- Câm ngay cái mồm lại, đừng có mà nói linh tinh, việc đó chẳng liên quan quái gì đến tôi cả. Cô giữ kín cái miệng cho tôi, đừng có đi ra rêu rao linh tinh, không cẩn thận là tôi cắt luôn món đồ chơi này của cô đấy.
Mặt Vi Bất Lý đột nhiên đằng đằng sát khí, xoay người lại, giơ chân lên quặp vào ngực Dương Khả Hoàn, tay túm kéo mạnh núm vú to bự của Dương Khả Hoàn, giống như đang nhổ củ cải lên, tức giận nói.
- Nhẹ một chút, anh làm em đau, kệ nó, em có thiếu hiểu biết đến mấy thì cũng không đem chuyện kinh thiên động địa này nói ra đâu. Tửu lầu này còn có phòng của tỉnh lị, đó không phải là cái ổ của chúng ta sao?
Dương Khả Hoàn đột nhiên trở nên dịu dàng.
Trong chớp mắt, bộ mặt người đàn bà này đổi vẻ hung ác, hừ nói:
- Mặc kệ, nếu như tên họ Diệp kia thực sự muốn điều tra việc này tới cùng không tha, dứt khoát tôi nghĩ ra cách, bảo bọn Xuân Tử ra tay
- Hừ, không tới luợt cô ra tay. Cứ ngồi yên ngoan ngoãn cho tôi, đừng làm loạn. Thằng nhóc họ Diệp kia không phải là đứa dễ chơi đâu. Trưởng phòng khu vực Lâm, ghê gớm như vậy, còn bị tên họ Diệp kia làm cho mất mặt. Xuân Tử, Xuân Tử cái con khỉ.
Vi Bất Lý lạnh lùng nói.
- Kẻ mạnh phải để kẻ mạnh trị, Chu Phú Đức không phải là bá vương của đất này sao? Để cho hắn ta trị tên họ Diệp này. Hắn ta mạnh, liệu có thể đấu được với ông vua đất này Chu Phú Đức hay không?
Dương Khả Hòan không hề ngu, hơn nữa, còn thông minh nữa là đằng khác.
Rất nhiều chủ ý của Vi Bất Lý là do ả ta đưa ra, hơn nữa, cô ta còn nuôi một đám lâu la, cầm đầu là kẻ có biệt danh Xuân Tửu, bằng không, tửu lâu này đó sớm sập tiệm rồi.
- ừ! Cường long khó đấu địa hổ, tốt nhất là cả hai bên cùng bị thương để ta đến trục lợi.
Vi Bất Lý nói, xoay người lại, roạt một tiếng cái phéc-mơ-tuya mở ra, hắn cho món đồ chơi của mình vào miệng Dương Khả Hoàn.
Trong phòng lập tức vang lên một loại âm thanh kỳ lạ…
Huyện Giang Tân, thành phố Đông Hà, tỉnh Giang Đô cách thị trấn Ma Xuyên khoảng ba giờ ngồi xe, kinh tế của huyện Giang Tân tương đương với Ma Xuyên, đương nhiên là cao hơn một bậc, nhưng cũng chẳng hơn là bao.
Nếu đem so sánh thì kinh tế thị trấn Sư Vương và thị trấn Lang Hoàng của huyện Giang Tân giáp ranh huyện Ma Xuyên có khá hơn ba thị trấn cửa ngõ của Ma Xuyên là Mó Hồ Tử, Ngưu Đầu và Dương Giác.
Có điều, lãnh đạo huyện Giang Tân rất thích sỹ diện, đó phân cho hai thị trấn trọng điểm Sư Vương và Lang Hoàng một khoản tiền trợ giúp lớn, để tạo cho mọi người một cảm giác là Giang Tân giàu hơn Ma Xuyên rất nhiều.
Ví dụ, cách đây không lâu phòng Tài chính huyện Giang Tân vừa mới cấp một khoản tiền cho mỗi đồn công an thị trấn Sư Vương và Lang Hoàng mua một chiếc Santana có rèm che làm xe cảnh sát chuyên dụng, thảo nào mà mấy đồng chí phòng Công an huyện Ma Xuyên thấy phát ngượng khi phải ngồi máy kéo đi phá án.
