Dọc đường đi, tuyết lại bắt đầu rơi, không phải rất lớn, không tạo thành khó khăn cho người đi đường.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Vũ Hành, Hà Lăng ăn hết một chung canh bổ, canh bổ là lúc trong thành Tiêu Vũ Hành sai người chuẩn bị, để Hà Lăng ăn dọc đường, dù sao y vẫn chưa khỏi bệnh.
Nhìn y ăn hết ngụm canh cuối cùng, Tiêu Vũ Hành nhận lấy chung sứ đặt sang một bên, đưa khăn qua, nói: “Trước khi trời tối chúng ta có thể kịp vào thành, vào đến thành thì ở lại chừng hai ngày, nếu không sợ là thân thể ngươi chịu không nổi.”
Hà Lăng lau sạch nước canh dính bên môi, gật đầu: “Làm phiền Tiêu công tử nếu lần này không có ngươi, ta thật sự không biết phải làm sao.”
Tiêu Vũ Hành nghe vậy ánh mắt khẽ đổi, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là nụ cười ngả ngớn: “Kỳ Việt từng cứu mạng ta một lần, chuyện này xem như báo đáp hắn, huống chi, được chăm sóc mỹ nhân như ngươi chính là vinh hạnh của ta.”
Thấy hắn lại bắt đầu không đứng đắn, Hà Lăng bất đắc dĩ thở dài, mỗi lần thời điểm cảm thấy hắn đáng tin cậy, kiểu gì trong nháy mắt hắn cũng sẽ đánh vỡ cảm tưởng này, bắt đầu da mặt dày.
Tiêu Vũ Hành khóe miệng cong lên một độ cong tà tứ, trong mắt lại mang theo cảm xúc không thể nói rõ, hắn nghiêng đầu đi, vén mành xe nhìn ra bên ngoài, bông tuyết trắng xóa mỹ lệ rơi xuống, nhưng không giữ được lâu, vô luận thế nào cũng không thể nắm giữ trong tay.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Tiêu Vũ Hành nhướn mày thu tay lại không đợi hắn lên tiếng hỏi, thuộc hạ bên ngoài đã đi đến báo: “Chủ tử, có người cản đường”.
Tiêu Vũ Hành híp mắt, dặn Hà Lăng ở im trong xe, bản thân thì nhô đầu ra nhìn, nhất thời nhíu mày, cất cao giọng nói: “Đỗ phường chủ thật có nhã hứng a, lại đi phẩm trà trong tuyết.”
Giữa đường ngay phía trước, một hồng y nữ tử dựa trên ghế, tay cầm chén trà thơm thỉnh thoảng đưa lên miệng nhấm nháp, nghe thấy thanh âm của hắn, liền đưa chén trà cho thiếu nữ áo trắng đang cầm dù bên cạnh, đáp lại: “Còn không phải là do Tiêu thiếu lâu chủ bận rộn, bốn phía không ngừng, hại ta phải ngồi chờ ở đây.”
Tiêu Vũ Hành thả người nhảy xuống xe, chậm rãi tiến lên cách nàng không xa: “Đỗ phường chủ hà tất phải như vậy, ngày ngày đuổi theo vãn bối, ai không biết còn tưởng ngài hâm mộ ta đó.”
“Láo xược!” Một nữ tử áo lam đứng bên cạnh mở miệng quát lên, đồng thời đặt tay lên ống tay áo.
“Không được vô lễ!” Hồng y nữ tử nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ngăn lại động tác của nàng, sau đó quay lại nhìn Tiêu Vũ Hành: “Tiêu thiếu lâu chủ cũng đừng đánh trống lảng với ta, nhiều năm như vậy, mục đích của ta từ đầu đến cuối chỉ có một.”
Tiêu Vũ Hành ra vẻ khó xử lắc đầu thở dài: “Câu trả lời của vãn bối từ đầu đến cuối cũng chỉ có một, không thể nhận lời ngươi, Khinh Phong Lâu của chúng ta đã nhận bạc của người khác, không có lý nào đã nhận tiền lại không làm việc.”
