Một hồi tình ái điên cuồng đã làm cho Lâm Trường Tư sức cùng lực kiệt, đôi mắt nhắm lại mơ màng sắp ngủ, ngay cả sức lực để nâng ngón tay cũng không có, nam nhân cởi áo khoác của y qua loa chà lau hạ thân y hai cái, nhặt quần áo bị ném trên đất tuỳ ý giúp y mặc vào, hôn hôn đôi môi y rồi từ trên bàn bế y vào lòng mình.
Lâm Trường Tư bị động tĩnh của hắn làm cho mơ mơ màng màng mở to hai mắt liếc hắn một cái, nam nhân vỗ vỗ lưng y đồng thời cũng hôn lên trán y bảo: “Ngoan, ngủ đi.
”
Có thể giọng nói nam nhân quá ôn nhu, Lâm Trường Tư nhìn hắn một cái rồi lại nhắm hai mắt lại, đôi tay ngoan ngoãn ôm lấy cổ nam nhân, đầu cũng vùi vào trong lồng ngực hắn.
Nam nhân bế y rồi mở cửa, ngay lập tức nhìn thấy Lâm Cửu Gia còn có một nhà họ Hứa đang đứng ngây người ở trước cửa, Lâm Cửu Gia đối với nam nhân làm ra biểu tình xấu hổ, nam nhân nhìn một nhà bốn người họ Hứa, trên tay bà nội Hứa còn đang làm tư thế bưng đồ vật, trên mặt đất có một cái chén nghiêng bị làm rơi, đầy đất toàn là chất lỏng màu đen đặc, mẹ Hứa thì cắn chặt đôi môi, ánh mắt lộ ra không biết là căm giận, hay là ngây ngốc nhìn đứa nhỏ Lâm Trường Tư đang được nam nhân ôm vào lòng.
Biểu tình một nhà quái dị, nam nhân đương nhiên rõ ràng, vừa rồi bọn họ ở trong phòng động tĩnh lớn như vậy, ai mà không biết bọn họ đang làm gì, thời điểm bọn họ đến đây hắn đã biết, thế nhưng hắn vẫn đè nặng Lâm Trường Tư xuống tiếp tục làm tiếp.
Tuy rằng bốn người này là người nhà của bé ngoan, nhưng mà bé ngoan đã gả cho hắn, khoảng thời gian ăn tết trước kia chỉ là thông báo cho bọn họ biết về sự tồn tại của hắn, hiện tại làm cho bọn họ triệt để hiểu rõ cũng tốt, miễn cho trong lòng bọn họ còn ôm hy vọng bé ngoan có thể giống như người thường kết hôn sinh con.
Mẹ Hứa hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, cánh môi run rẩy, thân mình cũng không ngừng run run, Ba Hứa ở bên cạnh đỡ bà, bọn họ đều rõ cảm giác chấn động trong lòng bà, mặc kệ là ai sau khi chứng kiến cảnh tượng con trai của mình cùng với một người đàn ông khác tiến hành gắn kết thân mật, thì mấy ai có thể chịu được nổi, tuy rằng các nàng bị buộc tiếp nhận cuộc minh hôn bất đắc dĩ này, thế nhưng cũng không đại biểu đáy lòng các nàng giác ngộ loại tình cảnh đó.
Đôi chân mẹ Hứa khó khăn đứng vững, xoay người run run tự mình bước đi, đi chưa được mấy bước thì trước mắt tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất, ba Hứa vội vàng chạy đến đỡ lấy thân thể của bà, ông nội Hứa cùng bà nội Hứa cũng nhanh chóng chạy đến, mẹ Hứa có chút chóng mặt, mở mắt ra nhìn bọn họ rồi xua xua tay: “Không sao, không sao, đỡ em đi nghỉ đi.
”
Bà nội Hứa quay đầu nhìn Lâm Trường Tư đang hôn mê ở trong lồng ngực nam nhân, giậm chân một cái, thở dài, hối thúc ba Hứa cùng ông nội Hứa nhanh chóng đỡ con dâu lên, sau đó bốn người dìu nhau bước đi.
Nam nhân nhìn Lâm Trường Tư trong lồng ngực, gương mặt y trắng bệch, gắt gao cắn chặt đôi môi, lông mi nhắm chặt không ngừng run rẩy, vài giọt nước mắt trong suốt từ đôi mắt y chảy xuống, rõ ràng đang tỉnh, cũng biết sự khϊế͙p͙ sợ cùng khổ sở của người nhà họ Hứa, nhưng vì chính mình y xấu hổ khi đối mặt với bọn họ, cho nên chỉ đành chọn cách trốn tránh.
