Lâm Trường Tư thức dậy thì trông thấy mẹ Hứa đang canh giữ ở đầu giường, đầu óc y có chút mơ hồ, nghĩ giãy giụa ngồi dậy, ngay khi vừa mới ngồi dậy thì lập tức nhớ đến những bức tranh chữ kia, còn có chuyện trước lúc hôn mê.
Mẹ Hứa thấy y đã thanh tỉnh được một chút, tràn đầy quan tâm sờ sờ đầu y, hỏi: “Bé ngoan, đỡ hơn chút nào chưa? Có đau đầu không?”
Lâm Trường Tư nhìn mẹ Hứa cười cười, nắm lấy tay bà an ủi: “Thưa mẹ, con không sao, chỉ là nhất thời kích động thôi, làm mẹ lo lắng rồi.”
Mẹ Hứa thấy tinh thần y rất tốt, trong lòng buông lỏng, vỗ vỗ đầu y: “Không muốn làm mẹ lo lắng thì phải biết chăm sóc bản thân cho tốt, con đó, mẹ còn sống đến đâu thì phải lo cho con đến đó, đời trước thật là mắc nợ con mà.”
Lâm Trường Tư đối với mẹ Hứa làm nũng lấy lòng một phen, cuối cùng mẹ Hứa cũng nở nụ cười hớn hở, lúc này Lâm Trường Tư mới thả lỏng tâm tình, luôn làm người nhà vì y mà lo lắng, y cũng rất khổ sở, nhưng lại không thể tránh khỏi, từ khi bắt đầu sinh ra, thì đã chú định cả đời này của y không thể bình phàm vượt qua, cho nên y chỉ có thể cố gắng làm tốt mọi chuyện, giảm bớt lo lắng cho ba mẹ.
Sau đó Lâm Trường Tư hỏi ba Hứa cùng với ông bà nội Hứa đâu rồi, mẹ Hứa đáp bà nội Hứa đi mua dược liệu, ba Hứa vì lo lắng nên cũng đi theo, Lâm Trường Tư thì mãi vẫn chưa tỉnh, trong nhà không có ai trông coi, nên ông nội Hứa đã trở về…..
Mẹ Hứa thấy Lâm Trường Tư đã tỉnh, sợ y vẫn chưa khoẻ hoàn toàn, vì vậy dặn dò y tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng Lâm Trường Tư không chịu, nói mình không sao rồi, nghĩ muốn đứng dậy đi đến từ đường, dù sao y cũng hôn mê được một khoảng thời gian, không biết đôi mắt hung thú đã đổi màu hay chưa, nhịn không được muốn đến xem ngay lập tức.
Mẹ Hứa không cản được y, nhìn bộ dáng sinh long hoạt hổ( ) của y, giống như không có chuyện gì, cũng đành tuỳ ý y, Lâm Trường Tư mang giày vừa đi đến cửa, thì cửa đã bị đẩy ra, cô gái nhỏ Lan Lan bưng một chén thuốc đen như mực vào, vừa thấy Lâm Trường Tư đã vui vẻ hô lên: “Thím ơi, thím tỉnh rồi!”
( ): Thành ngữ ý chỉ khỏe như vâm, mạnh như rồng như hổ.
Con trai của mình ở trước mặt mình bị người gọi là thím, đoán chừng người bình thường gặp phải chuyện này sẽ khó mà hưởng thụ nổi, sắc mặt mẹ Hứa trở nên kỳ quái, khó nói ra lời, chỉ có thể nghẹn lại, kéo Lâm Trường Tư ra hỏi Lan Lan: “Cô bé, con bưng cái gì thế?”
Lan Lan nghe vậy lập tức phục hồi tinh thần, đem thuốc đưa cho Lâm Trường Tư đoạn nói: “Thím ơi, thuốc này là do cụ Thẩm kê đơn, nói thím khí huyết hư, mau uống nó đi, cụ Thẩm rất là lợi hại.”
Mẹ Hứa cầm muỗng vớt vớt hai cái, phát hiện đều là những vị thuốc quý như nhân sâm, nên nhanh chóng bưng đến đưa cho Lâm Trường Tư: “Đến, mau uống đi, lão trung y kia nói con khí huyết hư, cần được bồi bổ.”
Lâm Trường Tư vừa thấy chén thuốc đen như mực liền muốn nôn, vội vàng đẩy tay mẹ Hứa ra xa, cất bước nghĩ chuồn đi, mẹ Hứa nuôi y bao năm còn không rõ đức hạnh của y hay sao, bà trực tiếp đặt chén thuốc lên bàn: “Con muốn chọc mẹ không vui phải không?”
