Thuyền đi khoảng hai canh giờ, Bạch Ngọc Đường âm thầm tính toán, có lẽ trời đã sáng rồi. Mở mắt ra chầm chậm, tuy hắn vẫn ngủ, nhưng cũng không phải ngủ thật, chỉ là nhắm mắt lại vờ như thế. Trong hai canh giờ này, ngoại trừ tiếng sóng biển và tiếng thở của hai người ngoài phòng giam, bốn phía cực kì an tĩnh, xem ra con thuyền này rất lớn, thế cho nên Bạch Ngọc Đường không thể nhận định được trên thuyền có bao nhiêu người.
Ngay lúc ấy, đột nhiên, có tiếng bước chân từ bên trên vọng xuống.
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhìn lên trần, nghe tiếng bước chân tính thử, ít nhất có một hai trăm người đang chạy bên trên, hơn nữa đi rất chỉnh tề, giống như tiếng binh sĩ hành quân, có lẽ đã được huấn luyện.
Cũng vào lúc đó, Trầm Nhan đứng lên, Đường Thanh Tùng cũng tâm không cam tình không nguyện mà bò dậy, ai oán: “Lại đến rồi, đám người điên đó.”
“Hư.” Trầm Nhan ra ý bảo hắn bớt nói, bởi vì tiếng bước chân đang đến gần.
Tuy rằng tạm thời Bạch Ngọc Đường không thể vận nội lực, nhưng thính lực, cảm giác vẫn còn, tiếng bước chân này, là hai quỷ diện nhân ngày hôm qua.
.
.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó đã thấy bọn họ xuất hiện trước cửa.
Tên mày đỏ nhìn nhìn vào phòng giam, thấy Bạch Ngọc Đường vẫn đang ngủ, hơi nghiêng mặt, đi đến trước song sắt: “Sắp đến nơi rồi.”
Bạch Ngọc Đường nằm yên nhìn lên trần, với hắn mà nói, đến hay không chẳng có ý nghĩa gì.
Quỷ diện nhân quay đầu lại nhìn tên mày trắng, gật đầu với hắn. Tên kia lấy một bản vẽ từ trong ngực ra, mở cửa sắt, đi đến cạnh chỗ Bạch Ngọc Đường, trải ra trước mắt hắn: “Từng thấy chưa?”
Bạch Ngọc Đường chỉ liếc nhìn một cái, cũng không biết có thấy được gì không, dù sao thì trên mặt vẫn không có chút cảm xúc gì, lắc đầu.
“Ngươi đã từng thấy chưa?” Người kia ngồi xuống thúc giục.
Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, nói với quỷ diện nhân đứng ngoài cửa: “Bảo hắn đi ra.”
“Ngươi nói cái gì?” Quỷ diện nhân ngồi cạnh Bạch Ngọc Đường nhíu mày kề sát lại. Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày: “Ta thấy ngươi không vừa mắt, cho nên ngươi cố gắng đừng xuất hiện trước mắt ta.”
“A…” Hắn bị Bạch Ngọc Đường chọc giận đến bật cười: “Ngươi nghĩ rằng hiện tại ngươi có quyền định đoạt sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, chỉ quỷ diện nhân đứng bên ngoài: “Ngươi phải nghe lời hắn.”
Ba người bên ngoài đều nghe được tiếng quỷ diện nhân bên trong nghiến răng, hắn đưa tay nắm lấy cổ áo Bạch Ngọc Đường, chợt quỷ diện nhân bên ngoài nói: “Để bản vẽ lại, ngươi ra ngoài trước đi.”
“Ngươi dám ra lệnh cho ta?” Quỷ diện nhân kia phát hỏa, âm lượng cũng to hơn mấy phần.
Bạch Ngọc Đường đang phân tích giọng nói của hắn, không biết vì sao, cảm thấy rất quen. Ý thức được có thể mình biết người này, hơn nữa còn tương đối quen thuộc, như là một người vừa gặp không lâu, nhưng rất gần hiện tại.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường lại muốn kích thích hắn một chút, xem có thử ra được gì không. Thấy hắn nổi giận, Bạch Ngọc Đường đoán quan hệ giữa hai quỷ diện nhân là cùng hợp tác, quỷ diện nhân bên ngoài có lẽ được lòng người khác hơn, cũng trầm tĩnh thận trọng hơn.