Nam nhân thấy y như vậy trong lòng có chút khó chịu, nhưng càng nhiều là âm thầm vui mừng, vui mừng vì người này không vì người thân trong nhà mà phủi sạch quan hệ với mình.
Hắn không hy vọng y sẽ khổ sở, thế nhưng cục diện này là không thể tránh khỏi.
Người trong ngực hắn, cho dù có vì gia đình mà rời khỏi hắn, thì hắn cũng có thể bức bách y quay về, nhưng mà….
Y cam tâm tình nguyện lựa chọn hắn, loại cảm giác này khiến cho linh hồn của hắn tràn đầy thoả mãn, đó là loại cảm động chấp nhất ăn sâu trong cốt tuỷ, khiến hắn hận không thể lập tức xoa tiến người y vào trong cơ thể của mình, làm y chỉ thuộc về chính hắn, ai cũng không thể cướp đi, hắn nguyện ý thay y chịu mọi sự giày vò đau đớn, cũng không nguyện ý để y chịu đựng một tia uỷ khuất.
Nam nhân nhìn y ngây ngốc rơi lệ, đau lòng đem y ôm vào lồng ngực, hôn lên khoé mắt đang vươn nước mắt của y: “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.
” Nước mắt nóng rực này làm cho tâm hắn đau đớn một trận, lồng ngực phập phồng của hắn cũng chỉ đối với y đau lòng cùng thương tiếc.
Lâm Trường nhắm chặt hai mắt, gắt gao ôm chặt cổ nam nhân, giọng nói nghẹn ngào: “Chú hai, em không muốn khiến cho bọn họ đau lòng, thật sự không muốn, thế nhưng, thế nhưng, em cũng không muốn chú hai tổn thương, em không muốn rời khỏi chú, chú hai chú hai, sau này chú đừng làm gì có lỗi với em, bởi vì chú làm em đau lòng, em đây lập tức không cần chú nữa.
”
Biểu tình nam nhân cứng đờ, bàn tay đang ôm lấy y cũng phát run, không biết nghĩ đến cái gì, biểu cảm trên gương mặt cũng mang theo vài phần trống rỗng, ôm chặt lấy thân thể ấm áp ở trong ngực hồi lâu, rồi mới ở bên tai y đáp: “Được.
”
Bởi vì chuyện người nhà họ Hứa, mà khiến cho Lâm Trường Tư vô cùng đau khổ, y cũng không như trước đây khóc đến rối tinh rối mù, mà chỉ cuộn thành một cục rồi im lặng rơi lệ, khóc một hồi thì ngủ mất, nam nhân đặt y lên giường, cho dù y đã ngủ nhưng đôi tay vẫn gắt gao nắm lấy vạt áo nam nhân không chịu buông, nam nhân lẳng lặng nhìn gương mặt đỏ bừng vì khóc của y, hồi lâu, mới gọi thị nữ mang nước ấm đến, sau đó làm ướt khăn lông, đem quần áo trên người y cởi xuống, rồi giúp lau khô thân thể và lại lần nữa thay y mặc quần áo vào.
Nam nhân sờ sờ đầu y, ngón tay sờ vào đôi môi của y nhẹ nhàng vuốt ve, tiếp đó thò đến gần khẽ hôn một chút.
Bé ngoan, nếu như sau này chú hai làm em đau lòng khổ sở, vậy em cứ tạm thời không quan tâm chú hai là được, thế nhưng chú hai sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, bảo vệ em, đến khi nào em hết giận, chấp nhận tha thứ cho chú hai, thì khi ấy em chỉ cần quay đầu nhìn lại, chú hai vĩnh viễn đều ở nơi đó, vĩnh viễn ở phía sau em.
Lâm Cửu Gia ở bên ngoài gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, nam nhân liếc nhìn ông, rồi nhẹ nhàng kéo tay thiếu niên đang nắm lấy góc áo của mình, tiếp theo khẽ khàng đến bên môi y hôn một cái, ôn nhu đẩy tóc mái trên trán thiếu niên ra, cuối cùng đem tay của y bỏ vào trong chăn, làm xong hết thảy mới chịu quay đầu nhìn Lâm Cửu Gia nói một câu: “Thiên Thanh, đến thư phòng đi!”
