Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 27: Chân chính mục đích (Mục đích thật sự)

Triển Chiêu đứng ở mũi thuyền, Bạch Phúc nhìn bản vẽ hắn đưa cho, âm thầm ghi nhớ, sau đó nhổ neo ra khơi, hai người ngồi trên con thuyền nhẹ và nhanh nhất của Hãm Không Đảo, lao nhanh như tên bắn.

Bạch Phúc thấy Triển Chiêu đứng ở mũi thuyền, liền hỏi: “Triển đại nhân, ngài không biết bơi đúng không?”

Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Phúc đưa một cái bình qua: “Ngài giữ kĩ cái này.”

Triển Chiêu nhìn thử, chỉ là một chiếc bình tráng men rất bình thường, hỏi: “Đây là thứ gì?”

“Bên trong là túi khí bằng da dê!” Bạch Phúc cười cười, nói: “Chỉ cần xuống nước nó sẽ phồng to, có thể kéo được cả người lên.”

“Thần kì vậy sao?” Triển Chiêu ngạc nhiên, lần đầu tiên nghe thấy có thứ thế này.

“Thứ này là bảo bối của Ngũ gia, khi nãy ta thấy nó nằm trên bàn, có lẽ là do Ngũ gia lấy ra.” Bạch Phúc nói: “Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là lấy ra cho ngài dùng.”

Triển Chiêu ngẩn người, hiếu kì: “Thứ này là bảo bối của hắn sao? Hắn cũng là con vịt lên cạn, chưa từng thấy hắn dùng.”

“Triển đại nhân, ngài có thể vì Ngũ gia mà mạo hiểm như vậy, Ngũ gia thật sự không phí công kết bằng hữu với ngài.” Bạch Phúc lái thuyền vững vàng chạy tới phía trước: “Lần này Ngũ gia quá tùy hứng rồi, ta cũng đoán được vì sao Ngũ gia lại làm thế này.”

“Vì sao?” Triển Chiêu quả thật là không biết, các hành xử của Bạch Ngọc Đường hơi khác thường.

“Trước đây, năm vị đương gia của Hãm Không Đảo có một vị nghĩa mẫu, chuyện này chắc ngài không biết?” Bạch Phúc cười cười.

Triển Chiêu sửng sốt: “Có chuyện này sao?”

“Phải!” Bạch Phúc gật đầu: “Vị nghĩa mẫu đó được Ngũ gia cứu từ biển lên khi còn nhỏ, là một đại thẩm đang chạy nạn, dung mạo thanh tú khoảng hơn ba mươi tuổi, khi đó Ngũ gia chỉ khoảng mười tuổi.”

Triển Chiêu lại ngẩn người, khó trách luôn cảm thấy Bạch Ngọc Đường rất khách khí với các nữ nhân có tuổi.

“Chúng ta đều gọi người ấy là Ngũ phu nhân.” Bạch Phúc cố nhịn cười: “Người ấy cũng rất thích đùa, luôn nói nếu trẻ lại ba mươi tuổi nhất định phải gả cho Ngũ gia, cho nên nhất định phải gọi là Ngũ phu nhân.”

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật: “Quan hệ loạn vậy sao?”

“Sau đó người ấy lại nằng nặc đòi thu mọi người trên Hãm Không Đảo làm nghĩa tử! Khi đó Lô đại gia đã hơn hai mươi rồi, nhưng rốt cuộc cũng phải chịu thua.”

“Sao lại sợ người ấy như vậy?”

“Không phải là sợ!” Bạch Phúc chầm chậm nói: “Người ấy thật ra có thân phận rất lớn, cụ tổ là một kiến trúc sư rất nổi tiếng, nghe nói một nửa thành Lạc Dương là do gia tộc bọn họ xây dựng.”

“Khi người ấy mới đến Hãm Không Đảo, trên đảo rất loạn, chúng ta mỗi người một gian phòng không hề có cơ quan bẫy rập gì, thường bị tập kích, phòng ở đa số cũng là đắp đất mà thành. Nếu không nhờ các vị đương gia có công phu tốt, thì đã sớm có người chiếm đảo rồi.”