Trầm Nhan và Đường Thanh Tùng hiển nhiên là người của quỷ diện nhân bên ngoài, hơn nữa hai người còn có vẻ chán ghét quỷ diện nhân đeo mặt nạ mày trắng này, xem ra, hợp tác nội bộ không được ổn lắm.
Hắn còn đang suy tư, chợt cảm giác bàn tay nắm cổ áo dùng thêm lực, quỷ diện nhân kia rướn đến gần: “Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn một chút, hành động phải nghĩ đến hậu quả!”
“Đủ rồi!” Tuy giọng nói của quỷ diện nhân bên ngoài rất khàn nhưng ngữ khí rất có lực uy hiếp, Bạch Ngọc Đường thầm kinh ngạc, thân phận của người này rốt cuộc là gì?
Hiển nhiên, quỷ diện nhân mày trắng vẫn có chút e dè người kia, chỉ có thể hung hăng đẩy một cái, buông Bạch Ngọc Đường ra, hậm hực đi ra ngoài. Nhưng hắn vừa định quay lưng, Bạch Ngọc Đường chợt cười lạnh một tiếng. Tiếng cười này tương đối phức tạp, hàm chứa ý khiêu khích.
Quỷ diện nhân mày trắng vừa nghe thấy tiếng hắn cười, lập tức xoay người lại, dùng ánh mắt hung ác nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cười cái gì?”
Bạch Ngọc Đường không nhìn hắn, có vẻ rất chán ghét, như đang bảo hắn mau cút đi.
“Ngươi đã là tù nhân rồi, còn kiêu ngạo như thế?” Quỷ diện nhân quay lại, đứng trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Thấy hắn gầm gừ đến gần, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vẫy tay một cái. Tuy nội lực của hắn bị ức chế, nhưng công phu vẫn rất cao, nếu không đã không cần phải xích chặt lại thế này. Sợi xích thật dài chuyển động theo cánh tay hắn, đập chính xác vào giữa tấm mặt nạ của quỷ diện nhân mày trắng.
Chỉ kịp nghe một tiếng “Rắc”, tấm mặt nạ vỡ nát, khi nó rơi xuống, khuôn mặt bên dưới biến sắc, vội đưa tay che, nhưng dung mạo đã bị Bạch Ngọc Đường thấy rõ ràng.
Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được trợn mắt nhìn hắn, đã biết vì sao cảm thấy giọng nói này quen rồi, hắn chỉ không hiểu một điểm: Vì sao người này lại là nhi tử của Mai di? Không thể giải thích được!
.
.
“Ngươi…” Người kia bị lộ mặt thật, nổi giận đùng đùng, đưa tay túm lấy sợi xích trên tay Bạch Ngọc Đường kéo mạnh một cái, kéo Bạch Ngọc Đường đến trước mặt đè xuống mặt đất, hai tay chống hai bên tai hắn, cúi đầu nhìn: “Ngươi muốn chọc giận ta sao?”
Sắc mặt hắn cực kì hung ác, không hề giống hình tượng nhút nhát sợ sệt trước đây một chút nào, Bạch Ngọc Đường ngược lại có chút hiếu kì, hắn làm cách nào mà có thể che giấu tốt như vậy? Kẻ vừa hung hăng vừa điên cuồng trước mắt chính là người đang làm khách trên Hãm Không Đảo mấy hôm nay, thiếu chủ Hà Bang Lôi Thanh Lãng.
Không biết vì sao mà Lôi Thanh Lãng có vẻ rất hận Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đừng cho là ta không dám làm gì ngươi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn người trước mắt, đột nhiên bật cười, đôi môi đẹp hé mở, dùng ngữ khí nhàn nhạt vô tình đặc trưng nói một câu: “Cho dù là thật hay giả, ngươi đều vô dụng như nhau.”
“Bạch Ngọc Đường!” Lôi Thanh Lãng rút một cây chủy thủ ra, chợt Trầm Nhan đứng bên ngoài hét to: “Ngươi phát điên cái gì vậy, giáo chủ bảo ngươi ra ngươi không ra, muốn tạo phản sao?”
Bạch Ngọc Đường cấp tốc bắt được tin tức mới: giáo chủ? Trên giang hồ có nhiều bang chủ, nhưng giáo chủ lại không bao nhiêu, đặc biệt là loại giáo chủ được Trầm Nhan tôn kính… Hiển nhiên thân phận không thấp. Chỉ có điều… Trong số các giáo chủ hắn nhận ra, không có ai phù hợp với hình tượng này.
