- Bán đi cũng được, miễn là Chủ tịch Diệp nói một câu là được. Tôi có quen với ông chủ chuyên bán xe cũ trong địa khu, như vậy cũng có thể góp chút sức. Đều là vì sửa đường mà...
Mã Vân Tiền hung hăng mà trừng mắt nhìn Ngô Đồng một cái, trong lòng mắng: Con chó, dám không nghe lời ta, chút nữa nếu họ Diệp kia quả thật bán xe đi thì mày sẽ vừa mất công vừa bị một phen bẽ mặt đó.
Tôn Ngọc Minh và Phương Viên đương nhiên là đang lo lắng vô ích, còn Nông Viện Viện đang ngồi sau lưng Diệp Phàm đã sốt ruột đến mức sắp rơi nước mắt luôn.
- Ha ha ha, không cần phải bán xe. Công an huyện sẽ có một chiếc xe mới 2000 Santana nữa, chiếc xe này dùng để làm xe cảnh sát để chấp hành công việc pháp luật.
Diệp Phàm chợt cười cởi mở.
- Ý này là sao? Chẳng lẽ Chủ tịch Diệp đã dọn hết xe của Cục trưởng Lâm trong địa khu về rồi hả?
Thiết Đông hừ nói, chẳng tin vào lời nói của Diệp Phàm.
- Không phải, dù sao cũng phải để lại vài chiếc cho Cục trưởng Lâm chứ.
Diệp Phàm cười đáp, bỗng lại biến mất đi nụ cười, nghiêm túc nói:
- Chủ tịch tập đoàn Hoành Xương Thủy Châu ông Thượng Thiên Đồ đã biết được tình hình nghèo khổ của huyện Ma Xuyên chúng ta và rất là thông cảm.
Ông ta rất lo lắng về người dân huyện Ma Xuyên chúng ta, cho nên hôm qua ông ta đã nói với tôi rằng ông quyết định quyên góp 3 triệu cho Qũy chủ tịch huyện để tiện cho trong huyện dùng để sắp xếp công việc.
Hơn nữa, nghe nói Công an huyện Ma Xuyên vẫn còn sử dùng máy kéo để làm việc, ông ta cảm thấy rất ngạc nhiên, lập tức quyết định quyên tặng ba chiếc xe Santana 2000 cho huyện ta, về việc chia như thế nào thì ông ta đã giao cho chính quyền huyện để thống nhất sắp xếp rồi.
Thật ra, hắn đã đau lòng đến mức sắp nhảy lầu tự tử rồi, vì những cái gì mà hắn nói toàn là nói dối không, hắn quyết định quyên tặng 3 triệu với danh nghĩa của Thượng Thiên Đồ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Về số tiền này đương nhiên là hắn đi vay mượn trước, sau đó mới chuyển tiền mình cho đồng chí lão Thượng, và đây đương nhiên là do bị Thiết Đông, Mã Vân Tiền và Vi Bất Lý ép lên Lương Sơn rồi mới bắt buộc lấy tiền riêng để giữ sĩ diện của tập thể thôi.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng muốn có hành động lớn, miễn làm thì dứt khoát làm cho tốt đi, làm ra chút công tích sẽ được biểu dương, như vậy cũng có thể lấy lại mặt mũi cho Bí thư Trang ở địa khu.
Về chiếc xe Santana2000, Diệp Phàm thì không lo lắm, dù sao lão Thượng cũng sẽ nể mặt cho mình và tìm về vài chiếc xe, Diệp Phàm tin vào sức hấp dẫn về nhân cách của mình.
Đây là việc gì chứ, ta phải lấy tiền riêng ra để cho nhà nước sửa đường, danh tiếng thì thuộc về người ta, nếu tất cả cán bộ trên toàn quốc đều chí công vô tư như ta thì đất nước Trung Quốc chắc sẽ sớm mạnh mẽ lên thôi, làm gì phải suốt ngày nhìn sắc mặt của nước Mỹ để làm việc chứ? Hắn trong lòng đắc ý nghĩ rằng.
