“Ra tay với nột ca nhi yếu đuổi, Đỗ phường chủ không sợ mất mặt à?” Tiêu Vũ Hành nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ta bất quá chỉ là muốn kết giao vạn hữu với y, sao lại sợ mất mặt?” Nữ tử nhìn sắc mặt hắn liên tục biến hóa, tâm tình rất tốt: “Tiêu thiếu lâu chủ chớ có hẹp hòi như vậy.”
“Đỗ Hoa Thường!” Tiêu Vũ Hành trầm mặt kêu đầy đủ tên họ của nàng, nhìn đến Hà Lăng đang còn đỏ mặt do bệnh, lạnh lùng nói: “Đừng trách ta không nói cho ngươi biết, nếu để y bị thương dù chỉ là một vết thương nhỏ, Ngọc Lung phường của ngươi sẽ long trời lở đất gà chó không yên!”
Chiếu theo mức độ quan tâm của Kỳ Việt đối với Hà Lăng, nếu nàng thật sự dám làm ra chuyện gì, vậy sẽ có một trận tinh phong huyết vũ xảy ra.
“Hừ, khẩu khí cũng rất lớn, chỉ tiếc ta không sợ nhất chính là người khác uy hϊế͙p͙ ta!” Đỗ Hoa Thường túm người lại gần, dùng nột tay nắm lấy cằm Hà Lăng: “Đến, cho ta xem xem, ca nhi khiến Tiêu thiếu lâu chủ thất thố như vậy có nhan sắc khuynh thành ra sao!”
Hà Lăng bị nàng nắm, chỉ cảm thấy bị sức lực rất lớn nắm lấy, không thể giãy dụa, chỉ đành mặc nàng nắm lấy cằm mình nâng mặt lên.
Giây phút nhìn thấy dung mạo của Hà Lăng, Đỗ Hoa Thường liền ngẩn ngơ, trong thoáng chốc, nàng như gặp lại người mình tưởng niệm đã lâu, tay nàng trở nên run rẩy, bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào Hà Lăng.
Ánh mắt nàng quá mức chuyên chú, tình cảm bên trong rất phức tạp, không thể nói rõ cũng chẳng thể diễn tả, vừa như mừng rỡ lại vừa như bi thương, Hà Lăng lấy làm khó hiểu, vig sao nữ nhân xa lạ này lại nhìn y như vậy.
Dị trạng của Đỗ Hoa Thường cũng bị Tiêu Vũ Hành nhìn ở trong mắt, hắn nhíu mày không dám buông lỏng cảnh giác, đồng thời cảm thấy kỳ quái, hai gường mặt đang đối diện nhau kia, mạc danh có chút tương tự.
Đỗ Hoa Thường run rẩy, chậm rãi dời bàn tay đang nắm cằm Hà Lăng đến bên mặt y, cẩn thật từng li từng tí như đang đụng vào bảo vật dễ vỡ, hai mắt nàng trở nên đỏ ửng: “Tỷ tỷ…”
Hà Lăng rụt về sau, tránh khỏi bàn tay đang vuốt ve mặt mình, khẽ nói: “Ngươi nhận lầm người.”
Bàn tay rơi vào hư không, mất đi nhiệt độ ấm áp, gọi về lí trí của nàng, đúng vậy, y là ca nhi, sao có thể là tỷ tỷ của nàng, chỉ là tướng mạo có chút tương tự mà thôi.
Tiêu Vũ Hành nghe thấy nàng khẽ gọi, nheo mắt, dung mạo Lăng ca nhi tương tự như người tỷ tỷ mà nàng vẫn luôn tìm kiếm? Hắn cũng cảm thấy hai người trước mặt có mấy phần giống nhau, sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Đỗ Hoa Thường thu hồi cảm xúc, một lần nữa nhìn về phía người đối diện, lực trên cánh tay không hề buông lỏng: “Tiêu Vũ Hành, chúng ta không nên phí lời nữa, nếu ngươi muốn ca nhi này bình yên vô sự, vậy giúp ta truy tìm tung tích của tỷ tỷ!”