Tuy rằng biểu tình nam nhân lặng yên, nhưng mà lúc nhìn Lâm Trường Tư hai mắt để lộ nỗi ưu thương rõ ràng, Lâm Cửu Gia nhìn biểu cảm của anh là biết anh đang lo sầu chuyện gì, trong lòng có tia do dự bước chân cũng bắt đầu do dự, nhiều năm trôi qua, lúc anh hai còn sống, lúc anh hai làm quỷ, ông đã nhìn thấy đủ loại cảm xúc tiêu cực của anh, thù hận, lạnh nhạt, âm u thế nhưng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy chua xót, trần trụi toát ra ưu thương hậm hực, biểu cảm thất hồn lạc phách( ) như thế.
Trong lòng Lâm Cửu Gia có chút không đành lòng, không kìm được chần chờ gọi hắn một tiếng: “Anh hai? Chúng ta……”
Nam nhân liếc ông một cái, làm ra thủ thế ngăn ông nói tiếp, nhắm mắt, hít sâu một hơi, thu liễm cảm xúc của mình, ánh mắt trở nên bình tĩnh, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài: “Đi thôi, nên làm vẫn phải làm.
”
Lâm Cửu Gia nhìn bóng lưng hắn thở dài, rõ ràng trước đây vô cùng kiên định nhưng bây giờ lại có vài phần do dự, cuối cùng thì bọn họ làm vậy là đúng hay không, có phải nên tìm phương pháp khác, nếu cứ tiếp tục như vậy, ông đảo mắt nhìn cửa phòng Lâm Trường Tư đóng chặt, lại nhìn Lâm Thiên Lí đã biến mất ở hành lang, muôn vàn suy nghĩ cũng chỉ có thể hoá thành một tiếng thở dài.
Từ trước đến nay anh hai là người nghiêm khắc kiềm chế bản thân, ngay khi bắt đầu ông đã biết anh hai sẽ không vì bản thân mà buông bỏ trách nhiệm, cho nên anh sẽ đau lòng sẽ bối rối khi lựa chọn như thế, thế nhưng anh vẫn kiên định đi làm, giống như lời anh nói vậy, nên làm vẫn phải làm, cho đến bây giờ anh hai vẫn chưa từng trốn tránh.
Chỉ mong sau này Trường Tư sẽ hiểu nỗi khổ của anh hai, có thể tha thứ cho anh mới tốt, nhưng mà, lại buông một tiếng thở dài, nghĩ như nào cũng cảm thấy đây là một tia hy vọng xa vời.
Lâm Cửu Gia ưu sầu tựa hồ muốn giậm chân, chỉ cầu mong ông trời nhanh chóng cho mọi chuyện kết thúc đi.
Lan Lan ngồi trên tường tò mò nhìn nam nhân đang ngây ngốc đứng ở bên dưới giàn nho, người này đã ngây người đứng tại nơi đó rất lâu, cô nhìn hắn cũng nhìn đến đói, thế nhưng hắn vẫn chưa từng nhúc nhích, cô thật sự kìm không được từ trên bức tường nhảy xuống, một phen bổ nhào vào lưng hắn.
Cô gái nhỏ Lan Lan chỉ mới 13 tuổi, thân thể lớn lên nhỏ xinh, nhưng mà cứ như vậy từ trên cao nhảy xuống, lực hấp dẫn cũng không nhỏ, mà Bạch Luyện Phi đang đứng phát ngốc cũng không để ý, bị cô nhào đến, hai người suýt nữa đã cùng nhau té xuống mặt đất, Bạch Luyện Phi tốt xấu gì cũng là tổ trưởng cảnh sát, một chút cảnh giác vẫn là có, lôi kéo tiểu nhân vật lảo đảo một chút, cuối cùng mới đứng vững trở lại.
Bạch Luyện Phi lòng còn sợ hãi, thế nhưng cô gái nhỏ lại vô cùng vui vẻ, hưng phấn đánh đánh vai hắn: “Vui vui chơi vui quá, chú ơi chơi vui quá! Chúng ta chơi lại lần nữa!”
Cô gái nhỏ nói xong liền y như con khỉ, lại muốn leo lên tường, Bạch Luyện Phi vốn vì chuyện ở từ đường mà tâm tình không được tốt, hiện tại càng thêm buồn bực ngay cả lông mày cũng run run, phát điên bắt lấy thân thể của cô gái, rồi túm lấy bím tóc cô, cảnh cáo: “Thành thật chút!”
Hắn dữ như vậy, cô gái nhỏ bị hắn nắm lấy bím tóc khiến cho da đầu bị đau, uỷ khuất bĩu môi trừng hắn: “Chú là ông chú xấu xa! Dám khi dễ tôi, chú buông tay đừng nắm bím tóc của tôi, tối nay tôi sẽ gọi phiêu phiêu( ) đến thu thập chú, cho chú đẹp mặt!”