- Chủ tịch Diệp, không biết khoản tiền của Chủ tịch Thượng bên Thủy Châu khi nào mới đến nhỉ? Tiền của chúng ta đều đã có thật, con đường Thiên Tường này hễ khởi công thì cần phải có rất nhiều tiền đó. Nều tiền đến rồi thì dễ sắp xếp công việc hơn, không thể chờ đời nữa.
Thiết Đông ép buộc Diệp Phàm. Xem ra nếu hôm nay không thấy tiền thì sẽ không xong, một là đồng chí Diệp Phàm mất mặt, hai là lấy tiền ra, nói để dọa người thôi là điều không thể chấp nhận được.
- Thế cho tôi nói một câu, nếu Chủ tịch Thượng bận việc thì cứ bảo ông chuyển khoản qua trước đi, đương nhiên, nếu rảnh thì cũng nên tổ chức một nghi thức quyên tặng, bao gồm các khoản tiền của mọi người, và phải mời đài truyền hình đến để tuyên truyền mới được.
Diệp Phàm giả bộ bình tĩnh mà cười, trước mặt mọi người gọi điện.
- Chủ tịch Thương à, tôi là Diệp Phàm, cho hỏi số tiền 3 triệu mà công ty Hoành Xương của ông tặng cho nhân dân huyện Ma Xuyên khi nào mới chuyển qua? Con đường Thiên Tường của huyện Ma Xuyên chúng ta sắp khởi công rồi đó, không thể chờ được nữa. Hơn nữa, còn ba chiếc xe kia khi nào có thể lái qua đây, hiện nay Công an huyện Ma Xuyên chúng ta khi làm việc vẫn phải đi máy kéo đó!
Diệp Phàm tiên hạ thủ vi cường, kể việc ra trước, cũng không biết Thượng Thiên Đồ có hiểu được ý của hắn hay không.
Tin rằng Thượng Thiên Đồ chắc không ngu đâu.
Nhưng Thượng Thiên Đồ thật sự đã bị Diệp Phàm làm hồ đồ rồi, thầm nghĩ: Quái nhỉ, ta có khi nào nói sẽ quyên tiền cho nhân dân huyện Ma Xuyên đâu, hơn nữa là 3 triệu, nghĩ ta là ông thần tài hả? Lần trước đi khu kinh tế Lâm Tuyền đã phải quyên 1 triệu rồi, ta đã rất đau lòng rồi. May là lần trước có thể nâng cao được một chút công lực. Nhưng lần này Chủ tịch Diệp nói như thế là có ý gì nhỉ, hắn đã đòi như thế rồi, nếu ta không quyên tặng một chút thì không được. Với lại nếu có thể một lần nữa giúp mình nâng cao trình độ quốc thuật thì cũng là một điều đáng mừng."
Hắn cảm thấy Diệp Phàm hơi lạ, cố tình hỏi:
- Chủ tịch Diệp, thế về việc đó có thể nâng cao chút nữa không.
Mẹ kiếp, không ngờ hắn cũng biết nhân cơ lấy lời, muốn làm khó ta. Diệp Phàm trong lòng mắng một câu.
Nhưng trong lúc này cũng không tiện giải thích, đành phải nhịn đau mà cười nói:
- Về việc nâng cao danh tiếng của công ty thì không phải là vấn đề, đến lúc khi quyên tiền đài truyền hình chúng ta sẽ đến đây quay phim làm chuyên đề. Hay là Chủ tịch Thượng đích thân tham gia nghi thức quyên tặng đi, chúng ta sẽ tổ chức rất là long trọng, và luôn tiện tuyên truyền cho công ty ông, thế nào?
Cái gì... Nâng cáo danh tiếng hả, chỉ bằng cái đài truyền hình nát ấy trong Đức Bình của các người mà muốn nâng cao danh tiếng hả, nếu là đài truyền hình tỉnh thì có thể làm được. Ý của ta nói là nâng cao công lực. Tuy vậy, lời nói của Chủ tịch Diệp hình như là có ý khác, thế cứ đồng ý trước rồi để sau này mới tính. Đừng làm đứt đi dây sĩ diện của cao nhân Chủ tịch Diệp này. Thượng Thiên Đồ đang hồ đồ, hạ quyết tâm, cười rằng:
- Được, về nghi thức thì tôi nghĩ không cần thiết, và tôi lập tức đến đó ngay, nghe nói phải mất khoảng một ngày mới đến Ma Xuyên được, ước tính buổi tối sẽ đến.