“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Người ấy chỉ cho chúng ta cách xây dựng lầu các, cách bố trí cơ quan ám khí trên đảo, cách dự trữ lương thực, tóm lại, sinh sống trên đảo thế nào toàn bộ là do Ngũ phu nhân dạy chúng ta, Hãm Không Đảo có được cơ nghiệp như ngày hôm nay, nếu không tính đến sự ra sức hết mình của các vị đương gia, thì hơn nửa là công lao của bà ấy. Ngũ phu nhân lại rất yêu thương Ngũ gia, biết Ngũ gia sợ nước, thứ này là do bà ấy làm cho Ngũ gia.” Bạch Phúc thở dài, “Kỹ thuật đóng thuyền của Nhị đương gia, khả năng xây dựng thiết kế nhà ở của Tam đương gia, bản lĩnh khi bàn chuyện làm ăn với người khác của Tứ đương gia, ngay cả Đại tẩu cũng là do người ấy tìm về cho Đại đương gia!”

“Vậy hiện tại vị Ngũ phu nhân ấy đâu rồi?” Triển Chiêu hỏi.

“Đã qua đời rồi, khi bà ấy chạy nạn thân thể đã rất suy yếu, sống trên đảo được vài năm thì bệnh mất.” Bạch Phúc buồn bã thở dài: “Triển đại nhân ngài từng thấy Ngũ gia khóc chưa?”

Triển Chiêu giật nảy người, Bạch Ngọc Đường khóc?! Cả trong mơ hắn cũng chưa từng nghĩ tới.

“Ta cũng chỉ thấy đúng một lần.” Bạch Phúc lắc đầu: “Khi Ngũ phu nhân chạy nạn bị lạc mất nhi tử, tuổi có lẽ cũng đồng lứa với Ngũ gia, cho nên mỗi lần bà ấy uống say lại như hóa dại điên cuồng tìm kiếm nhi tử, dáng vẻ đó, rất giống với Mai di hiện tại.”

Triển Chiêu há hốc, không nói gì, khó trách Bạch Ngọc Đường đối xử với Mai di rất tốt.

Triển Chiêu lưỡng lự một lát, trả cái bình lại cho Bạch Phúc: “Thứ này rất quan trọng, ta không thể dùng được.”

“Là Ngũ gia để nó lên bàn.” Bạch Phúc nói: “Nhất định là Ngũ gia muốn ngài giữ bên cạnh đề phòng chuyện không may, có lẽ đã đoán được nhất định ngài sẽ đến cứu mình.”

“Ta chưa từng nghe người trên Hãm Không Đảo nói qua chuyện này.” Triển Chiêu tiu nghỉu, vừa nãy hắn còn trách Bạch Ngọc Đường quá tùy hứng.

“Trừ các đương gia, có không đến năm hạ nhân trên Hãm Không Đảo biết Ngũ phu nhân, đa số đều đã cao tuổi rồi, chuyện này đã qua lâu như vậy, nhắc lại cũng chỉ khiến lòng người đau buồn, nói mà làm gì, đâu ai ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này.”

Triển Chiêu gật gật, nhấc cây ngân đao trong tay lên nhìn nhìn, rút đao… Sát khí từ trường đao của Bạch Ngọc Đường khiến Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu ngâm khẽ một tiếng.

Khi Triển Chiêu đang khen thầm bảo đao thì Bạch Phúc kinh ngạc nói: “A, Triển đại nhân ngài thật lợi hại, đây là lần đầu người khác rút được đao của Ngũ gia ra khỏi vỏ.”

Triển Chiêu ngẩn người, không nói gì, lắc lắc đầu, đao cũng như người, cố chấp.

.



.

Triệu Phổ dẫn người chuẩn bị suốt đêm, sắp xếp thủy quân, Công Tôn thì bế Tiểu Tứ Tử, ngồi ở chỗ Mẫn Tú Tú nghe kể chuyện của Ngũ phu nhân trước đây.

“Ha, khó trách…” Công Tôn gật đầu, đột nhiên hỏi: “Nói như vậy, vị Ngũ phu nhân đó được cứu từ biển lên?”