Lôi Thanh Lãng cắm chủy thủ xuống sát bên cổ Bạch Ngọc Đường, đang trong lúc thịnh nộ, mặt hắn đỏ bừng, hai mắt trừng to tới mức gần lồi hết một nửa ra ngoài. Bạch Ngọc Đường thật sự nghĩ không ra… Mình từng đắc tội người này sao? Sao lại hận đến như vậy?
“Ha ha ha…” Lôi Thanh Lãng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, đột nhiên cười lên, “Ngươi có biết không, ta đã quay lại Hãm Không Đảo một lần, Triển Chiêu đã một mình đi tìm ngươi rồi.”
Tuy sắc mặt Bạch Ngọc Đường không có gì thay đổi, nhưng trong lòng đã thầm thở dài một cái, quả nhiên…
“Có vẻ như hắn không biết bơi?” Lôi Thanh Lãng cười lạnh: “Đêm qua ta đã phái vô số giao binh đi rồi, ngươi thử đoán xem một lát nữa bọn chúng quay lại, có mang thi thể của Triển Chiêu không?”
Bạch Ngọc Đường nghe xong, trên mặt không hề xuất hiện vẻ nôn nóng hay bất an Lôi Thanh Lãng dự đoán, ngược lại cười rất thản nhiên, lắc đầu, hai tay gối sau ót ngửa mặt nhìn trần thuyền bên trên: “Giao binh, ta đã nghĩ sao bước chân lại chỉnh tề đến thế, thì ra là quân đội. Thủy quân quanh Hãm Không Đảo đều thuộc về Triệu Phổ, có thủy thử nhưng không có giao binh. Con thuyền này lại cũ như vậy, có khi nào là tàn dư của thủy quân? Là tàn dư của Hà Trạch Văn và Hà Đức Quảng cấu kết với Phù Tang, bị cách chức điều tra?”
“A…”
Bên ngoài, Đường Thanh Tùng thở mạnh một hơi, thè lưỡi, bị quỷ diện nhân bên cạnh nhìn một cái, vội vàng thu biểu cảm kinh hoảng lại, Bạch Ngọc Đường thì đã hiểu, thì ra là thế, chẳng lẽ Lôi Thanh Lãng có liên quan đến phụ tử Hà gia năm đó? Nếu như thật là nguyên nhân này, so với mình, hắn lẽ ra phải càng hận Triệu Phổ hơn chứ.
Lôi Thanh Lãng cầm chủy thủy gật đầu: “Bạch Ngọc Đường, ngươi quá thông minh, nhưng ngươi đừng hiểu lầm, ta không báo thù cho hai cái thùng cơm ấy.”
Bạch Ngọc Đường nhếch mép: “Ngươi có tư cách gọi bọn họ là thùng cơm sao?”
Lôi Thanh Lãng nổi giận, thật nhìn không ra, Bạch Ngọc Đường này ngày thường không chịu hé răng, hiện tại trong tình thế nguy hiểm thì miệng lưỡi lại cực kì lanh lẹ. Muốn hung hăng đánh cho hắn một trận, nhưng đám người ngoài cửa lại làm vướng chân vướng tay, Lôi Thanh Lãng không thể ra tay. Ngoài ra, còn có việc cần nhờ hắn, nếu chẳng may hắn thấy không vui không muốn phối hợp nữa, vậy thì càng phiền phức… Dù sao đây cũng là Cẩm Mao Thử danh chấn giang hồ.
Kiềm chế khí giận trong ngực xuống, Lôi Thanh Lãng rút chủy thủ về, cười lạnh: “Ta chờ xem khi thấy thi thể của Triển Chiêu rồi ngươi sẽ phản ứng thế nào.” Nói xong, đứng lên định đi.
Bạch Ngọc Đường nằm nghiêng người, một tay chống đầu, một tay nghịch Bát Chuyển Liên Hoàn Cách, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Dựa vào ngươi?”
Lôi Thanh Lãng quay đầu, híp mắt hỏi Bạch Ngọc Đường: “Chỉ dựa vào một điểm, ta đang bắt giữ ngươi, ngươi nghĩ ta không thể khống chế được Triển Chiêu?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Thứ nhất, bắt giữ ta không phải ngươi, là Mai di.”
Lôi Thanh Lãng nhíu mày.
“Thứ hai.” Bạch Ngọc Đường ngồi lên: “Bất kể là mặt nào, so với Triển Chiêu, ngươi đều thua kém rất xa.”