Lời nói tàn nhẫn đều chồng chất ở nơi đó, Lâm Trường Tư chỉ có thể xấu hổ quay về, bóp mũi mạnh mẽ rót vào miệng, dạ dày toàn nước chua, miệng thì đắng ngắt, vô cùng khó chịu, Lâm Trường Tư che miệng hơn nửa ngày mới có thể nuốt hết chén thuốc đắng xuống dạ dày, nhìn đôi mắt tán thưởng của mẹ Hứa y mới vội vàng bước chân đi ra ngoài, y phải nhanh chóng đi tìm nước uống, nếu không sẽ bị mùi vị vừa ngọt vừa đắng kỳ quái của chén thuốc từ trong miệng phun ra hết.
Lan Lan thấy y không nghỉ ngơi mà chạy ra ngoài, thì đi theo sau mông y nói: “Thím ơi, ba em nói rằng thím cần nghỉ ngơi nhiều hơn, thím muốn đi đâu thế?”
Lâm Trường Tư chỉ chỉ miệng, Lan Lan ngầm hiểu lập tức ở trong túi mò mò, hồi lâu sau từ trong túi lôi ra một túi tiền nhỏ, có thêu hình hoa sen, vô cùng tinh xảo, Lâm Trường Tư lấy đến xem, lắc lắc túi tiền: “Ai thêu thế, đẹp quá.”
Cô gái nhỏ vui vẻ ưỡn ngực: “Em, em”
Lâm Trường Tư liếc cô: “Lan nhi lợi hại như vậy?”
Cô gái nhỏ vui vẻ: “Mẹ chỉ đó, thím ơi, em cũng thêu tặng thím một cái, thím thích cái gì?”
“Ừ? Thêu giống cái của em đi.”
Cô gái nhỏ cười ha ha, lắc lắc cánh tay Lâm Trường Tư, rồi lại nhảy nhảy: “Thím ơi, thím thật giống em cả hai đều thích hoa sen, chú hai cũng thích.”
Lâm Trường Tư gật đầu với nàng, cô gái nhỏ vui vẻ cùng Lâm Trường Tư nói lung tung, trước đây còn có chút bó buộc, hiện tại mới là chân chính mở ra thư mục nói chuyện, nói không ngừng nghỉ, lúc sau còn từ trong túi tiền lấy ra đường Thanh Mai cho Lâm Trường Tư, mùi vị chua chua ngọt ngọt không tệ, cô gái nhỏ thấy Lâm Trường Tư thích ăn, thì càng vui vẻ, không chút keo kiệt cùng y chia sẻ.
Lâm Trường Tư nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ của cô gái nhỏ thì cũng cười với cô một cái, mắt ghấy thời cơ đã đến liền giả vờ không có chuyệt gì hỏi: “Lan nhi, hôm qua em nói với anh, em cùng chú hai nói cái gì thế?”
Đôi mắt cô gái nhỏ bay bổng, vừa định mở miệng đáp thì đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt trở nên câu nệ khó xử, hồi lâu mới giật nhẹ bím tóc, nhìn trái ngó phải nhưng lại không nhìn vào Lâm Trường Tư: “Thím ơi, em nhớ ra rồi, ba đang có việc tìm em, lần sau em lại tìm thím chơi.” Nói, rồi giống như con bướm bay lượn nhanh chóng rời đi, ngay cả cơ hội ngăn lại cũng không có.
Tính cách cô bé hồn nhiên, làm ra biểu tình như vậy khẳng định là có người nói với cô gì đó, mà người này không cần nghi ngờ chắc chắn là Lâm Cửu Gia, cuối cùng thì Lâm Cửu Gia vì sao phải gạt y, nghĩ đến đây Lâm Trường Tư tức khắc cau mày, trong lòng ẩn ẩn xuất hiện cảm giác bất an.
Lâm Trang có quá nhiều rắc rối, chuyện gì cũng phải giấu giếm, không thể nói chuyện thẳng thắn được sao? Thật quá mệt mỏi khi có quá nhiều bí mật phải đoán, nghĩ đến tranh chữ ở trong từ đường, khẳng định Lâm Cửu Gia sẽ không chịu nói, đến khi đó nhất định lại đùn đẩy cho chú hai, Lâm Trường Tư nhăn mũi, Lâm Cửu Gia là tên cáo già, miệng cũng rất kín.
Trong lòng y lải nhải cuối cùng cũng đi đến từ đường, thủ vệ nhìn thấy biểu cảm kỳ quái của y, lắp bắp gọi một tiếng phu nhân sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào y, giống như bản thân y sẽ lập tức ngất đi, còn hắn cũng sẽ tuỳ lúc chạy đến đỡ y vậy.