Cũng bởi vậy mà khi Diệp Phàm đưa về phòng công an huyện ba xe cảnh sát, các đồng chí trong phòng Công an huyện Ma Xuyên náo loạn mất mấy ngày.
Quả là nở mày nở mặt, hơn nữa với tiếng tăm Thần Xạ Thủ, hắn cũng có những mặt lợi nhất định, ít nhất trong mắt các chiến sĩ phòng công an huyện Ma Xuyên, chỉ trong chốc lát hắn đó trở thành Chủ tịch huyện uy phong thét ra lửa, là vị thánh trong mắt của hầu hết cảnh sát Ma Xuyên.
Việc làm bộ làm tịch của huyện Giang Tân cũng khiến cho nhân tài ở huyện Ma Xuyên phải suy nghĩ tại sao huyện Giang Tân chỉ cách Ma Xuyên một con sông mà lại giàu hơn như vậy?
Quả thực nếu không như vậy thì
Đương nhiên, thực ra huyện Giang Tân cũng khá hơn Ma Xuyên một chút, ít nhất thì toàn bộ đường sá ở thị trấn đều được trải xi măng bóng láng. Còn ở huyện Ma Xuyên thì vẫn chỉ toàn là sỏi đá thôi.
Chỉ có mấy trăm mét mặt đường ở trung tâm huyện là được phủ xi măng, có điều, lớp phủ hơi mỏng, bị xe ép nén như vậy, hiện tại toàn bộ đường bị nứt rạn trông như mạng nhện. Chỗ này vênh lên một mảng, chỗ kia thụt xuống một mảng, so với những đọan đường trải bằng sỏi đá còn khó đi hơn nhiều.
Sáu người bao gồm Diệp Phàm, Tôn Quốc Đống, Tôn Minh Ngọc, Nông Liên Liên, Nông Viện Viện và cả nữ phát thanh viên xinh đẹp Giang Đào Hồng đã đến Tửu lầu Giang Tân, vậy mà cũng đã bốn giờ chiều rồi.
May mà mọi người đó ăn bát mì lót dạ giữa đường, nếu không thì đến cơm trưa chưa kịp ăn, vừa ngồi xuống đó thấy sẵn một bàn đầy ắp thức ăn thì có mà chảy hết cả nước miếng, vậy thì thật mất thể diện người Ma Xuyên.
Nông Liên Liên vừa mừng vừa lo, không biết liệu Diệp Phàm có thể giúp đỡ được không, kỳ thực trong lòng không hy vọng gì nhiều.
Bởi lẽ, bố của Minh Vương Ngọc, đường đường là Trưởng phòng Tổ chức cán bộ Đức Bình ra mặt cũng không giải quyết được chuyện của anh trai Nông Các Đông, Diệp Phàm là người ngoại tỉnh lấy gì làm căn cứ cho là hắn có thể giải quyết được?
Cách suy nghĩ của Tôn Minh Ngọc cũng chẳng khác là mấy, vốn dĩ là không muốn đến, sợ mất mặt xấu hổ. Tuy nhiên việc ông già đó quyết, hắn ta cũng không thể từ chối. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng là có ý tốt, coi như đổi gió, đi dạo giải sầu chút.
Suốt dọc đường đi Tôn Quốc Đống không hỏi han gì, vẻ mặt rất nghiêm trọng, chắc hẳn trong lòng đang có điều gì hoài nghi, nhưng tuyệt đối không hỏi. Thực ra, cũng là do quan niệm, chẳng hề coi Diệp Phàm ra gì. Thậm chí còn cho rằng, hắn ta muốn nịnh bợ mình nên chắc là khoác lác gì đấy.
Trái lại, Giang Đào Hồng thì chả có gì đáng nói, dọc đường đi không hé răng nửa lời, chỉ có đôi mắt là nhìn chằm chằm qua cửa kính xe, giống như đang ngắm phong cảnh, thực ra, trong lòng cô luôn suy nghĩ về một điều gì đó, tâm tư tình cảm đó sớm bay mất rồi.
Tửu lầu Giang Tân, một tòa tử lâu tương đối hiện đại, cũng phải ngang tầm với Tửu lầu Thần Nữ do chị béo Dương Khả Hoàn mở ở Ma Xuyên.