Trong lòng đã có phỏng đoán khó tin, Tiêu Vũ Hành nhìn chằm chằm mặt hai người, càng cảm thấy có khả năng rất lớn, hắn hạ mí mắt rơi vào trầm tư, nếu là thật, vậy vị tỷ tỷ của nàng phải chăng đã… Nhưng bất kể ra sao, bây giờ cứu Hà Lăng nới là quan trọng.
Thấy hắn cúi đầu không nói, Đỗ Hoa Thường mất kiên nhẫn, cắn răng túm lấy yết hầu Hà Lăng, không nhìn đến vẻ mặt thống khổ của y: “Làm sao? Ngươi không tin ta sẽ ra tay?”
Nếu là nàng tự phát hiện ra hết thảy, như vậy không tính là do Khinh Phong lâu không giữ lời đi? Tiêu Vũ Hành căng thẳng nhìn người đang bị chế trụ, trầm giọng nói: “Nếu Đỗ phường chủ dám tổn thương y, thì vĩnh viễn cũng đừng mong biết được tung tích của tỷ tỷ ngươi!”
Hắn đã nói như vậy, chứng tỏ đã thỏa hiệp, Đỗ Hoa Thường xem xét buông lỏng tay: “Yên tâm, ta không muốn giết người, chỉ cần ngươi chịu giúp đỡ, tất nhiên ta sẽ không làm gì y.”
“Lăng ca nhi, nương ngươi tên gì?” Tiêu Vũ Hành tuyệt không đón lấy lời nàng mà quay lại hỏi Hà Lăng.
Hà Lăng che cổ bị siết đau, không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn kiên trì nhìn mình, liền chậm rãi nói: “Đỗ Cẩm Tâm, nương ta tên là Đỗ Cẩm Tâm.”
Tiêu Vũ Hành thở phào một hơi, hết thảy đều như hắn dự liệu, tâm tình cũng có chút phức tạp, thật sự trùng hợp như được chú định hắn nhìn người đã ngây ra như phỗng, mở miệng nói: “Đỗ phương chủ, bây giờ ngươi còn muốn động đến y sao?”
Đỗ Hoa Thường sững sờ quay đầu, nhìn Hà Lăng đang còn chưa hiểu rõ tình huống, nàng nắm chặt lấy vai y, giọng khàn khàn: “Ngươi nói lại lần nữa, nương ngươi tên là gì?”
Lực cánh tay nàng rất lớn, như muốn khảm vài trong da thịt, Hà Lăng bị đau đến nhíu mày: “Nàng gọi là Đỗ Cẩm Tâm.”
Đỗ Hoa Thường đột nhiên toàn thân chấn động, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, tìm tỷ tỷ nhiều năm như cậy, hiện tại con của nàng lại đứng trước mặt, cảm giác quá không chân thật.
Thừa dịp nàng tinh thần đại loạn, Tiêu Vũ Hành vội vàng cướp Hà Lăng về bên người, đỡ lấy bả vai y, do đang sinh bệnh, sức khỏe y rất yếu, bị túm đến kéo đi lâu như vậy, tất nhiên đã mệt mỏi.
Hà Lăng cũng nhẹ nhàng thở ra, choáng váng đến lung lay, cũng may được Tiêu Vũ Hành đỡ lấy, nếu không sợ rằng sẽ ngã ra đất mất.
Bị động tác của hai người gọi tỉnh, Đỗ Hoa Thường nhìn gương mặt đỏ ửng của Hà Lăng, trong lòng nhảy lên, tiến lên nắm chặt lấy tay y hỏi dồn: “Có phải ngươi không thoải mái ở đâu?”
“Đỗ phường chủ, mấy ngày qua y luôn phát nóng, còn bị ngươi túm đến túm đi giày vò như vậy, ngươi cảm thấy có thể dễ chịu sao?” Xác định không còn nguy hiểm, Tiêu Vũ Hành lập tức nhân cơ hội nói móc một phen, giảm bớt bực tức trong lòng.
“Ta không biết…” Đỗ Hoa Thường áy náy, nếu nàng sớm biết thì sẽ không bao giờ ra tay với y, nếu tỷ tỷ ở đây, tất nhiên sẽ đau lòng hơn, nghĩ đến đây, nàng vội hỏi: “Nương ngươi đâu? Bây giờ nàng tốt chứ?”