Lâm Trường Tư: “………”
Lâm Trường Tư đối với hai vị thủ vệ kia cười ngượng hai tiếng, nhanh chóng đi vào từ đường, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó quay đầu nhìn ra bên ngoài, mới phát hiện mảnh vụn tranh cổ bị y xé ở dưới cây lộc vừng đã không còn, Lâm Trường Tư nhướng mày, huỷ thi diệt tích( ) à.
Vào từ đường thì phát hiện đôi mắt hung thú kia vẫn còn đỏ rực, so với buổi sáng hôm đó càng thêm đỏ tươi, Lâm Trường Tư trừng lớn hai mắt, không phải chứ, nhanh chóng chạy đến nhìn cho thật kỹ, xác thật là đỏ tươi, Lâm Trường Tư sờ đầu hung thú, kinh hô: “Chú hai chú hai?”
Đương nhiên bức tượng điêu khắc vô pháp trả lời y, Lâm Trường Tư gọi vài tiếng, không được đáp lời thất vọng chuẩn bị từ bỏ, thì bỗng nhiên phát hiện đôi mắt hung thú đột ngột biến thành màu đen, Lâm Trường Tư vui vẻ nở nụ cười, hướng về tượng điêu khắc nói: “Chú hai, chú đợi em chút, em đi gọi Cửu Gia đến thả chú.”
Nói rồi nhanh chóng phấn chấn hướng ra bên ngoài chạy, mới vừa chạy ra cửa thì nghe thấy một tiếng ‘kịt’ cửa đã bị đóng lại, vốn trong phòng này không có cửa sổ, hiện tại cánh cửa đã đóng xung quanh liền biến thành tối đen như mực, chỉ còn một ngọn nến phát ra ánh sáng mờ nhạt ở trong bóng đêm.
Lâm Trường Tư kỳ quái a một tiếng, thì nghe thấy phía sau có tiếng gì đó bị nứt vỡ, y chuẩn bị quay đầu liền cảm thấy từ phía sau truyền đến một trận gió lớn, tiếp theo thân thể của y bị thứ gì đó lạnh lẽo áp lên cửa.
Hơi thở lạnh lẽo phả vào vành tai, Lâm Trường Tư cảm thấy chính mình đang bị một mùi hương thanh lãnh bọc lấy, có một vật thể ẩm ướt nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ qua vành tai, mang theo một trận rùng mình, Lâm Trường Tư bị hắn trêu đùa đến đỏ bừng khuôn mặt, giãy giụa nghĩ muốn xoay người lại, trong miệng ấp úng gọi: “Chú hai?”
Nam nhân phía sau không trả lời, mà chỉ mê luyến ɭϊếʍƈ láp vành tai của y, Lâm Trường Tư kỳ quái giãy giụa, thủ vệ ngoài cửa phát hiện cửa bị đóng lại thì lập tức cảm thấy có chỗ không thích hợp, vội vàng chạy đến đẩy cửa, ở bên ngoài hô to một tiếng: “Phu nhân phu nhân, ngài sao rồi?”
Lâm Trường Tư còn chưa kịp trả lời, thì nam nhân phía sau đã quát to một tiếng: “Cút!”
Giọng nói kia, thủ vệ ngoài cửa hai mắt liếc nhau, tức khắc cung kính gọi: “Nhị gia tha tội, tiểu nhân quấy rầy.” Nói rồi nhanh chóng rời đi, một người đứng xa để canh giữ, còn một người thì chạy đi tìm Lâm Cửu Gia.
Lâm Trường Tư bị thanh âm bạo nộ của hắn làm cho sửng sốt, lúc phục hồi tinh thần thì phát hiện nam nhân đang vùi đầu vào cổ mình, không ngừng ɭϊếʍƈ láp, trong miệng thỉnh thoảng tràn ra tiếng gọi trầm thấp: “Bé ngoan, bé ngoan…..”
“Chú hai!” Giọng nói trầm thấp kia rõ ràng là của chú hai, Lâm Trường Tư giãy giụa vặn vẹo thân mình nghĩ xoay qua, nhưng nam nhân lại gắt gao đè lại không cho y động đậy, miệng ở trên cổ y ɭϊếʍƈ láp, hôn ʍút̼, nhấm nháp, tay cũng từ phía dưới quần áo sờ đi vào, vuốt ve bụng nhỏ của y, ở bên tai y nhẹ than: “Bé cưng, ngoan, cho chú hai sờ nào, chú hai rất nhớ em.”
Lâm Trường Tư bị hắn sờ đến hai má ửng đỏ, khuôn mặt thẹn thùng đến bốc khói, quẫn bách nghĩ muốn hóp cái bụng nhỏ lại, chú hai thật xấu xa sờ nơi nào không sờ, lại cố tình thích sờ nơi được y vỗ béo, đổi nơi khác sờ được không, xương bướm trên lưng người ta vẫn còn rất rõ ràng có được không hả.