Hồng y nữ tử “Ba” vỗ lên tay vịn của ghế, vẻ mặt giận dữ: “Ta đã nói qua, ta sẽ ra giá gấp đôi, đến lúc đó tìm được ngừơi, ta sẽ thay các ngươi trả lại tiền.”
“Tiền bạc mặc dù trọng yếu, nhưng danh dự của lâu chúng ta càng trọng yếu hơn, tung tích của người kia chúng ta quả thật không thể thay ngươi tìm ra, mong Đỗ phương chủ từ bỏ việc này đi thôi.” Thái độ Tiêu Vũ Hành rất cương quyết, nhất định không thỏa hiệp.
“Danh dự?” Nữ tử cười lạnh, dựa lưng vào ghế, thâm ý nhìn thoáng qua xe ngựa phía sau hắn: “Theo ta được biết, lần này Tiêu thiếu lâu chủ đích thân nhận nhiệm vụ đi? Trên xe rốt cục là dạng mỹ nhân như thế nào, lại có thể làm ngươi phá lệ?”
Nàng vừa nói ra miệng, Tiêu Vũ Hành liền trầm mặt, xem ra hắn phải hảo hảo chỉnh đốn lại người trong lâu một phen, làm việc xử lý không gọn gàng sạch sẽ, vậy dùng bọn họ làm gì nữa.
“Đây là việc trong lâu chúng ta, không cần Đỗ phường chủ nhọc lòng!”
“Chuyện trong lâu của ngươi tất nhiên ta không thèm đếm xỉa tới, cái ta quan tâm chính là ngươi có nhận lời hay không?” Hồng y nữ tử híp mắt, cho dù đang ngồi, khí thế vẫn không thua kém.
“Việc này vãn bối chỉ có thể lần nữa nói với ngài tiếng xin lỗi!” Tiêu Vũ Hành phất tay áo, muốn quay trở lại xe ngựa.
Hồng y nữ tử đâu chịu để hắn rời đi dễ dàng như vậy, không đợi nàng động thủ, hai thiếu nữ bên cạnh đã ra tay, hoa châm trong tay áo tản ra như gió, bắn về phía Tiêu Vũ Hành.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, mấy người áo đen từ đâu phi thân đến, kiếm trong tay khẽ đảo, lập tức chặn được hoa châm đang bay đến, thân hình vừa chuyển, cầm kiếm bảo hộ quanh người Tiêu Vũ Hành.
Hai thiếu nữ thu châm về tay áo, đứng trước mặt hồng y nữ tử cùng đám hắc y nhân giằng co.
“Tiêu thiếu lâu chủ chớ có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Hồng y nữ tử ngồi trên ghế không động, giữa chân mày lại hàm chứa lệ khí, tâm tình đã có vẻ thập phần không vui.
Mặc dù đối phương ít người hơn, nhưng nếu ra tay thật tất nhiên bên hắn không thể chiếm lợi thế: “Nhiều năm như vậy, nếu người kia nguyện ý thì sẽ trở lại thăm, nếu đã không nguyện ý, Đỗ phường chủ cần gì phải đau khổ tìm kiếm.”
“Đây là chuyện của ta, ngươi không cần quản nhiều, ngươi chỉ cần tìm ra người giúp ta là được!” Hồng y nữ tử mặc kệ đạo lý của hắn, nếu nàng nghe lọt được thì đã chẳng dây dưa đến bây giờ.
Xem ra hôm nay là không thể không đánh, vẻ mặt Tiêu Vũ Hành u ám, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, dẫn đầu ra tay, phi thẳng đến chỗ nữ tử hồng y, đối phương khẽ hừ lạnh, phi thân lên, cùng hắn giao đấu.
Hà Lăng ngồi ở trong xe nghe tiếng đánh nhau ở bên ngoài chỉ có thể lo lắng suông, không biết nữ tử kia lai lịch ra sao, sao lại chặn đường gây phiền phức, nếu Tiêu Vũ Hành không đánh lại nàng thì phải làm thế nào!
