Tình huống đột phát trong hôm nay làm hắn nhìn thấy được chút hy vọng về việc thực hiện phương án thứ hai. Hễ làm thì phải làm lớn, bằng không thì không làm, đây là tính tình của Diệp Phàm. Nếu thật sự không được thì tìm đến cấp trên trong tỉnh giúp đỡ cho, đây cũng là ý tưởng đột ngột của Diệp Phàm.
- Chủ tịch Diệp, bản vẽ này...
Gần đến giờ cuối cùng, Thiết Nhất Thủy bỗng nhiên đứng dậy, có chút ấp a ấp úng nói.
- Bản vẽ này bị sao? Có phải là có chỗ nào không ổn không?
Diệp Phàm trong lòng rung lên, tưởng là có vấn đề gì. Nếu trong giây phút này xảy ra việc gì thì sẽ làm hỏng việc lớn đó.
- Không phải, khi tôi vào Cục giao thông vận tải địa khu lấy bản vẽ, Trưởng phòng Tiền đã nói rồi, nói là huyện Ma Xuyên chúng ta vẫn chưa trả chi phí thiết kế bản vẽ cho đơn vị đó. Hơn nữa, khi đó còn mời cả đại sư trong Viện thiết kế đến hợp tác làm việc kiểm tra và thiết kế nữa. Vì tình hình con đường Thiên Tường huyện Ma Xuyên chúng ta phức tạp quá, chỉ riêng địa khu là không kham nổi. Cho nên...
Trưởng phòng Thiết một lần nữa muốn nói lại thôi.
- Có việc gì thì cứ nói thẳng đi, đừng có rề rà nữa.
Diệp Phàm nhíu mày, trong lòng chợt lạnh, vẫn là vấn đề về tiền, một bản vẽ liên quan đến giá trị công trình khổng lồ như vậy, chi phí dành cho công việc đo lường, kiểm tra và khảo sát chắc cũng không ít.
- Thế tôi nói đi nhé. Năm đó lãnh đạo địa khu Đức Bình nghe nói Bộ giao thông vận tải nhà nước có một hạng mục, nghĩ có thể nhân cơ này để xây dựng lại con đường Ma Xuyên.
Bởi vậy, nhằm xin phép làm đường, địa khu đã bắt đầu hành động, do Cục giao thông vận tải dẫn đầu, phát giấy mời thăm dò và thiết kế toàn tuyến đường của con đường Thiên Tường huyện Ma Xuyên cho Viện thiết kế- khảo sát đường, Viện thiết kế -quy hoạch đường và Sở nghiên cứu khoa học đường thuộc Sở giao thông vận tải tỉnh.
Để đảm bảo chất lượng thiết kế và thăm dò trong giai đoạn đầu cũng như là phối hợp hai viện một sở này thuận lợi triển kai công việc, Cục giao thông vận tải địa khu với huyện Ma Xuyên đã liên tay thành lập nhóm chỉ huy thiết kế – thăm dò con đường Thiên Tường, do Phó chủ tịch Địa khu Tra làm tổng chỉ huy, Bí thư Chu huyện Ma Xuyên chúng ta làm Phó tổng chỉ huy.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, hai viện một sở này đã lập tức hành động, tập trung hết tất cả tinh anh và những thiết bị thăm dò hiện đại nhất trong viện để chuyển đến hiện trường thăm dò núi Thiên Xa huyện Ma Xuyên, dưới sự hợp tác của tổng công trình Cục giao thông vận tải Trương Đào Nguyên, mọi người khẩn trương triển khai mọi công việc.
Chưa được nửa tháng thì công việc thăm dò, quy hoạch và thiết kế đã xong xuôi. Bản vẽ được thiết kế rất hoàn mỹ. Lúc nãy mọi người đều đã nghe nói rồi, phía nam của dãy núi Thiên Xa giáp với huyện Quy Nguyên và cứ chạy thẳng đến ngoài thành huyện Ma Xuyên là 140 km, sau khi kéo thẳng, và cộng thêm một số cây cầu thì đã rút ngắn đến 100 km, đây thật sự là một sáng kiến rất giỏi.