Hắn dĩ nhiên là nhằm vào mục đích nâng cao công lực.
- Ha ha, Chủ tịch Thượng nói rằng sẽ lập tức đến đây, ước tính bảy tám giờ mai mới đến nơi. Dứt khoát mười giờ mai chúng ta tổ chức một nghi thức quyên tặng thật là long trọng trong Ủy ban nhân dân huyện đi, về việc này thì giao cho Chánh văn phòng Liễu chuyên môn phụ trách, Phó Chánh văn phòng Nông làm phụ. Phải tổ chức cho thật có đặc sắc mới được, phải dấy lên đặc điểm nhân dân huyện Ma Xuyên. Đương nhiên, cũng phải tiết kiệm tiền, sửa đường mới là việc chính.
Diệp Phàm cúp máy xong thì nói với mọi người.
- Chủ tịch Diệp, dứt khoát nhân cơ này phát động nhân dân cả huyện góp tiền đi, thế nào? Tiền càng nhiều thì con đường Thiên Tường sẽ làm được càng rộng, và cái này cũng là vì sự an toàn của nhân dân huyện Ma Xuyên thôi.
Chánh văn phòng Liễu Mi Phương đề nghị nói.
- Các vị thấy thế nào?
Diệp Phàm ngó Vi Bất Lý một cái.
- Được, tôi thấy như thế rất tốt. Đương nhiên, không nên ép buộc, nên làm theo nguyên tắc tình nguyện mới được. Góp bao nhiêu thì bấy nhiêu, như vậy ít nhất cũng sẽ góp được hơn trăm nghìn đó, đúng không?
Vi Bất Lý gật đầu nói.
- Được rồi, thế mọi người báo cáo số tiền đi, còn Phó Chánh văn phòng Nông thì làm thống kê, xem thử tất cả đã góp được bao nhiêu tiền rồi.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc mà liếc nhìn mọi người một cái, nói rằng.
- Chủ tịch Diệp, tôi trăm năm mươi nghìn.
Vi Bất Lý người đầu tiên báo cáo.
- Tôi một trăm nghìn.
Phương Viên nói.
- Tôi... Chủ tịch Diệp, ban Tuyên giáo Huyện ủy chúng ta thật sự là không tìm được tiền nữa, chỉ góp được ba chục nghìn thôi.
Đỗ Tiểu Lan vẻ mặt hổ thẹn, cúi đầu xuống nói.
- Ban chỉ huy Quân sự huyện không có tiền, tôi đã tìm Tư lệnh Phượng trong phân khu rồi, tôi năn nỉ rất lâu mới đồng ý cho năm chục nghìn, muốn nhiều nữa thì không có.
Tề Quy Vân rất dứt khoát, khi nói còn ưỡn ngực, chẳng có chút xấu hổ gì cả.
- Con đường Thiên Tường là đại nghiệp, và rất tốt cho nhân dân huyện Ma Xuyên chúng ta. Các đồng chí trong Phòng giao thông vận tải kiểm tra thử cả huyện tất cả có bao nhiêu chiếc xe, mỗi chiếc xe ít nhất phải góp 500 tệ.
Con đường này cũng là phục vụ cho xe đi qua thôi, họ góp tiền là điều nên làm. Hơn nữa, trong huyện Ma Xuyên chúng ta có gần chục nghìn người làm công chức nhà nước, những người này mỗi người ít nhất phải góp 50 tệ. Còn đối với các ngành, phòng, thị trấn và người dân, đều phải tăng cường sức tuyên truyền, dù một đồng cũng là tiền, mười đồng cũng là tiền, không hạn chế quy định người dân phải góp bao nhiêu, để họ góp tình nguyện đi.
Nhưng nhất thiết phải tuyên truyền đúng chỗ, phải tạo ra khí thế, ra mưu ra sức, phát động cả huyện, một lòng sửa lại con đường cho tốt
Theo tình hình trước mắt, con đường Thiên Tường huyện Ma Xuyên chúng ta có khả nẳng được nâng cấp, và phương án thứ nhất cũng có thể thực hành.