Mỗi lần nghe âm thanh dụ hống của Lâm Thiên Lí là Lâm Trường Tư sẽ trở nên nói năng lắp bắp: “ Chú….
Hai…..
Chú hai, chú cho em xoay qua được không?”
Nam nhân ở trên vành tai y cắn một cái, lưu lại một loạt dấu răng ửng đỏ, giọng nói trầm thấp mang theo mờ ám: “Không muốn, chú hai muốn ôm em như vậy.”
Lâm Trường Tư vừa thẹn vừa quẫn, thân thể ở trong ngực hắn vặn vẹo giãy giụa, cơ thể ấm áp ở trên ngực mình cọ cọ, trong miệng nam nhân bị buộc thở ra một tràn thở dốc hổn hển, nhịn không được vung tay hung hăng đánh lên mông y một cái: “Động nữa, ta liền lột em.”
Lâm Trường Tư cảm thấy đầu óc của mình đã bị đốt đến mơ hồ, thân mình cứng đờ, nam nhân hài lòng cười khẽ một tiếng, ở trên vành tai ửng hồng vì xấu hổ của y hôn một cái: “Thật ngoan.” bàn tay ở trên bụng nhỏ của y quấy rối bắt đầu sờ đi xuống, không quá vài cái đã tháo dây lưng quần jean trên người y xuống, rồi kéo khoá kéo.
Tay Lâm Trường Tư nhịn không được bắt lấy tay hắn không cho hắn tiếp tục sờ xuống dưới nữa, cái loại đưa lưng về phía chú hai rồi bị chú hai sờ đến sờ lui không kiêng dè này, làm y vô cùng xấu hổ, Lâm Trường Tư không nhịn được cúi đầu: “Chú hai, chú hai, cho em xoay qua được không, em muốn nhìn chú.”
Nam nhân phía sau im lặng hồi lâu, đem tay đang nắm lấy hắn kéo đến hôn hôn hai cái: “Được.” Rồi kéo tay y qua, Lâm Trường Tư ngay lập tức bị lôi kéo xoay người, không kịp đứng vững mà ngã vào lồng ngực nam nhân.
Nam nhân nắm cằm y làm y ngẩng đầu lên, ở trên môi y hung hăng hôn hai cái, đôi mắt tràn đầy ôn nhu: “Bé ngoan, bé ngoan, bé cưng.”
Lâm Trường Tư bình tĩnh nhìn hắn, mới hiểu vì sao nam nhân nghĩ làm mình đưa lưng về phía hắn, bộ dáng sau khi nam nhân dung hồn có rất nhiều biến hoá, quanh thân đều quanh quẩn một tầng khí đen, thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng, âm khí rét lạnh quanh thân cũng biến nặng hơn, lệ khí cũng dày hơn, giữa mày còn lưu lại một vết đỏ của nửa linh hồn kia, trước đây nửa linh hồn ấy bị phân cách, cho nên không thấy rõ vết đỏ đó là gì, hiện tại mới phát hiện cùng với phù văn trên vải lụa lúc Lâm Cửu Gia khai đàn làm phép giống nhau, là chú ấn bùa chu sa.
Trong mắt y cho dù người nam nhân này có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, thì cũng vĩnh viễn có một thứ giống nhau không hề thay đổi, Lâm Trường Tư duỗi tay sờ khoé mắt của nam nhân, đó là đôi mắt nam nhân nhìn y, như cũ tràn đầy ôn nhu cùng với tình cảm sâu nặng khắc cốt, tựa hồ mam nhân đã dùng hết cả đời nuông chiều sủng ái đối với chính mình, làm y cam tâm tình nguyện luân hãm vào trong không muốn thức giấc.
Lâm Trường Tư nhìn nhìn, hốc mắt nhịn không được đỏ hoe, không khỏi kiễng chân ôm lấy cổ nam nhân kéo xuống, hung hăn hôn lên môi hắn: “Chú hai, em rất nhớ chú.”
Nam nhân ôm lấy eo y, nâng gáy y hôn lên, rõ ràng trong cổ họng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không nói ra được, mà chỉ có thể hoá thành từng tiếng từng tiếng thở dốc trầm thấp: “Bé ngoan, bé ngoan.”
Lâm Trường Tư bị hắn đè ở trên cửa hung hăng hôn môi, nụ hôn nhớp nháp và thẹn thùng vang lên trong không khí, lực hôn môi của nam nhân vô cùng báo đạo, Lâm Trường Tư không thể khép miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn mở ra đôi môi, tuỳ ý nam nhân ở trong miệng y tàn sát bừa bãi, hôn ʍút̼, khoé miệng không thể khống chế chảy xuống một ít nước bọt.
