Trước bàn.
Đổng Học Bân tựa như rốt cục cũng ù bài, vỗ con tam vạn trong tay xuốg bàn, trực tiếp đưa tay đẩy, đem toàn bộ bài của mình đẩy ra.
"Hắn ù?"
"Tính thắng một ván hả?"
"Không dễ dàng, cái này đã thua bao nhiêu ván/"
"Tốt xấu gì cũng coi như phá cái của ông chủ Tống"
Bên cạnh mấy người đứng xem cũng không kinh ngạc gì, nói vớ vẫn, chơi nhiều ván như vậy, ngời trẻ tuổi này ngoại trừ đút bào cho người ta giang, ngoại trừ hắn là khác biệt, hiện tạ ù bài nhỏ phá cái của ông chủ Tống, mọi người đương nhiên sẽ không ngoài ý muốn, ù một ván rất bình thường.
Ngụy tổng Lãnh tổng nhíu nhíu mày, cũng không nghĩ cái gì.
Tống Ngọc Hổ cũng chỉ cảm giác có chút đáng tiếc mà thôi, bị một bài nhỏ phá cái.
Tuy ăằng bọn họ còn chưa thấy được Đổng Học Bân ù cái gì, nhưng thông qua cách đánh bài của Đổng Học Bân trước đó, bọn họ cũng có thể phân tích ra, tuyệt đối không phải bài lớn.
Tuy Bọn họ không sợ hãi, nhưng Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ đã cả kinh đế nỗi suýt hộc máu!
Tự mò?
Ngài tự mò cái rắm!
Hai chị em sinh đôi đều choáng váng!
Các nàng thấy rõ ràng, Đổng Học Bân mò được con "tam vạn", mà bài hắn cần để ù lại là con "cửu điều" duy nhất!
Ù?
Ù cái gì?
Tam vạn và cửu điều khác xa nhau lắm lắm lắm!
Đây là ù giả! Ù giả thì phải đền tiền! Tiền phải đền không nhỏ! Tuy rằng không biết bọn họ ở đây có quy định thế nào về ù giả! Nhưng không nghĩ cũng biết loại phương pháp này tuyệt đối sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc! Ba mươi tám triệu trong tay bọn họ lúc này phỏng chừng còn lại hai mươi triệu đã là không sai rồi!
Xong!
Ù giả!
Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ đều có chút tuyệt vọng.
Ngài không biết chơi thì không biết chơi đi, nhưng ngài cũng đừng ù giả chứ?
Nếu như là chổ nhỏ, có thể đẩy bài mọi người không để ý, không chừng còn có một cơ hội để lừa dối, nhưng nơi này là chổ nào?
Còn có chia bài đang nhìn!
Nghe nói ù bài, chia bài cũng đi tới nhìn!
Tống Ngọc Hổ Lãnh tổng bọn họ cũng dều nhìn qua, xác nhận bài của hắn mộ chút.
Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ hai người không dám nhìn, biết chuyện tình không cách nào giải quyết, hơn nữa ù giả nghe qua cũng có chút thiếu đạo đức, các nàng sao chịu nổi cái này!
Một giây đồng hồ trôi qua.
Mười giây đồng hồ trôi qua.
Nhưng khiến cho Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ ngây người chính là, chia bài cũng không nói thêm gì, trực tiếp thanh toán thẻ bạc, từ chổ của mọi người lấy mấy trăm ngàn cho Đổng Học Bân.
Tống Ngọc Hổ xoa xao mi tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngụy tổng và Lãnh tổng vừa rồi xem qua bài của Đổng Học Bân cũng thu hồi tầm mắt, cũng không nói gì.
Sao có thể?
Sao có thể?
Bọn họ không ai nhìn ra à?
Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ ngây ngẩng cả người!
Nhưng khi các nàng còn chưa kịp rõ ràng cuyện gì, Trương Long Quyên vừa rồi hẳn là cũng nhìn thấy được con bài mà Đổng Học Bân tự mò, con ngươi co rụt lại, lặng lẽ đưa tay ngắt các nàng một cái.
"Trương tổng, cái này..."
"Ngài cũng nhìn thấy chứ?"
Hai chị em không biết phát sinh cái gì.
"Tôi cũng nhìn thấy, bất quá..." Trương Long Quyên sờ sờ cằm, nói nhỏ: "Bài còn chưa thu, các người nhìn bài của Tiểu Đổng lại đi, nằm ở bên phải ấy"
Nhìn lại một lần?
Nhìn lại một lần làm cái quái gì?"
Trần Tiểu Diễm nhìn qua, Trần Tiểu Mỹ cũng chớp mắt nhìn lên.
Sau đó hai người liền hít một ngụm khí lạnh vào phổi, mắt lộ vẻ khiếp sợ!
"Cái này... cái này..." Trần Tiểu Mỹ nói lắp.
Trần Tiểu Diễm có cảm giác sởn tóc gáy: "Trương tổng, cái này rốt cục..."