“Ngươi là bằng hữu của bương ta sao?” Từ lúc biết được danh tính nương y, đối phương liền thay đổi thái độ với y, Hà Lăng thầm phỏng đoán, sau đó ảm đạm nói: “Do sinh non, sau khi sinh ta ra nương đã qua đời.”
Hai chân Đỗ Hoa Thường như bị rút hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống, y phục đỏ tươi tán loạn trên nền tuyết trắng, chói mắt như máu, nàng lẩm bẩm nói: “Làm sao sẽ… Làm sao sẽ…”
Nữ nhân mới rồi còn kiêu ngạo không ai bì nổi, bây giờ lại là dáng vẻ thất hồn phách lạc như mất đi thứ gì trân quý. Trong lòng Hà Lăng cũng có chút bi thương theo, có lẽ quan hệ của nàng và nương y rất tốt, cho nên mới đau lòng như vậy.
Hà Lăng đỡ thắt lưng ngồi xuống, nắm lấy cánh tay đang đặt trên tuyết của nàng nói: “Ngươi đừng khổ sở, mặc dù nương không còn ở đây, nhưng nàng nhất định vẫn đang ở trên trời nhìn xuống chúng ta, cha sẽ bồi nàng, không để nàng cô đơn.”
Đỗ Hoa Thường ngẩng đầu, nhìn gương mặt nhu hòa củ y như nhìn thấy tỷ tỷ từng vô số lần dỗ dành mình, mỗi lần nàng nhớ đến cha nương, tỷ tỷ đều sẽ nói với nàng như vậy.
Nước mắt nàng rơi xuống, hối hận cùng bi thương dâng lên, nếu như không phải do nàng, tỷ tỷ sẽ không một thân mình mình đi tha hương, ngay cả lần cuối nhìn mặt nàng cũng không thể nhìn thấy.
Lúc hai tỷ muội nàng còn nhỏ, trong nhà xảy ra lũ lụt, trong một đêm tất cả đều tan thành bọt nước, chỉ để lại hai tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau.
Về sau hai người được nữ đệ tử Ngọc Lung phường thu lưu, mới xem như chấm dứt tháng ngày lang thang lúc no lúc đói. Cũng vì thiên tư hai nàng không tệ, được phường chủ thu làm đệ tử thân truyền.
Theo tuổi tác lớn lên, điểm trái ngược trong tính cách của nàng và tỷ tỷ càng lộ rõ, tỷ tỷ trời sinh thích an tĩnh, so với võ nghệ, tỷ tỷ càng thích thêu thùa, có đôi khi tỷ tỷ có thể ngồi thêu cả ngày không đi đâu, nàng lại trái ngược, luôn không thể ngồi yên một chỗ, cũng chỉ có võ nghệ mới khơi dậy được hứng thú của nàng.
Nhưng có lẽ là do thiên tư xuất sắc, tuy tỷ tỷ không tập trung vào việc luyện võ, lại không chút nào thua kém nàng, ẩn ẩn còn có chút vượt mặt, nàng tâm cao khí ngạo tự nhiên là không phục, mỗi ngày càng thêm khắc khổ.
Mỗi lần tỷ tỷ nhìn thấy, đều là ôn nhu cười nói, để nàng chú ý nghỉ ngơi, đừng luôn quá cố gắng mà khiến bản thân mệt mỏi quá độ. Thế mà nàng lại luôn nghĩ do tỷ tỷ sợ bị nàng vượt qua, mới giả mù sa mưa như vậy.
Chuyện bắt đầu vào ngày đó, nàng tình cờ nghe được từ miệng một đồng môn sư tỷ, phường chủ có ý muốn truyền vị trí cho tỷ tỷ, nàng nhất thời lửa giận công tâm, cũng không phải do nàng mơ tưởng vị trí kia, chẳng qua là cảm thấy bản thân cố gắng nhiều như vậy lại không nhận được tán thành, là tính tình hiếu thắng của tiểu hài tử mà thôi.
Nàng ầm ĩ với tỷ tỷ một trận, ỷ vào tỷ tỷ nhiều năm bao dung, không giữ mồm miệng, chỉ trích tỷ tỷ giấu diếm việc này với mình, loại lời nói đả thương người này, ngay cả lúc hồi tưởng lại nàng cũng không còn mặt mũi, lúc ấy tỷ tỷ chắc là rất đau lòng.
