nhìn thấy!

Ở nhà chơi mạt trượt với người nhà thì còn có thể.

Nhưng ở bên ngoài chơi mà còn đòi thiên ù??

Tống Ngọc Hổ và Ngụy tổng bọn họ cũng chơi qua không ít lần mạt trượt, nhưng đời này còn chưa chân chính được một thiên ù!

Chu lão nhìn hắn nói: "Còn có nghi vấn gì không tiểu tử? Trước đó không nói với cậu quy tắc và phép tính, cũng trách chúng tôi sơ sót."

Đổng Học Bân cười tủm tỉm nói: "Tạm thời không có nghi vấn gì." Dứt lời, Đổng Học Bân đã đem bài nắm hai đầu, đem bài toàn bộ dựng lên, trong lúc tất cả mọi người chờ Đổng Học Bân ra bài, Đổng Học Bân đột nhiên đem bài đẩy ra, nói hai chữ kinh thiên động địa, "... Thiên ù."

Bài mở ra.

Điều tử một hai ba.

Đồng tử sáu bảy tám.

Ba con đông phong, ba con tây phong, hai con cửu điều.

Đủ!

Thật là thiên ù!!

Cái đệch! Mọi người nhìn mà mặt đều tái lại!

...