Tôi nghĩ, có thể góp thêm nhiều tiền nữa để tiến hành phương án thứ hai hay không?
Diệp Phàm cả người phát ra khí thế của một cao thủ thất đẳng, cộng thêm tiếng như chuông đồng, rất là có hiệu quả chấn động mọi người.
Tuy nhiên, hiển nhiên có một số người không đồng ý, Vi Bất Lý cười lạnh nói:
- Chủ tịch Diệp, cho dù là theo ý tưởng của anh và nhân dân cả huyện đều góp đủ mười lăm triệu.
Nhưng theo phương án thứ hai, móng đường cộng thêm ven đường và rãnh thoát nước là rộng tới khoảng 13 mét, hơn nữa cần phải xây dựng vài cây cầu, và có một số đoạn đường cũ phải hoàn toàn bỏ đi nữa.
Đúng là con đường thẳng hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn, và chiều dài cũng rút ngắn đến khoảng 100 km, nhưng đó phải mất tới năm chục triệu, thậm chí khoảng sáu chục triệu.
Ngoài trong huyện đã góp được khoảng mười lăm triệu ra, còn thiếu nhiều tiền lắm. Huyện chúng ta đã nợ nhiều lắm rồi, bây giờ có muốn đi vay thêm nữa cũng hết chỗ để vay rồi.
Thật ra Vi Bất Ly trong lòng đã ghen tị từ lâu rồi. Vốn là muốn ngăn cản việc này, nhưng hôm nay lợi thế đã nghiêng qua bên Diệp Phàm, hắn đành phải than thở trong lòng thôi. Việc lần này nếu Diệp Phàm thành công thì nó sẽ trở thành một nguồn vốn chính trị lóa mắt của hắn đó.
Bây giờ Chu Phú Đức không ở đây, chỉ mình Diệp Phàm làm gia trưởng của huyện Ma Xuyên thôi, khi làm ra thành tích lớn, thì nó không phải thuộc của Diệp Phàm thì là thuộc của ai nữa?
Đến khi đó, khi lãnh đạo địa khu phát ngôn khen ngợi luôn tiện nhắc đến tên mình và mấy thường ủy Huyện ủy là tốt lắm rồi. Mấy tháng tiếp theo nếu Chu Phú Đức vẫn chưa hết bệnh thì Ma Xuyên này, chức Quyền Bí thư cũng sẽ bị Diệp Phàm cưới mất đi.
Vi Bất Lý tuyệt đối không muốn nhìn thấy việc này xảy ra, cho nên hắn đã không kìm nổi rồi, đứng lên hết sức phản đối áp dùng phương án thư hai.
- Nếu Chủ tịch Diệp có thể đi tìm thêm 35 triệu nữa thì tôi cũng không có cái gì để nói nữa. Đương nhiên, nếu con đường Ma Xuyên sửa được càng tốt thì tôi càng vui, chúng ta làm cán bộ nơi đây, cũng có thể nói là thật sự làm chút việc vì bà con rồi.
Nếu có thể thực hành phương án thứ hai thì đó sẽ là một tiên phong hạng nhất, không phải chỉ nói là ở Ma Xuyên, cho dù là ở chuyên khu Đức Bình, có huyện nào có thể làm được như thế đâu?
- Đó là 50 triệu chứ không phải là 50 nghìn.
Không biết Phương Hồng Quốc đang tính toán cái gì, hình như là ủng hộ Diệp Phàm, lại hình như là châm biếm Diệp Phàm. Nói chung lời nói đó có chút quái dị.
- Không phải là tôi có thể tìm thêm 35 triệu, cũng không phải yêu cầu mọi người góp thêm nữa. Số tiền khoảng 35 triệu này phải nhờ mọi người tìm cách đi thu hút một số dự án. Việc này thì để kết thúc nghi thức quyên tiền rồi mới tính đi. Trưởng ban Đỗ, cô lập tức đi làm việc tuyên truyền, phải tuyên truyền quyết định của chính quyền huyện Huyện ủy cho mọi người biết.
Diệp Phàm rất bình tĩnh mà nói.