Nhưng lúc đó, tỷ tỷ vẫn tươi cười nhìn nàng như cũ, giống như trưởng bối có thể làm tất cả vì nàng, đợi nàng phát tiết xong mới nhẹ nhàng nói với nàng, sẽ không cùng nàng tranh bất cứ cái gì.
Đó là lần cuối cùng nàng nhìn thấy tỷ tỷ, ngày hôm sau phường chủ gọi nàng đến, nói với nàng tỷ tỷ tự phế hết võ công trước mặt phường chủ, rời khỏi Ngọc Lung phường.
Nàng cảm thấy phường chủ là đang lừa mình, sao tỷ tỷ có thể không nói tiếng nào đã bỏ nàng đi, nàng chỉ là tiểu tính tính như dĩ vãng, tỷ tỷ liền không cần nàng nữa sao?
Thực ra ngay từ đầu tỷ tỷ đã không thích bước chân vào giang hồ hỗn loạn, mà chỉ muốn như khi còn bé, ở trong một cái thôn nhỏ có sông có núi, bình bình đạm đạm cả đời. Nàng lớn rồi, tỷ tỷ cũng không còn gì lo lắng, cho dù không xảy ra việc này, tỷ tỷ cũng sẽ không ở lại đây lâu, vị trí phường chủ càng không nhận, lúc ấy đã từ chối ngay.
Đây đều là phường chủ nói cho nàng, sau khi nghe xong trong lòng của nàng ngũ vị tạp trần, từ nhỏ đến lớn, thay vì nói là tỷ tỷ, đối phương càng giống như mẫu thân, vô luận nàng tùy hứng không hiểu chuyện như thế nào, tỷ tỷ cũng không nổi giận, thế mà nàng lại làm tỷ tỷ tổn thương quá nhiều lần.
Nhiều năm trôi qua, nàng như nguyện được làm phường chủ của Ngọc Lung phường, nhưng tỷ tỷ không có trở lại nữa, dường như hết thảy đã nằm trong dự tính của tỷ tỷ, nàng giao bạc cho Khinh Phong lâu, ra một cái nhiệm vụ chưa từng có, đó chính là không được điều tra hành tung của nàng.
Cho đến nay đã gần hai mươi năm, nàng từ đầu đến cuối không chiếm được tung tích của tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ sống ra sao, có thành thân hay chưa, không biết nàng có… Thường xuyên nhớ tới người muội muội này hay không?
Bây giờ thật vất vả mới có tin tức, lại là tin báo tử, đây là ông trời đang trừng phạt nàng sao? Khiến nàng cả đời không thể nói một tiếng xin lỗi với tỷ tỷ.
“Hài tử…” Đỗ Hoa Thường vươn tay sờ mặt Hà Lăng, ôn nhu như sợ làm đau y: “Ta gọi là Đỗ Hoa Thường, là muội muội ruột của nương ngươi, ngươi nên gọi ta một tiếng a di.”
Tỷ tỷ đã đi, lưu lại đứa bé này, nàng nhất định thay tỷ tỷ chiếu cố tốt, mới nãy nghe qua, hình như cha y cũng đã qua đời, chỉ còn một mình y lẻ loi.
Hà Lăng sững sờ, mở to hai mắt nhìn, a di? Y chưa bao giờ nghe cha nói qua nương còn có tỷ muội, là do nương không nói với cha sao? Nàng vừa nhìn y đã gọi là tỷ tỷ, là do y giống nương sao?
Đỗ Hoa Thường thấy y ngơ ngác nhìn nàng không phản ứng, biết được y chưa kịp hiểu rõ tình huống, liền chậm rãi nói với y: “Ta biết bây giờ ngươi còn nhiều nghi vấn, sau này ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi nghe, bây giờ ngươi đang sinh bệnh, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, tìm nơi nào ấm áp nói chuyện, có được không?”
Chỗ này rừng hoang núi vắng, còn có tuyết rơi, xác thực không phải chỗ nói chuyện tốt, cho dù lúc này y còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không nóng vội nhất thời.