Trương Long Quyên khẽ lắc đầu: "Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết"
Trần Tiểu Mỹ nhìn con bài chằm chằm, mãi cho đến khi chia bài gôm vào dưới bài để xào bài, cô ấy và chị gái mới thu hồi ánh mắt kinh ngạc.
Là cửu điều!
Con bài trên bài lại có thể là cửu điều!
Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ xin thề, các nàng tận mắt nhìn thấy Đổng Học Bân mò lấy con tam vạn, cái hình vẽ của tam vạn khác hoàn toàn so với cửu điều, các nàng sao có thể nhìn lầm? Hơn nữa các nàng một người nhìn lầm cũng dễ nói, nhưng hai người đều nhìn lầm? Cái này căn bản là không có khả năng! Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ từ nhỏ được huấn luyện chuyên nghiệp! Lúc đó Đổng Học Bân bị một đám côn đồ vây công hai nàng có thể liếc mắt nhìn ra động tác rất nhỏ của Đổng Học Bân là để tránh đạn! Cho nên hai người đối với ánh mắt của mình cũng vô cùng tự tin! Lúc này mới càng không thể tin tưởng hai mắt của mình!
Vì sao là cửu điều?
Vì sao tam vạn biến thành cửu điều?
...
Đầu bên kia Chu lão nghi hoặc nhìn Đổng Học Bân vài lần, tựa như cũng không nhìn ra cái gì.
Đổng Học Bân hí mắt cười nói: "Đến lượt tôi làm nhà cái, các người cẩn thận đấy"
Tống Ngọc Hổ cười cười: "Mới thắng một ván mà thôi, còn là bài nhỏ mấy chục ngàn, không cần như vậy chứ?"
"Thật đúng là cần đấy" Đổng Học Bân cười nói: "Các người không biết sao? Bài này cũng chú ý phong thủy đấy, vừa rồi tôi không quá thuận, cho nên mới không ù được, cái này thắng cũng coi như là ếm phong thủy cho nó đến đây, đương nhiên là càng lớn càng thuận, các người còn muốn ù cũng rất khó khăn"
Ngụy tổng cười nhạt, không để ý đến hắn.
Lãnh tổng lắc đầu, căn bản là không nghe hắn nói nhảm
Xung quanh mấy người khách coi bài và mấy người nhân viên công tác đều bị Đổng Học Bân làm cho bật cười một tiếng, trong lòng nói người này đúng là có thể chém gió thật, ơới cái kỹ thuật như vậy, mà cậu còn dám hô hào ra ngoài sao?
Gió lên!
Bão sắp tới rồi!
Đổng Học Bân cũng không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, chà tay, hiện tại đã đến thời của hắn, đây là thời khắc Đổng Học Bân một mực chờ, vừa rồi ù bài nhỏ cũng là vì muốn mau chóng cho mình được làm nhà cái, nhà cái tới tay, Đổng Học Bân cũng chuẩn bị thi triển thân thủ.
Chưa đến ba mươi chín triệu sao?
Tiền này còn thiếu nhiều lắm!
Công ty của chị Trương còn thiếu đến hai tỷ mới có thể khởi tử hồi sinh!
Được rồi! Vậy mình thắng cho chị Trương hai tỷ!
...
Ván mới bắt đầu.
Ngoại trừ Trương Long Quyên và hai chị em sinh đôi, dĩ nhiên là không ai phát hiện ra chổ dị thường của Đổng Học Bân vừa rồi, một người cũng không có!
Nếu không phải là em gái và Trương tổng thấy rõ, Trần Tiểu Diễm cũng thật sự cho rằng mình bị hoa mắt!
Tam vạn biến thành cửu điều?
Cái này rốt cục là tình huống gì hả?
Lúc này, Trương Long Quyên không nhịn được nở nụ cười một tiếng: "Tên nhóc nà quả nhiên có chừa lại thủ đoạn cho chúng ta!"
Chừa lại thủ đoạn?
Lời này có ý nghĩa gì?
Sau đó, hai chị em nghĩ tới câu nói trước đó của Đổng Học Bân, hắn nói ván này hắn sẽ thắng, kết quả là thật sự thắng, hình như hắn đã sớm đoán trước vậy!
Cái này...
Trần Tiểu Mỹ và Trần Tiểu Diễm liếc nhìn nhau, đều là kinh ngạc đến ngây người nghĩa đến một khả năng có thể giải thích tất cả chuyện này!
Đổng Học Bân gian lận!
Thằng nhãi này công khai gian lận dưới con mắt của mọi người!
Hơn nữa... Hơn nữa còn không bị bất luận kẻ nào phát hiện!
Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Mỹ thiếu chút nữa mắng một câu thô tục với bóng lưng của Đổng Học Bân, má nó, vừa rồi giả bộ thành một người không hiểu gì về mạt trượt, trong nháy mắt lại có thể gian lận thần không biết quỷ không hay?
Ngài đây là không hiểu mạt trượt?
Thối lắm! Không hiểu mạt trượt sao ngài có thể luyện ra được thuật gian lận xuất thần nhập hóa như thế?
Nếu không phải ngồi phía sau Đổng Học Bân nhìn bài của hắn, ngay cả các nàng đều không phát hiện được!