Úi chà, đứa nhỏ còn biết kéo bè, Bạch Luyện Phi bị cô chọc cười đến bay cả cơn giận, hắn đương nhiên biết cô bé này là ai, không phải là thiên kim đại tiểu thư Lâm Trang sao, thế nhưng hắn làm công chức, có phạm nhân khó chơi nào mà chưa từng gặp qua, cho nên đối với lời uy hϊế͙p͙ của một vô bé mà sinh ra sợ hãi sẽ là một việc không thể nào.
Hơn nữa cô gái môi hồng răng trắng, bây giờ lại bĩu môi, rõ ràng nước mắt lưng tròng mà còn ngẩng đầu lộ ra biểu cảm tức giận ngút trời nhìn qua vô cùng đáng yêu, tâm tình hậm hực vì chuyện của Lâm Trường Tư cũng đã tiêu tán không ít, trong lòng đột nhiên nãy sinh một chút tâm tư trêu đùa.
Hắn nở nụ cười thong thả ung dung, thuận thế dùng tay nhéo nhéo khuôn mặt thịt của cô bé, cười bỡn cợt: “Quỷ nhỏ, em còn kiêu ngạo như vậy, được thôi, anh cũng muốn xem tối nay em sẽ cho anh đẹp mặt như nào.
”
Biểu cảm kia, rõ ràng để lộ một chút trêu đùa cùng coi khinh, cô gái nhỏ bị hắn kích thích thẹn quá thành giận, gương mặt trắng nõn đều đỏ bừng, trong miệng ấp úng không nói ra được lời phản bác, dứt khoác dùng đôi tay của mình nắm lấy tay hắn, nhe răng nhếch miệng hung hăng cắn một miếng lên tay hắn, rồi hướng hắn nở nụ cười đắc ý, lộ ra hai chiếc răng năng sắc nhọn.
Bạch Luyện Phi bị ăn đau nhanh chóng nhéo vào tay cô, gào to: “Quỷ nhỏ, em là chó à!” Lan Lan nở nụ cười vô cùng khoe khoang, tay nắm lấy cổ tay hắn, trong miệng cắn chặt không buông.
Bạch Luyện Phi bị cô cắn cổ tay, ném trái ném phải, như nào ném cũng ném không ra, đứa nhỏ tựa như một con chó con treo trên cổ tay hắn, cái miệng gắt gao dính trên tay, cắn càng ngày càng chặt, càng ngày càng dùng sức.
Quỷ nhỏ này sao lại khó chơi dữ vậy, hắn còn chưa dùng thủ đoạn, cũng không có cắn người mà, Bạch Luyện Phi buồn bực thở dài, bóp lấy cằm cô bẻ ra, đứa nhỏ quật cường không chịu bỏ ra.
Đối phó với con nít thì dùng phương pháp của con nít.
Không bỏ đúng không, Bạch Luyện Phi nở nụ cười âm hiểm, bàn tay trộm gãi gãi nách cô, cô bé cười đến ngã trái ngã phải, vô cùng vui vẻ, không quá bao lâu đã buông lỏng miệng, dựa trên người hắn lăn lộn cười to, rụt người tránh né tay Bạch Luyện Phi, trong miệng thở hổn hển hô to: “Chú ơi chú chơi xấu, không được không tính, chú dám cù lét tôi, buổi tối phải gọi phiêu phiêu đến hù chết chú!”
“Được được được, hù chết anh hù chết anh, anh sợ đến chết được rồi chứ.
” Thuận theo cô gái nhỏ gương mặt Bạch Luyện Phi lại không chút chân thật , thuận miệng nói hai câu lấy lệ, buông lỏng tay, đem cô bé đặt xuống mặt đất, vỗ vỗ đầu cô rồi xoay người rời đi.
Lan Lan ở hắn phía sau hướng hắn hô to: “Chú chờ đó cho tôi, Chú chờ! Làm chú đẹp mặt!”
Bạch Luyện Phi đút hai tay vào túi quần, cũng không quay đầu lại: “được được, anh chờ, anh chờ, làm anh đẹp mặt, anh đẹp được rồi chứ!”
Hừ, bộ dáng đó rõ ràng là không tin, Lan Lan tức giận liều mạng giậm chân, được, chú chờ đi, tối nay nhất định phải tìm vài phiêu phiêu lớn lên kinh khủng hù chết chú!
Bạch Luyện Phi đưa lưng về phía cô cười khẽ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm ở trên mái hiên cách đó không xa, thật ra cho dù có mây đen che phủ thì ánh mặt trời vẫn luôn rực rỡ!