Quả thực lúc nhìn thấy Tửu lầu Thần Nữ, trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ: "Ma Xuyên nghèo như vậy, không ngờ lại có thể xây dựng một tửu lầu hoành tráng như vậy." Thực ra, tửu lầu Thần Nữ này cũng mới xây dựng chưa lâu.
Xe vừa dừng lại.
đó thấy một người trung niên và hai thanh niên đứng sẵn ngoài cửa.
Người trung niên hai má gầy tóp, má trái còn có một nốt ruồi đen to, đôi mắt to toát lên vẻ lanh lợi.
Tôn Quốc Đống vừa thấy người này, lập tức cười ha hả bước tới, miệng nói:
- Làm phiền Bí thư Lưu phải đợi lâu, thật không hay, ha ha…
- Không sao, các ông là khách từ xa tới, chúng tôi nên đón tiếp như vậy.
Lưu Thủy Hòa, Bí thư huyện Giang Tân lịch sự bắt tay Tôn Quốc Đống, nói vô cùng khách sáo, ánh mắt quét qua một lượt những người sau lưng Tôn Quốc Đống, giống như đang tìm ai đó.
- Vị này là Chủ tịch huyện Diệp?
Một chàng thanh niên trẻ ăn mặc trang nhó, điềm tĩnh đứng cạnh Lưu Thủy Hòa, đột nhiên hỏi.
- Là tôi đây, xin hỏi, ông có phải là Thư ký Trịnh không?
Thái độ của Diệp Phàm rất đúng mực, không kênh kiệu, không xu nịnh.
- Nghe tiếng không bằng gặp mặt, không ngờ Chủ tịch huyện Diệp đúng là trẻ như đồn của mọi người, ha ha…
Thư ký Trịnh tỏ ra rất nhiệt tình, đưa tay ra, bắt tay Diệp Phàm vẻ rất thân thiết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Vị này là…
Tôn Quốc Đống liếc mắt dò xét người thanh niên trẻ, vừa nghe nói là thư ký Trịnh, lúc đầu còn tưởng là thư ký của Lưu Thủy Hòa, tuy nhiên, Tôn Quốc Đống đó gạt ý nghĩ đó đi, bởi vì còn có một vị cắp cặp da theo sau Lưu Thủy Hòa, người đó mới giống thư ký của Lưu Thủy Hòa. Hơn nữa, nếu là thư ký của Lưu Thủy Hòa thì cũng không dám làm càn như thế, cũng chưa đến lượt hắn nói chuyện.
- Ha ha, chúng ta vào phòng trước đó, đứng ở đây không tiện lắm.
Lưu Thủy Hòa nói, dẫn mọi người vào phòng.
Kỳ lạ là Lưu Thủy Hòa lại không ngồi ở vị trí chủ chốt, mà lại cười ha ha nói:
- Thư ký Trịnh, hay là mời anh ngồi trước đi.
- Sao có thể như vậy được Bí thư Lưu, ở đây anh mới là người chủ chốt, là anh mời mà.
Thư ký Trịnh cười từ chối.
- Không thể nói như vậy được, thư ký Trịnh, ông không chỉ là thư ký của Chủ tịch tỉnh Tề, mà còn là Trưởng ban Thư ký của Văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hơn nữa ông còn là lónh đạo cúa tôi, nhất định phải ngồi trước.
Lưu Thủy Hòa không dám ngồi vị trí chủ trì, kiên quyết mời bằng được thư ký Trịnh Bình ngồi vào.
Trong đoàn người đến từ Ma Xuyên, ngoại trừ Diệp Phàm ra, trong lòng những người còn lại đều bị chấn động. Thì ra vị thanh niên trẻ tuổi vẻ mặt có phần kiêu ngạo, hờ hững với trưởng phòng Tôn Quốc Đống này là thư ký của Chủ tịch tỉnh Giang Đô Tề Phóng Hùng, kiêm Trưởng ban thư ký Văn phòng, thật lợi hại.
Tôn Quốc Đống chợt thấy nhẹ nhõm hẳn, vốn dĩ hắn có chút không hài lòng với chàng trai trẻ ngạo mạn này, bây gì thì chẳng có gì đáng phải nói cả.