“Đúng vậy, người ấy cũng xem như lai lịch không rõ ràng, tính tình nóng nảy thần trí lại không bình thường, nghe nói khi đó nếu không vì bà ấy giỏi kiến tạo, các đương gia đã đuổi bà ấy đi rồi. Về sau sống cùng lâu ngày, cảm tình nảy sinh, là một người tốt.” Mẫn Tú Tú cảm thán: “Khi đó tuổi Ngọc Đường nhỏ nhất, cho nên thân thiết với bà ấy nhất.”

“Vậy, bà ấy có từng dạy riêng cho Bạch huynh thứ gì không?”

“Có!” Mẫn Tú Tú gật đầu: “Bà ấy dạy Ngọc Đường rất nhiều về ám khí mai phục, sau đó còn tìm Lê Lão Phong Nhi đến dạy nó đọc sách, cả những nguyên lý vận hành bẫy rập… Ngọc Đường cũng kiên nhẫn nghiên cứu những thứ đó, chúng ta thấy nó thích, không ai ngăn cản.” [Bạch... cục cưng?? ]

Công Tôn nhíu mày: “Bà ấy được cứu lên từ đâu?”

“Bãi cạn sau hậu sơn!” Mẫn Tú Tú trả lời: “Cũng được táng ở đó!”

“Đại tẩu, tẩu chắc chắn là bà ấy bệnh chết chứ không phải nguyên nhân khác?” Công Tôn hỏi thêm một câu, Mẫn Tú Tú thì khó hiểu: “Tiên sinh, sao lại hỏi vậy?”

“À, ta đang nghĩ, dùng loại mê dược kia, chứng tỏ có người hao hết tâm huyết muốn bắt sống Bạch huynh.” Công Tôn phân tích: “Bạch huynh có những điểm đặc biệt nào, những thứ mà chỉ hắn có người khác không có, khiến đối phương phải bỏ nhiều công sức như vật để bắt sống hắn?”

“Ưm… Lão ngũ sao, công phu tốt, cái khác…” Mẫn Tú Tú cũng nhíu mày. Nếu là vì công phu của Bạch Ngọc Đường, không thể nào, vì không ai áp chế được hắn, áp chế được thì cần gì đến công phu của hắn nữa. Cái khác, ngoài khuôn mặt quá yêu nghiệt ra thì những thứ khác đều rất tốt. Nhưng nếu vì học thức, cầm kì thi họa không bằng bắt Công Tôn, tiền tài thân phận, bắt Triệu Phổ! Bắt ai không bắt sao lại bắt Bạch Ngọc Đường? Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ là vì những thứ Ngũ phu nhân đã dạy sao?

“Đại tẩu, ta đến phòng của Bạch huynh xem thử được không?” Công Tôn hỏi.

“Đương nhiên có thể!” Mẫn Tú Tú dẫn Công Tôn đến biệt viện của Bạch Ngọc Đường, vừa vào cửa Công Tôn đã nhíu mày, vội cho chút Đàn Hương vào hương lô, Mẫn Tú Tú cũng mở cửa sổ ra thông khí.

Tiểu Tứ Tử ngửi được mùi hoa mai là lạ, vội bịt mũi: “Cha cha! Là Hương Dẫn Tử sao?!”

Công Tôn gật đầu.

Mẫn Tú Tú đương nhiên biết, Hương Dẫn Tử là mùi của đủ loại hoa, khi dùng chung với mê dược có thể lẫn trực tiếp vào mùi hoa xung quanh, cho nên rất khó phát hiện, khi đối phó với cao thủ chỉ có thể dùng loại này.

Công Tôn đi vào, phòng của Bạch Ngọc Đường cũng không có đặc biệt, thư phòng thì lại rất đồ sộ.

“Oa, là những gì vậy?” Công Tôn nhìn những bánh răng bằng đồng, gỗ trong phòng, còn có các loại cung nỏ, hộp nhỏ có ám khí.

“A, thú vị quá đi!” Tiểu Tứ Tử sờ sờ một bộ máy nhỏ nhìn như đồ chơi của hài tử.

“Đều là do Ngọc Đường mang về.” Mẫn Tú Tú cười: “Biệt viện ở Khai Phong của nó cũng có rất nhiều, cả ngày chạy khắp trời nam biển bắc mua những thứ không biết dùng làm gì này.”