Đương nhiên, chi phí dành cho công việc thiết kế và khảo sát cũng không ít, là 1 triệu. Tuy vậy, mới là 1/5 của tổng vốn xây đường hơn 50 triệu, như vậy cũng hợp lý.
Hồi đó nói là chờ đến sau khi Bộ giao thông vận tải duyệt rồi mới trả khoản tiền này, không ngờ, phương án này cuối cùng lại không được phép.
Lý do không phải là phương án chúng ta không được hay, chủ yếu là lúc đó tình huống có thay đổi. Vốn là nghe nói quốc lộ 300A sẽ đi qua một chỗ cách huyện Ma Xuyên không bao xa. Sau đó lại thay đổi, trực tiếp đi con đường tỉnh Giang Đô kia. Bởi vậy, huyện Ma Xuyên chúng ta bị bỏ rồi.
Thiết Nhất Thủy than thở.
- Ý của cậu là chi phí dành cho công việc thiết kế bản vẽ này vẫn chưa trả hả?
Diệp Phàm trong lòng rất thất vọng, thầm mắng: Mẹ kiếp, lãnh đạo nào cũng chỉ biết giành vòng hoa và dành chiến tích thôi. Hễ nhắc đến việc phải góp tiền ra thì mọi người đều im lặng liền. Nếu cái đó là hoa vòng giành cho người chết chắc sẽ không ai đi giành đâu.
Phỏng chừng lúc khi đi Bộ giao thông vận tải để xin dự án, địa khu đã rất mất mặt, và Phó chủ tịch Địa khu Tra chắc đã càng vênh váo. Cổng Bộ giao thông vận tải có dễ vào như thế sao? Đầu đất.
Có lẽ lúc đó thằng kia đã nghĩ đến rồi, đó chỉ là vì lấy chiến tích thôi, dù sao miễn phí đi Bắc Kinh du lịch một chuyến rồi địa khu còn cho thanh toán chi phí nữa. Đến lúc đó người xui xẻo nhất vẫn là nhân dân huyện Ma Xuyên thôi.
Như vậy sẽ gặp vấn đề rồi, nếu con đường này không sửa thì bản vẽ của chúng ta chẳng lẽ phải bỏ phí sao?
Tuy nhiên, hình như bây giờ không xong rồi, nếu phải dùng bản vẽ này mà không trả tiền thì không thể nào nói nổi, và những đồng chí làm trong Viện khảo sát, Viện Thiết Kế và Sở nghiên cứu khoa học sẽ mất hết công sức và không được thù lao. Hơn nữa, Cục giao thông vận tải địa khu chắc sẽ không chịu đâu...
- Ừ, hôm đó khi tôi đi lấy bản vẽ, Cục giao thông vận tải trong địa khu vốn đã nói phải nộp tiền thế chấp 100 nghìn trước.
Nhưng tôi đi đâu mà tìm được 100 nghìn, tôi đã năn nỉ rất lâu nhưng Trưởng phòng Tiền kia cứ sắc mặt tối sầm, không chịu gật đầu đồng ý.
Khi tôi dự định rút lui, gặp phải Cục trưởng Ngô đang đi qua, tôi lập tức nhào vào và nhanh chóng kể lại tình huống cho y.
Nói là việc sửa đường Thiên Tường lần này là do Chủ tịch Diệp dẫn đầu, hơn nữa là cả huyện góp sức làm việc, vì Ma Xuyên không có tiền...
Sau đó Cục trưởng Ngô rất thông cảm, nói với Trưởng phòng Tiền rằng có thể cho chúng tôi mượn về sử dùng vài ngày, nhưng vài ngày sau nếu vẫn chưa trả tiền thế chấp thì phải trả lại bản vẽ.
Thiết Nhất Thủy vẻ mặt khó xử, chắc là vì hồi đó đã bị làm khó dễ trăm lần.
Xem ra Ngô Bạch Khai quả thật đã nghĩ mình và Tống Sơ Kiệt trong Ban tổ chức Tỉnh ủy có mối quan hệ rất tốt rồi. May là hồi ấy danh thiệp đó bay kịp thời, lại thêm có thuốc lá đặc biệt giúp đỡ mới bắt được Ngô Bạch Khai.
Bằng không, đừng có nói là sửa đường, trước tiên là đừng có mơ có thể lấy được bản vẽ này. Tuy vậy, chi phí thật sự là nhiều quá, chi phí thiết kế 1 triệu, chúng ta không trả nổi đâu.