Hai người ở cửa ôm nhau hôn thành một khối, nam nhân đem Lâm Trường Tư ôm vào trong ngực, không quá vài cái đã lột quần jean của y xuống, hạ thân nhẵn nhụi chỉ còn mỗi qυầи ɭót nhỏ, đôi tay nam nhân nâng lấy mông y đè lên cửa, động tác kịch liệt dẫn đến cửa phòng phát ra thanh âm cọt kẹt rung động, âm thanh vừa tà ác vừa làm người cảm thấy thẹ thùng, kích thích đến trái tim không ngừng run rẩy của Lâm Trường Tư, ửng đỏ trên mặt nhanh chóng lan tràn xuống cổ và ngực.
Lâm Trường Tư đẩy đẩy Lâm Thiên Lí, ban ngày ban mặt bị đè ở trên cửa rồi bị nam nhân không chút kiêng nể tùy ý vuốt ve ở trên cửa, làm y cảm thấy xấu hổ không thôi giọng điệu cũng mang theo nức nở run rẩy: “Chú hai, chú hai, chú buông em ra được không, chúng ta……”
Lời còn chưa nói xong, thì đã bị nam nhân chặn miệng, ở trên đôi môi bị hôn đến đỏ bừng ʍút̼ ʍút̼ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ vài cái, hai tay thô ráp cách một lớp qυầи ɭót, xoa nắn hai cánh mông tròn trịa, hạ thân áp sát vào đùi non nhẵn nhụi của y, khí tức ấm nóng truyền rót vào tai y: “Không được, chú hai đều như vậy, nơi nào tốt.” Nói, hạ thân lại đĩnh lên, ở trên đùi y cọ xát, môi mỏng tràn ra từng tiếng thở dốc nóng rực.
Lâm Trường Tư nhận thấy vật thể nóng rực ở trên đùi mình, rồi lại bị động tác mang theo vài phần hạ lưu của nam nhân khiến cho mặt đỏ tai hồng, thân thể của y có chút co rúm lại, giọng mũi càng nặng: “Chú hai, chúng ta đổi nơi khác được không, không cần ở nơi này.” Từ đường là địa phương vô cùng thiêng liêng, ở nơi này là nên vô tà vô niệm, hiện tại bọn họ ở đây làm chuyện đó, Lâm Trường Tư cơ hồ muốn khóc.
“À” Nam nhân khẽ cười một tiếng, trông thấy biểu cảm khóc lóc thẹn thùng của y, hắn mới chân chính cảm thấy chính mình thật sự đang ôm y vào lòng, được ôm lấy cơ thể này mà trong lòng hắn tràn đầy thoả mãn, tế bào toàn thân tựa như đều được an ủi, trời biết thời điểm hắn tẩu hoả nhập ma cùng với nửa linh hồn kia chiến đấu là có bao nhiêu gian nan mới có thể duy trì ý chí của mình, nhưng mà cho dù có vất vả như nào, thì chỉ cần có thể ôm lấy người này, hắn cũng sẽ cảm thấy bản thân của mình may mắn, may mắn vì mình không hề sa sút tinh thần.
Ôm cơ thể này, hiện tại hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là ôm y, cho dù y khóc thút thít cũng đều là do hắn ban tặng, y chỉ thuộc về hắn, chỉ có hắn mới có đặc quyền này.
Nghĩ đến đây, nội tâm của nam nhân càng thêm nóng bỏng, một tay đỡ lấy hông y, dùng thân mình chống lại để tránh làm y ngã xuống, tay còn lại thì nắm lấy tay đối phương hướng đến hạ thể sưng to của mình, Lâm Trường Tư cách một lớp quần bị vật kia làm bỏng run tay muốn lùi về, nhưng nam nhân không buông tay, mạnh mẽ nắm lấy tay y đặt lên hạ thân của mình, miệng cũng ở trên cổ y hôn ʍút̼, lưu lại một vệt đỏ: “Không muốn, chỉ muốn ở tại đây, không thể chờ đến lúc đổi địa điểm, ngoan, vói vào giúp vi phu sờ sờ.”
Hắn nói xong liền nắm lấy tay y xoa nắn hạ thân của mình, đầu tựa vào vai Lâm Trường Tư phát ra từng tiếng thở dốc thoải mái, Lâm Trường Tư nghe thấy thanh âm kia cả người cũng trở nên khô nóng, hạ thể cũng có chút cương lên.
“Bé cưng, nhanh lên.” Nam nhân hối thúc.
Lâm Trường Tư đỏ mặt liếc hắn một cái, đôi mắt tràn đầy dục vọng trần trụi khoá chặt lấy y, nam nhân trông thấy Lâm Trường Tư nhìn mình, thì nở nụ cười ôn nhu với y, ở trên môi y hôn ʍút̼.