Công Tôn cầm một chiếc hộp bát giác kì lạ lên xoay xoay, chợt bên trong phát ra tiếng “Cách cạch cạch cách cạch cạch”.

.



.

Cách cạch cạch, cách cạch cạch…

Giữa lúc hôn mê, Bạch Ngọc Đường nghe thấy có tiếng động, Bát Chuyển Liên Hoàn Cách đang chuyển động, là tiếng của bánh răng thứ sáu. [Bát Chuyển Liên Hoàn Cách sát nghĩa là tám bánh ròng rọc liền nhau]

“Tỉnh lại sớm vậy sao?”

Có người hỏi, hơi kinh ngạc.

“Hẳn là vậy.” Một người khác trả lời… Khi nghe được giọng nói này, Bạch Ngọc Đường lập tức ý thức được mình đã tỉnh rồi, giọng nói này trầm thấp lại rất khàn, hắn từng nghe qua, là người trong chiếc xe ngựa mắt đỏ. Khi đó hắn và Triển Chiêu đã thấy được mặt thật của hắn, khuôn mặt đã bị hủy dung, đương nhiên… Nếu như đó là mặt thật của hắn.

Đã có thể cảm nhận được ánh sáng chiếu vào rồi, có lẽ là ánh đuốc hoặc ánh nến, mặt sàn hơi rung động… Ở trên thuyền.

Mi mắt Bạch Ngọc Đường run nhẹ, cảm giác được có gì đó đang đến gần, vung tay một cái theo bản năng… Xoạt một tiếng, có thứ gì đó quấn trên tay, rất vướng víu.

“Oa!”

Tiếng kêu to truyền tới, người vừa đến gần nhảy lùi về sau: “Tỉnh rồi hay vẫn chưa vậy?”

“Người ta bảo ngươi tránh xa một chút đó! Ngu ngốc.”

Người mắng là một nữ nhân.

Bạch Ngọc Đường chầm chậm mở mắt ra, giọng nói này hắn cũng từng nghe qua… Trầm Nhan!

Ngẩng đầu.

Ánh lửa hơi lóa mắt, Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, thấy mình đang bị nhốt trong một lồng sắt, thanh nào cũng to bằng cổ tay người, còn gia cố thêm rất nhiều ổ khóa lớn. Lưng dựa vào tường, hai tay đeo hai sợi xích, rất dài, móc vào tường, hai tay có thể hoạt động tự do, nhưng không thể thi triển võ công.

Hắn âm thầm vận nội lực, phát hiện nội lực bị ức chế, không thể vận công, xem ra bị trúng độc rồi. Hơi buồn cười, hắn cũng chỉ là người đâu phải hổ, không thể vận nội lực thì chẳng khác gì người bình thường, còn cần phải xích thành thế này sao?!

Nhìn kĩ phía bên ngoài phòng giam.

Bên ngoài có ba người đang đứng, một là quỷ diện nhân, đứng ở giữa, bên trái là một nữ nhân, Trầm Nhan. Bên phải là một nam nhân, tay bó nẹp, mặc hắc y, không mang mặt nạ, nhưng Bạch Ngọc Đường nhận ra hắn chính là quỷ diện nhân đã tập kích Mai di hôm đó.

Mà Bạch Ngọc Đường cũng thấy được mặt hắn, người này Bạch Ngọc Đường biết, tên là Đường Thanh Tùng, được xưng là Độc Tri Chu, là một phản đồ bị trục xuất của Đường Môn, trên giang hồ cũng được xem như xú danh vang xa. Hắn giỏi dùng độc, đặc biệt là mê dược, cho nên như cá gặp nước giữa những môn phái hạ lưu.

Cửa nhà giam mở ra, Trầm Nhan nhìn vào trong, hỏi: “Tỉnh rồi?”

Đường Thanh Tùng bên cạnh thấy nàng ta rất lo lắng, liền cười hắc hắc nói: “Ai, hiện tại hắn không có năng lực phản kháng, ngươi thích thì cứ nhào đến đi!”

“Ngươi đi chết đi!” Trầm Nhan hung dữ đá Đường Thanh Tùng một cái: “Đê tiện.”