Xem thử khi nào lên địa khu rồi bàn với Cục trưởng Ngô một chút, nếu được chiết khấu nửa phân thì tốt... Diệp Phàm âm thầm suy nghĩ, miệng thì nói:
- Kệ đi. Những đồng chí trong Viện thiết kế tỉnh cũng rất vất vả rồi, chúng ta nên trả tiền. Nhưng phải lấy ra 1 triệu, huyện Ma Xuyên chúng ta có thể không gánh nổi. Như vậy, tôi ứng trước 100 nghìn, cậu đi Chi cục tài chính lấy rồi thì trực tiếp đưa đến Cục giao thông vận tải địa khu. Nhưng phải bàn với họ, nói là không được thu về bản vẽ này, vì chúng ta đang rất cần thiết.
- Được, chiều tôi sẽ gấp rút lên đường đi Đức Bình.
Thiết Nhất Thủy nói,
- Vì bản vẽ này mới chỉ là một nửa thôi, còn một nửa vẫn trong Cục giao thông vận tải địa khu.
- Được, nhất định phải lấy được một nửa còn lại.
Diệp Phàm thận trọng dặn dò.
2 giờ chiều.
Diệp Phàm báo cáo chi tiết về việc sửa đường cho Bí thư Trang. Bí thư Trang sau khi nghe xong ngạc nhiên rất lâu rồi mới bỗng đập bàn cười nói:
- Không ngờ, không ngờ tiểu Diệp phóng khoáng như thế.
Đừng có nói là phương án hai, chính là có thể thực hiện phương án một cũng là một việc khá lắm rồi. Các cậu đã góp được 11 triệu trong buổi sáng, thế ngày mai cố gắng thêm chút nữa cũng sẽ có hy vọng góp đủ 20 triệu đó.
Tuy nhiên, về việc mỗi cán bộ đều phải góp 50 tệ thì cậu hãy suy nghĩ cho kỹ đi, đừng có vì việc này mà gây ra phiền phức nữa, bằng không, đến khi đó đừng có nói tôi không nhắc nhở cậu nhé.
- Tôi sẽ làm, và tôi sẽ gánh lấy hết tất cả mọi hậu quả. Huyện Ma Xuyên đã đến lúc tử chiến đến cùng rồi, không được bị làm lỡ nữa. Mỗi cán bộ 50 tệ thì cứ coi như là nhiệm vụ đi. Con đường đó, ai cũng phải đi mà.
Diệp Phàm hào hùng đầy cõi lòng, bỗng nhiên nói đến:
- Bí thư Trang, tôi có một yêu cầu rất nhỏ, tức là nếu mai tổ chức nghi thức quyên góp tiền thì ngài nói với đài truyền hình địa khu một tiếng, nhờ họ tạo khí thế cho huyện Ma Xuyên chúng tôi, có được không?
- Chỉ yêu cầu này thôi hả? Trang Thế Thành cảm thấy có chút bất ngờ, còn nghĩ đồng chí tiểu Diệp này lại sẽ hả miệng lớn để đòi tiền.
- Nếu có thể cho tiền nữa thì càng tốt, ha ha...
Đồng chí tiểu Diệp hắng giọng cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ha ha, về việc nhờ đài truyền hình thì dễ. Tôi sẽ nói với họ một tiếng, mai trước 10 giờ sáng chắc sẽ đến đó. Còn tiền, việc đó thì khỏi phải nói nữa, tôi bây giờ còn nghèo hơn cậu rất nhiều, cậu dù sao cũng có hơn chục triệu trong túi. Còn tôi thì thua kém hơn cậu nhiều.
Trang Thế Thành cười lạnh cúp mày, một quyền đập xuống bàn, thở dài nói: Qủa thật là hậu sinh khả úy.
Thằng nhỏ này quả thật có chút năng lực, xem ra ngày xưa phải mạo hiểm từ thành phố Mặc Hương điều hắn qua đây là một quyết định rất có giá trị.