Tâm Lâm Trường Tư run lên, nhắm mắt, căng da đầu hướng đến lưng quần của hắn đi vào sờ hạ thân hắn, động tác của y rất chậm, mới vừa vói vào thì dừng lại, nam nhân lại ở bên tai y thúc giục, cuối cùng y hạ quyết tâm, đem tay hướng xuống sờ sờ hạ thể nam nhân.
“Bé cưng, tay em thật thoải mái, cử động đi.” Hơi thở nam nhân nóng rực phun ở bên tai Lâm Trường Tư, một tay chạm lên tay Lâm Trường Tư hướng dẫn động tác, một tay khác thì trộm đi vào qυầи ɭót của y xoa xoa mông y, bàn tay ở phía trước hướng dẫn Lâm Trường Tư di chuyển cũng buông ra, không quá vài cái đã lột qυầи ɭót của y xuống, cầm lấy hạ thể y.
“Bé cưng” Nam nhân ghé đầu vào tai y, trêu chọc: “Em xem phía dưới của em đều ướt.” Nói tay liền khẽ vuốt phần đầu hạ thể của y, mang theo một ít chất lỏng dính nhớp cho y xem.
Khuôn mặt Lâm Trường Tư nóng đến mức suýt nữa ngất đi, đẩy đầu nam nhân ra, che lại miệng hắn: “Đừng nói nữa, chú hai, sao chú lại có thể sắc như vậy.”
Dáng vẻ đó, nam nhân khẽ cười, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ lòng bàn tay đang che miệng mình, cảm giác ngứa ngáy ở lòng bàn tay làm Lâm Trường Tư cuống quít thu tay lại, nam nhân ôn nhu hôn môi y: “Chú hai chỉ sắc với em.” Nam nhân nói như vậy khiến cho Lâm Trường Tư lại trừng mắt với hắn, nam nhân vội vàng xin tha: “Rồi rồi, chú hai rất sắc, chú hai không nói nữa, chú hai chỉ làm.”
Nam nhân thò đầu qua cùng y hôn môi, tay theo kẽ mông của y vói đi vào, xoa nắn lỗ nhỏ ở phía sau, Lâm Trường Tư bị động tác của hắn kích thích khiến cho thân thể run rẩy, thân mình vặn vẹo muốn tránh đi động tác của hắn, nam nhân cắn môi y không buông, một tay nắm lấy eo y, không cho y giãy giụa, một tay thì ở chỗ tư mật của y xoa nắn hai cái, rồi chậm rãi vói vào, Lâm Trường Tư hô đau nhưng đều bị hắn nuốt vào trong miệng, phía sau ẩn ẩn đau đớn cùng tê dại làm đôi mắt của y tiết ra nước mắt sinh lý, lại giãy giụa không động, chỉ có thể thẹn thùng tùy ý động tác của nam nhân.
Nam nhân thấy gương mặt đỏ bừng của y, buông môi y ra: “Bé cưng, nhẫn chút.” Ngón tay nam nhân ở chỗ tư mật ra ra vào vào cấp tốc trừu động, thường thường ở trong vách tường ấn ấn hai cái, khiến cho Lâm Trường Tư rùng mình eo cũng mềm nhũn, tay gắt gao che miệng, không nghĩ tràn ra tiếng kêu rên rỉ, môi đều bị y cắn rách, chảy ra vài giọt máu tươi.
Nam nhân đau lòng kéo tay y, ở trên môi y hôn ʍút̼ vài cái, nắm tay y choàng lên cổ mình, rồi lại bẻ hai chân y kẹp lên eo mình, che lại lửa nóng hạ thân, thẳng eo đĩnh một cái đem nguyên cây đẩy vào.
“A…..
Ưm……..
Không cần…..
Đau quá” Lâm Trường Tư khóc kêu, chỗ tư mật tuy rằng được khuếch trương qua, thế nhưng không có thuốc bôi trơn, đồ vật thô to cứ như vậy tiến thẳng đi vào vẫn sẽ làm y đau đớn.
Hạ thể Nam nhân bị vách lửa gắt gao bao lấy, toàn thân một mảnh tê dại, chỉ nghĩ hung ác đĩnh động, làm khoái cảm càng trở nên mãnh liệt, nhưng mà thiếu niên trong lòng khóc đến đáng thương như thế, tâm hắn đều bị tiếng khóc của y làm cho run rẩy, vội vàng dừng lại động tác, ôn nhu ôm lấy y dỗ dành, hôn hôn miệng y, hai tay một tay ấn vào mông, một tay nâng đỡ gắt gao đem y kéo vào trong ngực: “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc, chú hai không động.”