Sắc mặt Lôi Thanh Lãng trắng bệch, Bạch Ngọc Đường xác định, Lôi Thanh Lãng dường như có chút không phục Triển Chiêu, mà đối với mình thì là hận, có lẽ trước khi mình quen biết Triển Chiêu đã từng đắc tội hắn.
“Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng đắc ý, chỉ cần Triển Chiêu đi vào vùng biển này, không cần ta ra tay, hắn cũng sẽ thành mồi cho cá.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong, đột nhiên đưa mắt nhìn nam nhân bị bóng tối phủ mất nửa bên mặt nạ, thấp giọng nói: “Muốn đụng đến Triển Chiêu, phải hỏi hắn có có chịu không đã, đúng chứ?”
Vừa nói, Bạch Ngọc Đường vừa quan sát sắc mặt của Đường Thanh Tùng và Trầm Nhan. Thấy hai người kia vô thức run lên một cái, đều lo lắng nhìn về phía quỷ diện nhân, dường như rất ngạc nhiên vì mình đoán ra được thân phận của người nọ.
Bạch Ngọc Đường vốn chỉ là đoán bừa, không ngờ lại đúng, trong lòng thầm thở dài, quỷ diện nhân này… Chẳng lẽ thật sự là Triển Hạo? Nếu thật vậy thì chẳng khác gì bắt Triển Chiêu vì mình mà tương tàn với huynh đệ. Hắn đương nhiên biết Triển Chiêu sẽ đứng về phía mình, nhưng như thế cũng không có gì đáng vui mừng, trong lòng con mèo đó sẽ khổ sở… Điều này khiến hắn rất không vui.
“Cái gì?” Lôi Thanh Lãng lộ vẻ khó hiểu, dường như không hiểu lời Bạch Ngọc Đường nói, quay đầu nhìn quỷ diện nhân bên ngoài.
Bạch Ngọc Đường thì đã có tính toán, Lôi Thanh Lãng không biết thân phận của Triển Hạo, nhưng quan hệ hai bên lại không giống hợp tác, mà là Triển Hạo lợi dụng Lôi Thanh Lãng, cho nên mới cải trang thành thế này. Hơn nữa người này, cũng chính là người bị hủy dung, có lẽ không phải người Lôi Thanh Lãng tin tưởng, trong chuyện này hẳn vẫn còn ẩn khuất, mà còn có liên quan đến Yêu Thành.
.
.
Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ, đột nhiên quỷ diện nhân vẫn im lặng bên ngoài vỗ tay, khen ngợi: “Lợi hại, lợi hại! Chưa đến nửa canh giờ, thứ cần biết thứ không cần biết, ngươi đều hỏi ra cả… Quả nhiên danh bất hư truyền.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, người này nói như vậy, mục đích là gì? Khen giả thiết của mình không sai, hay biết mình đoán sai rồi, cho nên đang dẫn đường đến một hướng khác? Bạch Ngọc Đường rốt cuộc vẫn là Bạch Ngọc Đường, không vì nghe người khác khen vài câu mà mê muội, trong lòng hắn đã có tính toán, có thứ nên tin, có thứ không nên tin, cho nên vẫn giữ cảnh giác.
“Không biết phải trái.” Lôi Thanh Lãng sửng sốt một lúc lâu, dứt khoát phất tay áo bỏ đi.
Trầm Nhan thở phào một hơi, giận dữ nhìn bóng lưng Lôi Thanh Lãng.
Quỷ diện nhân đi đến, nhặt bản vẽ lên đưa cho Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nhìn lại lần nữa.”
Bạch Ngọc Đường đưa tay nhận, người kia hiếu kì hỏi: “Ngươi không muốn lấy mặt nạ của ta xuống xem thử?”
Bạch Ngọc Đường nhìn bản vẽ, không buồn ngẩng đầu, nói: “Không có hứng thú.”
Người đeo mặt nạ ngẩn người, trong đầu chợt lóe lên, Bạch Ngọc Đường không nói, thì không ai biết mình là ai, bao gồm cả Triển Chiêu… Hành vi của Bạch Ngọc Đường khiến hắn cảm thấy rất kì lạ, thà rằng nói dối, cũng không muốn Triển Chiêu khó xử… Chẳng lẽ quan hệ giữa bọn họ thật sự không phải tin đồn vô căn cứ.