Đúng là ánh mắt của Phượng lão rất chuẩn. Còn ta thì vẫn thiếu chút kinh nghiệm. Tiểu tử kia, nếu mày có thể thực hiện được phương án hai thì Trang Thế Thành chắc sẽ quyết định để lại vị trí Quyền Bí thư cho cậu. Bây giờ thì phải chờ xem khả năng của cậu thế nào rồi. Ôi, đúng là một nhân tài hiếm có...
- Mẹ kiếp, ăn đi chúng ta 1 triệu mà vẫn không chịu thả người ra, thúc công, dứt khoát tổ chức một nhóm người đi gây chuyện đi. Mai không phải tổ chức nghi thức quyên góp tiền sao? Chúng ta nhân cơ này gây chuyện để cho địa khu biết đi. Xem thử hắn còn dám vênh váo nữa không.
Mã Vân Tiền rất là tức giận, hừ nói.
- Hôm này nếu không phải vì có Thiết Đông và Tôn Minh Ngọc hai người cản trở thì có lẽ Chủ tịch Diệp đã thả người rồi. Dù sao chúng ta cũng đã bỏ vào 1 triệu rồi đó, chẳng lẽ số tiền này không đủ để đổi ba người này sao? Về việc Mã Tiêu gây ra, nói lớn thì lớn, nói nhỏ cũng được.
Tộc trưởng Mã Lạc Thiết chĩa mũi dùi vào Thiết Đông và Tôn Minh Ngọc.
- Ừhm. Tuy vậy, tôi cứ cảm thấy người họ Diệp kia có chút quái dị. Hồi đó, hắn sao bỗng nhiên dễ nói chuyện như vậy. Chẳng lẽ hắn đoán trước được Thiết Đông và Tôn Minh Ngọc sẽ ngăn cản sao? Hay là ba người kia đã bàn với nhau trước rồi?
Tổng giám đốc tập đoàn Mỏ Silicon Mã Hồ Tử cô Mã Diễm Xuân sống trong thương trường đã có vài năm, người cô cũng thông minh, có thể cảm thấy được Diệp Phàm có chút gian hiểm.
- Chắc người họ Diệp kia đã tính toán trước rồi. Tối qua, hắn còn vênh vênh váo váo, một tiếng ra thì bắt đi bọn Mã Tiêu. Còn lấy tội là âm mưu giết Chủ tịch huyện. Lúc đó Tôn Minh Ngọc cũng ở đó, không biết hai người này kết giao khi nào, thật là kỳ quái.
Mã Vân Tiền căm giận nói.
- Để xem thử tình hình thế nào đã. Nếu người Mã gia chúng ta gây chuyện trong nghi thức góp tiền ngày mai, tuy có thể làm họ Diệp kia khó xử, nhưng chúng ta cũng sẽ bị Tôn gia và Thiết gia xem thường đó.
Sao không biểu hiện phong độ chúng ta cho tốt để đài truyền hình tuyên truyền cho Mã gia Mã Hồ Tử chúng ta mới phải.
Như vậy sau này mỏ silicon của chúng ta cũng sẽ thu hút được nhiều khách hàng hơn, và thu nhập cũng càng nhiều hơn. Hơn nữa, Mã Tiêu tuy trong trại tạm giam, nhưng họ cũng không dám ác đến mức nào đâu, phòng chừng vài ngày nữa sẽ được thả ra.
Đến lúc đó nếu Chủ tịch Diệp cản trở thì chúng ta cũng không cần phải khách sáo nữa. Muốn sửa đường, nếu không có sự ủng hộ của thị trấn Mã Hồ Tử chúng ta thì hắn có sửa tốt được không?
Mã Diễm Xuân có chút không đồng ý mưu ma chước quỷ của Mã Vân Tiền, ngó Mã Vân Tiền một cái rồi lại nói tiếp:
- Thiết Đông và Tôn Minh Ngọc từ trước đến giờ rất ít thân với chúng ta, họ cản trở cũng là điều bình thường. Còn về Chủ tịch Diệp cùng chiếc thuyền với họ thì chắc không có khả năng. Cậu nhìn thấy chưa, sau đó Thiết Đông cũng có ép buộc Chủ tịch Diệp đó. Người như Thiết Đông thì thường không có lập trường kiên định.
- Tình hình Mã Tiêu trong bệnh viện thế nào rồi.
Tộc trưởng Mã hỏi.