Lâm Trường Tư vẫn nức nở rơi nước mắt, bám lấy cổ nam nhân, co người nghĩ muốn đem đồ vật của nam nhân ra ngoài, nam nhân nói không động là một chuyện, rút ra lại là một chuyện khác, vịt đã vào miệng nào có đạo lý nhổ ra, một tay ngăn mông y lại không cho động, một tay lặng lẽ sờ lên vật thể phía trước của y, xoa nắn trêu đùa, phân tán lực chú ý của thiếu niên, chờ phía sau thiếu niên mềm xốp một chút, thì thẳng eo đĩnh động vài cái tiến vào chỗ càng sâu.
“Ưm a……..
Không cần…… Thật sâu…..
mau ra ngoài” Nam nhân hung ác đĩnh động vài cái, vật nóng trong cơ thể tiến vào càng sâu, cảm giác giống như sắp sửa chạm vào nội tạng, Lâm Trường Tư khóc càng dữ, tay nam nhân an ủi trụ thể của y, nhẹ nhàng chuyển động, bức y kêu ra một chuỗi thở dốc rên rỉ nóng rực, tư mật phía sau đã trở nên mềm xốp hơn rất nhiều.
Nam nhân càng gia tăng tốc độ ra vào, trước sau đều bị cọ xát, không quá vài lần Lâm Trường Tư đã cảm thấy hạ thân một mảnh tê dại, cảm giác đau đớn giảm dần, khoái cảm mãnh liệt làm cho Lâm Trường Tư chịu không nổi xin tha, nam nhân thấy y vui sướng, thì nhanh chóng buông vật ở phía trước, đôi tay nắm lấy mông thịt y, vách thịt bên trong đều bị hắn hung hăng kéo ra hết lần này đến lần khác.
Thiếu niên trầm mê vào ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cả người đỏ bừng trong miệng thở dốc nóng rực, thân mình giống như dây đằng gắt gao bám lấy thân thể nam nhân, đôi tay ôm chặt cổ nam nhân, nam nhân đưa tay nắm lấy cằm y hôn lên, môi lưỡi đan xen, thiếu niên đỏ bừng vì được hôn, đôi mắt hé mở, khóe mắt ướt đẫm nước mắt, trong miệng ưm a thút thít nói: “Chú hai, ưm a……… Chú hai…… Từ bỏ….… Thật thô.”
Nam nhân ôm lấy vòng eo y, làm y dán lên người mình, nhẹ nhàng hôn lên vành tai y: “Bé cưng, ta đây, ta đây.”
Bộ dáng thở dốc cả người đỏ bừng của thiếu niên, làm dục vọng nam nhân càng thêm mãnh liệt, cơ hồ không thể khống chế, người trong lòng hắn là người duy nhất hắn yêu trong trăm năm tồn tại, hắn cảm ơn y đã tiếp nhận chính mình, yêu chính mình, cảm tình được đền đáp gần như cuốn phăng đi lớp sương mù tăm tối hàng chục năm, khoảng thời gian này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn, thời gian hắn sống ở địa vị cao, khí phách hăng hái đều không thể so với hiện tại.
Loại vui sướng này làm hắn sinh ra một loại cảm giác, có thể gặp được y, thì cho dù phải giãy giụa hàng chục năm trong bóng tối đều đáng giá.
Nam nhân nhìn người trong lòng, hắn không nên như vậy, sinh ra ý nghĩ này sẽ làm hắn yếu đuối, từ bỏ chấp nhất về việc báo thù, điều này tuyệt đối không thể, đôi mắt nam nhân hiện ra vài phần khói mù, ôm chặt thiếu niên, động tác dưới thân càng hung ác hơn.
“A…….
Ưm ư……… Ưm……… Chú hai…….
Hu hu….
Từ bỏ……..
thật sâu.” Cả người thiếu niên tê dại, thắt lưng rung rẩy, dục vọng mãnh cơ hồ phá huỷ lý trí của y, y ôm cổ nam nhân khóc thút thít xin tha, hai mắt đẫm lệ mê mang, thân mình bị hạ thân hung ác ra vào lăn lộn nghiêng trái ngã phải, đôi tay mềm như bông cơ hồ không ôm được cổ nam nhân, đôi chân kẹp eo nam nhân cũng sớm không còn sức lực, chỉ có thể tùy ý nam nhân nâng mông lăn lộn.
Động tác nam nhân quá mức kịch liệt, cánh cửa bị lăn lộn không ngừng cót két rung động, trong không khí đều là tiếng nước dính nhớp tấm tắc, thể lực thiếu niên so với nam nhân kém hơn nhiều, nam nhân ra vào đến bây giờ thể lực vẫn còn hung hãn, cả người thiếu niên sớm đã mềm nhũn, phía trước đã bắn được hai lần, thân mình đều mềm như bông, trong miệng chỉ có thể nương theo động tác nam nhân phát ra từng tiếng thở dốc quyến rũ, nam nhân ɭϊếʍƈ cắn vành tai y : “Bé cưng, thoải mái sao?”