Bật cười khẽ, quỷ diện nhân đứng lên: “Ngươi cứ từ từ xem, đây là bản vẽ một cơ quan ám khí, hy vọng ngươi có thể giải được.” Nói xong thì ra ngoài, nói với Trầm Nhan: “Làm điểm tâm cho Ngũ gia.”
“A… Được!” Trầm Nhan vội vàng chạy đi bưng thức ăn, Bạch Ngọc Đường ngồi dựa trên tường, đặt bản vẽ trên đùi, cẩn thận xem kĩ.
.
.
Đường Thanh Tùng thấy mọi người đều đi hết, chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường, đột nhiên hỏi: “Ta nghe nha đầu Trầm Nhan nói, ngươi thích nam nhân?”
Bạch Ngọc Đường nghe xong, nhíu mày ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu si.
“Nàng ta nói bậy?” Đường Thanh Tùng cũng cảm thấy không đúng, Bạch Ngọc Đường không giống như thế.
“Phải.” Bạch Ngọc Đường gật gật, thấy Đường Thanh Tùng thở phào, lại thong thả bổ sung một câu: “Chỉ vừa khéo người ta thích là nam nhân, thế thôi.”
“Khụ khụ…” Đường Thanh Tùng sặc nước bọt, kinh hãi nhìn Bạch Ngọc Đường: “Là ai?”
Bạch Ngọc Đường không để ý đến hắn nữa, tiếp tục nhìn bản vẽ, nói thật ra bản vẽ này hắn nhận ra, nhưng phải lục lọi từ kí ức rất lâu trước kia. Trước đây nghĩa mẫu đã từng cho hắn xem, hơn nữa còn là tự tay vẽ ra, còn dạy cho hắn cách phá giải, nhưng chuyện đã qua khá lâu rồi, hắn đã gần như quên hết.
Đường Thanh Tùng nhìn nhìn một lát, xác định xung quanh không có ai, lại đến gần hơn một chút, thấp giọng hỏi: “Này, Bạch Ngọc Đường, ta nghe nói Triển Chiêu đã đuổi đến rồi, sau đó Triệu Phổ điều động mấy vạn thủy quân, ngươi cảm thấy lần này thắng bại của chúng ta thế nào?”
Bạch Ngọc Đường nghe đến đây, chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi định ngồi cả hai thuyền?”
“Hắc hắc, nói chuyện với người thông minh thật đơn giản!” Đường Thanh Tùng vừa nói vừa xoa xoa ngực: “Sau này ta còn phải lăn lộn trên giang hồ, lần này không đáng để phải đắc tội các ngươi, không bằng chúng ta thỏa thuận?”
Bạch Ngọc Đường hơi chần chừ, đang tính toán xem độ đáng tin của Đường Thanh Tùng là bao nhiêu.
Ngay lúc ấy chợt có tiếng bước chân truyền đến, Đường Thanh Tùng nháy mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo: lần sau nói tiếp. Nói xong, đứng lên đi ra ngoài, đụng phải Trầm Nhan đang bưng mâm đủ loại thức ăn đến, chào một tiếng, nhanh chân bỏ đi.
.
.
Trầm Nhan đi đến cửa nhìn vào trong, thấy Bạch Ngọc Đường còn đang cúi đầu nghiên cứu bản vẽ, rất chăm chú, liền đưa tay mở cửa sắt ra.
Nàng ta bưng thức ăn vào, đặt mâm xuống cạnh Bạch Ngọc Đường, lại ngồi xuống ngay cạnh đó, dọn thức ăn cho hắn.
Vừa múc được một chén cháo, lại thấy Bạch Ngọc Đường không biết từ khi nào đã ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt hắn khiến cho nàng ta thầm chột dạ, cả người không được tự nhiên: “Ngươi đừng nhìn ta, ta không dám hại ngươi đâu.”
Bạch Ngọc Đường nhìn một lúc, hỏi: “Mai di là thân mẫu của Lôi Thanh Lãng?”
Trầm Nhan sửng người, người này bị cái gì vậy? Không hỏi bắt hắn làm gì, tình huống hiện tại thế nào, hoặc mình có phải con tin không, lại đi hỏi quan hệ của Lôi Thanh Lãng và Mai di?
“Phải… Có lẽ vậy.” Trầm Nhan gật đầu: “Nhưng Lôi Thanh Lãng không hiếu thảo chút nào, dường như trước đây Mai di đã làm chuyện có lỗi với hắn, chuyện gì cũng chịu làm cho hắn.”