Bạch Ngọc Đường đưa tay đỡ trán cố tỉnh táo lại, đầu vẫn hơi đau.

“Ngũ gia, đừng giận ta!” Trầm Nhan thấp giọng nói: “Ta cũng là bất đắc dĩ.”

Bạch Ngọc Đường không nói gì, ngay lúc ấy, quỷ diện nhân kia đi vào, đưa Bát Chuyển Liên Hoàn Cách trong tay cho hắn: “Có mở ra được không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, nhận lấy, vài ba động tác đã mở ra được, đặt xuống đất.

“Quả nhiên danh bất hư truyền.” Quỷ diện nhân gật đầu, thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình chằm chằm, liền lùi lại vài bước, Bạch Ngọc Đường khó hiểu, người này… Dường như hắn từng gặp qua ở đâu đó.

Chợt, lại có một người đi đến.

Bạch Ngọc Đường hơi giật mình, người đến cũng là một quỷ diện nhân, hắn đi đến, thấy Bạch Ngọc Đường đã tỉnh, dường như hơi ngạc nhiên, nhìn Đường Thanh Tùng bên cạnh: “Tỉnh sớm vậy sao? Mê dược của ngươi cũng chẳng ra sao.”

Đường Thanh Tùng nhún vai một cái: “Không trách ta được, hắn ăn quá ít tỉnh sớm cũng là bình thường, chỉ trách vị mẫu thân của ngươi hạ dược quá nhẹ.”

Bạch Ngọc Đường chấn động, mẫu thân? Hắn là nhi tử của Mai di?

Quỷ diện nhân kia lật tay đánh một chưởng về phía Đường Thanh Tùng, góc hắn đánh cực kì xảo trá thâm độc, hai tay Đường Thanh Tùng đều bị thương, hướng hắn đánh lại không thể tránh được, chỉ đành phải chịu một chưởng, thổ huyết, chỉ vào quỷ diện nhân kia không nói được gì, hận đến nghiến răng.

Bạch Ngọc Đường quan sát tỉ mỉ mới phát hiện mặt nạ quỷ của hai quỷ diện nhân không giống nhau, tên có giọng nói trầm khàn lông mày đỏ rực, còn người vừa ra tay, nhi tử của Mai di, thì mày trắng.

.

.

Sau khi quỷ diện nhân mày trắng đánh Đường Thanh Tùng một chưởng thì đi vào phòng giam. Nhìn thấy Bát Chuyển Liên Hoàn Cách đã bị mở ra trên đất thì cười hắc hắc mấy tiếng.

Tiếng cười của hắn rất lạ, Bạch Ngọc Đường nghe ra được là hắn cố ý biến giọng, xem ra… Lại là người quen. Hắn vẫn cho rằng nhi tử của Mai di là Tào Hân, nhưng thân hình lẫn cử chỉ của người này đều rất khác Tào Hân, quan trọng nhất, hắn cao hơn Tào Hân.

Người kia chầm chậm đi tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, ngồi xuống, đối diện với hắn.

Bạch Ngọc Đường chợt nghĩ ra, kẻ tập kích Lê Lão Phong, đánh một trận với mình sau đó phân thân bỏ trốn, hẳn là hắn! Công phu của người này cao hơn Đường Thanh Tùng rất nhiều.

Quỷ diện nhân kia nhìn Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, đột nhiên đưa tay, chụp lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường.

Trên tay Bạch Ngọc Đường vốn bị thương, chỉ vừa tháo nẹp không lâu, tuy có thể hoạt động, nhưng dù sao cũng là vết thương gân cốt. Người kia không biết vô tình hây cố ý, xuống tay rất nặng, tóm lấy chỗ bị thương dùng lực ấn xuống.

Cảm giác đau buốt như kim châm muối xát, Bạch Ngọc Đường lại tỉnh táo hơn không ít, chỉ hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn thẳng vào hắn.

“Ha ha.” Người kia bật cười, đưa bàn tay còn lại đến muốn chạm vào mặt Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường hơi nghiêng mặt, bàn tay nắm trên chỗ bị thương của hắn lại chặt hơn.