“Tiêu Vũ Hành, quy củ trong lâu ngươi có thể phá một lần thì phá lần thứ hai cũng có làm sao?!” Hồng y nữ tử phóng ra một sợi tơ quấn lên nhuyễ kiếm của Tiêu Vũ Hành, song phương rơi vào thế giằng co.
“Lần này bất quá là thiếu nợ ân tình, mượn cơ hội này trả lại mà thôi, Đỗ phường chủ cần gì phải khó xử ta?” Tiêu Vũ Hành không dám buông lỏng: “Nói đến, lúc đó người nhận lời việc này là cha ta, cho dù có phá lệ cũng không đến lượt ta phá!”
Hai tay nữa tử chuyển động, hai người tách ra, trong chợp mắt lại giao thủ vài chiêu: “Nếu không phải không tìm được vị phụ thân thần long thấy đầu không thấy đuôi của ngươi, ta cần gì phải dây dưa với tiểu bối như ngươi? Chi bằng ngươi cho ta biết hành tung của Tiêu lâu chủ đi, ta lập tức không ở lại đây phí thời gian với ngươi nữa!”
Hoa châm bay loạn bốn phía, Tiêu Vũ Hành phải tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó, ngoài miệng lại không chịu rơi vào thế hạ phong: “Làm sao? Thì ra người Đỗ phường chủ luyến mộ không phải ta mà là cha ta hay sao?”
Hồng y nữ tử trầm mặt, chiêu thức trên tay biến đổi, một cây châm sượt qua gò má Tiêu Vũ Hành, lưu lại một vết máu: “Miệng lưỡi trơn tru như vậy, cũng không sợ cắn trúng đầu lưỡi!”
Tiêu Vũ Hành lui lại hai bước, giơ tay lau vết máu trên gò má, nhếch môi cười: “Chẳng lẽ Đỗ phường chủ bị ta nói trúng rồi cho nên thẹn quá hóa giận?”
“Ta thấy hôm nay là ngươi muốn để mạng lại đây!” Hồng y nữ tử nheo mắt, lệ khí càng tăng, hồng y tung bay, muôn vàn sợi tơ bay ra phảng phất như dệt thành một tấm lưới, bay về phía người đối diện.
Tiêu Vũ Hành nghiêng đầu liếc nhìn xe ngựa phía sau, hai chân khẽ chuyển, phi thân về một hướng khác, nơi này cách xe ngựa quá gần, tiếp tục đánh e rằng sẽ đả thương đến người bên trong.
Tắm lưới từ tơ của hồng y nữ tử thay đổi phương hướng theo hắn, nháy máy lại lưu lại trên người hắn mấy đạo vết thương, thấy hắn khẽ khựng lại, nàng tạm thời thu chiêu, nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa đang an ổn nơi đó, nói: “Không nghĩ tới Tiêu thiếu lâu chủ lại là kẻ si tình, vì bảo hộ người bên trong mà phải nhọc lòng a!”
“Đỗ phường chủ nói đùa, vãn bối đã nói qua, là trả lại ân cứu mạng thôi!” Tiêu Vũ Hành muốn đánh lạc hướng nàng, ho khan hai tiếng, cười nói: “Hay là nói, ngươi đang ghen?”
Lần này nữ tử lại không tức giận như hắn mong muốn, thân hình nàng lóe lên hướng về phía xe ngựa, đồng thời đáp lại hắn: “Ta lại càng muốn nhìn, trên xe rốt cục giấu dạng mỹ nhân tuyệt sắc cỡ nào.”
Trong lòng Tiêu Vũ Hành hoảng hốt, vội rút kiếm ngăn cản nàng, lại bị nàng vung tay áo đánh tới, hắn lách thân mình, khó khăn lắm mới tránh thoát.
Động tác của hai người rất lớn, khiến ngựa kéo xe kinh sợ, nâng móng trước hí dài, khiến xe ngựa lắc lư theo, bên trong phát ra một tiếng kêu đau đớn, sợ là vừa bị đụng ở đâu.