Bạch Ngọc Đường hơi gật đầu, cúi xuống tiếp tục xem bản vẽ.
“Ăn chút gì đi?” Trầm Nhan nhỏ giọng nói: “Không có độc đâu.”
Bạch Ngọc Đường tỏ ý bảo nàng ta để đấy, hắn không thích ăn trên thuyền.
Trầm Nhan không hiểu lắm, Bạch Ngọc Đường có vẻ không giận lắm, kì lạ, với tính cách lạnh lùng của hắn, chẳng lẽ đã thật sự giận dữ, nhưng mình nhìn không ra?
Trong đầu Trầm Nhan đủ thứ linh tinh, lại nhỏ giọng hỏi một câu: “Ngươi không có gì muốn hỏi ta?”
Bạch Ngọc Đường vẫn chăm chú nhìn bản vẽ: “Thứ ta muốn hỏi, chưa chắc ngươi dám nói.”
Trầm Nhan đảo mắt, nói cũng đúng…
“Vậy ngươi, có giận ta không?” Trầm Nhan hỏi nhỏ: “Là ta nói với bọn họ ngươi biết giải ám khí.”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu: “Ngươi không giải được?”
Trầm Nhan lắc đầu: “Ta không được, chỉ ngươi có thể!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, bắt đầu suy xét, rốt cuộc là thứ gì? Có liên quan đến nghĩa mẫu sao, hắn nhớ được rất ít thứ!
“Ta cho ngươi xem một thứ.” Trầm Nhan vừa nói vừa lấy một mảnh ngọc và một cuộn giấy nhỏ ra, đưa cho Bạch Ngọc Đường xem.
Bạch Ngọc Đường vừa thấy mảnh ngọc kia thì mắt đã mở to rồi, đưa tay cầm mảnh ngọc bội mình đeo trên đai lưng ra, đây là di vật nghĩa mẫu để lại cho hắn. Hoa văn trên đó giống hệt như mảnh của Trầm Nhan! Quả nhiên có liên quan.
“Còn có người này.” Trầm Nhan mở cuộn giấy ra cho Bạch Ngọc Đường nhìn. Bạch Ngọc Đường chỉ nhìn một cái đã ngẩn người, trên giấy vẽ một nữ tử, vẽ giống như đúc, chính là Ngũ phu nhân năm đó, nghĩa mẫu của bọn họ.
Trầm Nhan nhìn vẻ mặt của hắn thì biết hắn đã nhận ra rồi.
Cất ngọc và tranh đi, Trầm Nhan nghiêm túc nói với Bạch Ngọc Đường: “Trong Yêu Thành có hai cơ quan, một có sẵn, ta có thể giải, còn một tầng, là do nữ nhân này thiết kế, cả thiên hạ này, chỉ có truyền nhân của người ấy mới có thể giải được!” Vừa nói vừa chỉ vào sợi dây trên cổ Bạch Ngọc Đường: “Đây là kí hiệu của chủ nhân Yêu Thành.”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đám người này bỏ bao nhiêu công sức ra bắt mình, chỉ sợ là lỗ vốn nặng rồi, mình còn chưa được tính là truyền nhân của nghĩa mẫu, chỉ học được khả năng uống rượu, cơ quan ám khí gì đó chỉ học để chơi, hoàn toàn không dùng được!
“Các ngươi muốn đến Yêu Thành tìm thứ gì?”
Bạch Ngọc Đường hỏi Trầm Nhan, Trầm Nhan do dự một lúc vừa định mở miệng, đột nhiên thuyền rung một cái, dường như đã dừng lại.
“Bọn người đó đến rồi!” Trầm Nhan nhíu mày, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ta lên trước.” Nói xong, ra ngoài đóng cửa, chạy đi.
Bạch Ngọc Đường lại buồn bực, bọn họ đang nói ai? Đồng thời, hắn còn có chút lo lắng, sau khi hắn và Triển Chiêu đến tìm Trầm Nhan thì mới nghĩ đến chuyện về Hãm Không Đảo tìm Nguyệt Lưu Ly, có khi nào mảnh lưu ly tìm được là giả? Vừa nghĩ đến cảnh Triển Chiêu một mình xông ra khơi đuổi theo, Bạch Ngọc Đường lại toát mồ hôi, Miêu Nhi, cẩn thận!
.