Lời nói sắc như vậy, làm thiếu niên cảm thấy thẹn đỏ mặt, y nhìn gương mặt tươi cười của nam nhân, đôi mắt xuất hiện một ngọn lửa, đôi tay ôm lấy cổ hắn, hung hăng cắn lên cổ nam nhân, nam nhân đau đến hít sâu, vỗ vào lưng y, y cũng không chịu buông, ai bảo chú hạ lưu như vậy, cho chú đẹp mặt!
Nam nhân khẽ cười, vỗ vỗ mông y: “rồi rồi, không buông thì không buông, đừng nói là cho em cắn một miếng, ăn thịt còn được.”
Nghe nam nhân nói xong lời này, thiếu niên xấu hổ buông miệng, trừng mắt liếc nam nhân một cái: “Chú hai sao chú càng ngày càng…….”
Nam nhân nhìn y bỡn cợt: “Chú hai như nào?” Miệng nói, dưới thân lại hung hăng ra vào, thiếu niên bị hắn dọa không nhẹ, miệng hét lên một tiếng, tay chân luống cuống ôm lấy cổ hắn, lại một ngụm hung hăng cắn ở trên cổ hắn.
Nam nhân cũng tùy ý y, một tay dọc theo quần áo sờ lên, xoa nắn đầu ɖú cương cứng của y, ôm y đem y đưa đến cạnh bàn, vung tay đem trà cụ quét xuống mặt đất, đem thân thể mềm mại của y đặt lên bàn, một tay lột áo y, miệng cắn lên đầu ɖú y hút cắn vài cái, hai tay kéo hai chân y ra, nắm lấy mắt cá chân, hạ thân liền giống như máy đóng cọc gia tăng tốc độ ra vào, đôi mắt tràn đầy tương tư yêu đến khắc cốt, miệng thở dốc nặng nề: “Bé cưng, bé cưng, ta thật yêu em.”
Lâm Trường Tư ôn nhu nhìn nam nhân trên người mình, đôi mắt đều là ý muốn trần trụi không muốn rời xa, đôi tay không có chỗ nào dựa vào, vô lực xụi lơ nằm ở trên bàn, mở ra thân thể tùy ý nam nhân dẫn dắt chính mình tiến vào đỉnh cao của dục vọng.
Vạt áo thiếu niên mở rộng, lộ ra lồng ngực trắng nõn, hai đầu ɖú màu hồng đứng thẳng, hạ thân trần trụi, hai chân thon dài bị nam nhân nắm lên cao, quần áo nam nhân chỉnh tề, chỉ kéo quần xuống, hạ thân cùng cái mông trắng nõn của thiếu niên nối tiếp ở bên nhau, vòng eo nam nhân đĩnh động, đôi môi thiếu niên đỏ bừng tràn ra từng tiếng thở dốc làm người tê dại, vòng eo nam nhân ra vào cực nhanh, trong không khí đều là tiếng nước dính nhớp tấm tắc cùng với âm thanh thân thể đánh vào nhau.
Tiếng thở dốc trong miệng nam nhân càng ngày càng nặng, hạ thân ra vào càng lúc càng nhanh, kéo theo một ít nước đục, cuối cùng, nam nhân thở dài một tiếng, hạ thân hung hăng tiến vào, chất lỏng nóng rực phun trào, thân thể nam nhân xụi lơ nằm xuống, ghé vào trên người thiếu niên, thiếu niên bị chất lỏng hun nóng, ngâm nga một tiếng mềm mại, vòng eo đĩnh về phía trước, dưới thân phụt phụt bắn ra bạch trọc, nhắm chặt hai mắt, giương môi không ngừng thở dốc.
Nam nhân ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đầu ɖú của y, thiếu niên vẫn trong dư vị cao trào, bị hắn ɭϊếʍƈ thân mình liền run rẩy, không chịu nổi giơ hai tay ôm lấy đầu hắn, nam nhân nở nụ cười ôn nhu, nhích đi lên hôn miệng y, lại nhịn không được hôn hôn hai cái: “Bé cưng, bé cưng”, thiếu niên giương mắt nhìn hắn, cười đến đôi mắt cong cong, quấn lên đáp trả nụ hôn của hắn.
Hai người hôn thành một khối, nam nhân bế y vào trong ngực, có thể có được em, là điều may mắn nhất trong trăm năm ta tồn tại trên thế gian này, thật may, em là của ta, cũng chỉ có thể là ta..