“Này!” Trầm Nhan sốt ruột: “Ngươi làm hắn bị thương ai giải ám khí!”

Người kia giật mình một cái, buông lỏng tay, trong lòng Bạch Ngọc Đường sáng tỏ, đã biết được đám người này muốn mình làm gì, thì ra là giải ám khí. Nhưng hắn lại có chỗ không hiểu, nếu là giải ám khí, Trầm Nhan lẽ ra còn giỏi hơn mình, hắn bất quá chỉ xem nó như trò chơi vui. Nghĩ đến đây, trong lòng chợt chấn động, có khi nào là…

“Chờ xong việc rồi lại thong thả xử lý ngươi.” Người kia hung tợn nói, nhẹ nhàng nâng một lọn tóc dài rơi trước ngực Bạch Ngọc Đường lên, vung tay kia một cái… Ánh đao lướt qua, lọn tóc ấy bị hắn cắt xuống, Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn hắn, chẳng biết hắn cắt tóc mình xuống làm gì.

Người kia cầm lọn tóc trong tay vân vê một lúc, đột nhiên đưa tay hơi nhấc mặt nạ lên.

Vì tấm mặt nạ rất lớn, nên Bạch Ngọc Đường vẫn không thấy được mặt hắn, chỉ thấy được hắn đưa lọn tóc của mình vào miệng, nhấm nháp, nuốt xuống… Bạch Ngọc Đường nhịn không được cau mày, cảm giác còn kinh tởm hơn nuốt phải gián.

Người kia lại cười cười, đứng lên, đi ra ngoài.

Trầm Nhan nhìn hắn như nhìn biến thái, nhưng lại tránh rất xa, tuy là nàng ta ghét, nhưng lại rất sợ hắn.

“Tên điên.” Đường Thanh Tùng khó khăn lắm mới bò dậy được, hung tợn trừng Bạch Ngọc Đường: “Ngươi không đả thương lão tử lão tử sẽ không phải thế này!”

“Khóa cửa lại đi.”

Cuối cùng, quỷ diện nhân vẫn đứng phía xa không nói gì cũng mở miệng, nói với Trầm Nhan và Đường Thanh Tùng: “Canh kĩ hắn.”

Hai người gật đầu, khóa cửa lại, quỷ diện nhân này có vẻ là người đứng đầu bọn họ.

.

.

Bạch Ngọc Đường ngồi một lúc, cảm giác mặt sàn hơi dao động, tuy rằng hắn không quản lý chuyện trên Hãm Không Đảo cũng không biết bơi, nhưng dù sao cũng thường sinh hoạt trên thuyền, hiểu biết về thuyền bè đương nhiên phải có, con thuyền này có lẽ đã khá lâu năm rồi. Hơn nữa, tiếng sóng biển rất nhẹ, hẳn là đang ở xa ngoài khơi… Sàn dao động không mạnh lắm, có thể xác định: bọn họ đang ở trên một con thuyền lớn, hơn nữa còn đang đi thuận theo dòng hải lưu, có lẽ đang đi đến hướng Yêu Thành.

Nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường cũng không có tính toán gì, dù sao cũng định tương kế tựu kế, không bằng thuận theo tình thế. Cầm Bát Chuyển Liên Hoàn Cách trên đất đặt ngang lại làm gối, hắn nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

“Ha…” Mắt Đường Thanh Tùng trợn trắng: “Ta nói, ngươi thật sự rất ung dung!”

Trầm Nhan lườm hắn một cái: “Ngươi hiểu cái rắm!”

Đường Thanh Tùng bất lực: “Được được được, nữ nhân các ngươi thích loại này đúng không, ta cũng ngủ, ngươi thong thả mà ngắm đi, lau nước bọt.” Nói xong, đi đến chiếc giường lót rơm bên cạnh, nằm xuống ngủ.

Trầm Nhan lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường bên trong, hắn nhắm mắt yên lặng nằm đó, dường như thật sự định ngủ một giấc.

Nàng ta chống cằm thật sự bắt đầu ngắm, thầm thở dài, có lẽ ngắm xong lần này, về sau không còn cơ hội nhìn thấy nữa, hắn chắc chắn sẽ không để ý đến mình nữa.