“Lăng ca nhi, ngươi không có chuyện gì chứ?” Bị hồng y nữ tử ra chiêu liên tiếp, Tiêu Vũ Hành không rảnh phân thân, đành phải cao giọng hỏi.
“Không, không có việc gì!” Nửa ngày bên trong mới truyền ra âm thanh mang theo kinh hoảng trả lời, xem chừng là bị tình huống đột ngột vừa rồi dọa tới.
Hà Lăng quả thật không bị thương ở đâu, chỉ là cánh tay bị đụng vào vách xe, dù có chút đau, nhưng không đáng ngại lắm, đợi nhịp tim bình ổn lại y mới mở miệng đáp.
Nghe thấy y không sao, Tiêu Vũ Hành yên tâm, hắn có chút tức giận nhìn về hồng y nữ tử: “Đỗ phường chủ, tranh chấp giữa chúng ta không nên liên lụy đến người vô tội!”
“Tiêu thiếu lâu chủ nói nghiêm trọng, ta không muốn làm gì y cả, chỉ là muốn nhận thức một chút.” Thấy hắn đã không thể tiếp tục bày ra vẻ mặt ngả ngớn, trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn không ít.
“Y không phải người trong giang hồ, không cần thiết phải nhận thức!” Hắn đưa mắt ra hiệu, một trông số hắc y nhân đang giao đấu với hai thiếu nữ lập tức phi thân đến bên cạnh xe ngựa canh giữ.
Tiêu Vũ Hành thầm hối hận, lần này đi gấp, không kịp điều động sát thủ cao cấp theo, nếu không lúc này đã nhanh chóng thoát thân, không bị vây khốn như bây giờ.
Thấy hắn cố ý phân phó người đến canh giữ, nữ tử cong môi cười, hắn càng để ý, vậy người trên xe càng có ích với nàng, bắt được ngược đến tay, không sợ hắn không đáp ứng yêu cầu của nàng.
Nghĩ như vậy, chiêu thức đánh ra càng biến hóa khôn lường, mỗi chiêu đều đánh về phía xe ngựa, vô vàn sợi tơ bay lượn, khiến người khó lòng phòng bị.
Tiêu Vũ Hành mới bị thương, động tác chậm hơn lúc trước rất nhiều, lúc này trong lòng lại loạn, tự nhiên càng rơi xuống thế hạ phong, cũng may, hắc y nhân được phân đến cũng miễn cưỡng có thể tiếp được mấy chiêu của nàng.
Nhưng nữ tử ra tay càng lúc càng nhanh càng phức tạp, phương hướng cần phòng bị càng nhiều thêm, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chăm những sợi tơ đang bay loạn, không dám để xảy ra sai sót.
Đúng lúc này, thân hình nữ tử lóe lên, vượt qua hai người đánh thẳng vào xe ngựa, vén rèm bắt lấy cánh tay người bên trong xe kéo ra ngoài, nháy mắt đã phi thân ra xa.
Hết thảy xảy ra quá nhanh, khiến Tiêu Vũ Hành khó lòng phòng bị, đợi hắn xử lý hết đâm sợi tơ xung quanh, Hà Lăng đã bị hồng y nữ tử bắt lấy, đứng cách hắn mấy bước có hơn, Tiêu Vũ Hành lập tức trầm mặt.
Lúc này đầu óc Hà Lăng vẫn còn mơ hồ, y chỉ kịp nhìn thấy có gì đó màu đỏ chui vào trong xe, chưa kịp nhìn rõ đã thấy mình đứng ngoài trời tuyết, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
“Tiêu thiếu lâu chủ, mỹ nhân ngươi giấu kỹ thế nhưng đang nằm trong tay ta, chúng ta đều dừng tay lại nói chuyện đi thôi!” Ngay khi nữ tử mở miệng nói chuyện, hai thiếu nữ đã lui về đứng ra sau lưng nàng.
Đám hắc y nhân cũng lui về đứng bên người Tiêu Vũ Hành, hai bên lại trở về tình trạng giăng co như lúc ban đầu, không bên nào chịu yếu thế, ngay cả không khí cũng như đóng băng lại.