Người ta xứng đáng được quyền kiêu ngạo như thế, bí thư của Chủ tịch tỉnh, mặc dù cũng chỉ một cán bộ tương đương cấp Cục trưởng, nhưng chức vụ của người ta vô cùng hiển hách.
Không cần phải nói, Tôn Quốc Đống là một cán bộ cấp Phó giám đốc Sở khu vực ngọai tỉnh, mà ngay cả tỉnh Giang Đô, chức vị Phó giám đốc Sở cũng chẳng được người ta coi trọng là mấy.
Trong lúc Tôn Quốc Đống đang buồn bực, chuyện lạ khiến mọi người được mở rộng tầm mắt đột nhiên xảy ra, bao gồm cả Bí thư huyện Giang Tân Lưu Thủy Hòa.
Thấy Lưu Thủy Hòa vẫn từ chối không ngồi, thư ký Trịnh Bình đột nhiên cười nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, hình như tôi lớn hơn cậu vài tuổi, gọi cậu một tiếng là Diệp l•o đệ nhé, chúng ta cùng ngồi thôi, ha ha…
- Chuyện này không hay, chúng tôi đến từ Ma Xuyên đều là khách mà, ha ha…
Trước con mắt mọi người đang đổ dồn về mình, nhìn một cách kỳ quái, Diệp Phàm nhanh chóng thoái thác.
- Ha ha… cậu Diệp khách khí quá, Tề thiếu gia còn phải gọi cậu là đại ca, mà Tề thiếu gia cũng gọi tôi là anh Trịnh. Chúng ta cũng có thể coi là ngang hàng, nếu nói là khách, thì ngày hôm nay tôi đến Giang Tân cũng là khách.
Trịnh Bình tiếp tục nhiệt tình mời.
Đương nhiên là Diệp Phàm không dám ngồi, một là có Lưu Thủy Hòa ở đây, hai là Tôn Quốc Đống cũng là lãnh đạo của hắn, dù hắn có ngông cuồng đến đâu thì cũng không dám cao ngạo như vậy.
Tuy nhiên, Diệp Phàm liếc mắt xem xét, cười nói:
- Vậy thì thế này đi, chúng ta đều là khách, vậy mời Bí thư Lưu ngồi trước, ông ấy là chủ nhà, nên như vậy, hai là ông Tôn Trưởng phòng Tổ chức cán bộ khu vực Đức Bình của chúng tôi có lẽ là lớn tuổi nhất, cũng nên mời ông ta ngồi cùng Bí thư Lưu. Nếu anh Trịnh đó coi trọng thằng em này, gọi tôi một tiếng Diệp lão đệ thì hai người chúng ta cùng ngồi với nhau là được.
- Ha ha ha… Vậy thì cứ theo lời cậu nói đi.
Trịnh Bình cười sang sảng.
Vấn đề về chỗ ngồi coi như là đó ổn thỏa, chốn quan trường có lúc rất để ý vấn đề này, như trước đây ngồi bàn vuông cũng phải phân vị trí cho chủ, vị trí cho khách, vị trí lớn, vị trí bé khá, bây giờ ngồi bàn tròn cũng vậy, hơn nữa còn phân chia kỹ hơn, không những liên quan đến vị trí các chỗ ngồi trên mâm, còn liên quan đến "vị trí gọi món", "vị trí thanh toán"…đều được chia nhỏ ra. Mọi người cũng đó ổn định chỗ ngồi, đồ ăn thức uống cũng đó mang ra.
Trước tiên, Lưu Thủy Hòa chạm một ly với Thư ký Trịnh, sau đó chạm một ly với Tôn Quốc Đống. Diệp Phàm đứng lên định mời Lưu Thủy Hòa, có điều bị Lưu Thủy Hòa tranh trước, đứng lên, cười nói:
- Chủ tịch huyện Diệp là người nổi tiếng ở Nam Phúc, nghe đâu còn là đại ca của Tề thiếu gia, hay là để tôi kính cậu trước một ly.
Hành động này của Lưu Thủy Hòa lại khiến cho đoàn người đến từ Ma Xuyên thất kinh một phen, thần kinh căng như dây đàn, đầu óc liên tục hoạt động.
"Tuy rằng Diệp Phàm là đại ca của Tề thiếu gia, chẳng nhẽ Tề thiếu gia chính là con trai của Tề Phóng Hùng Chủ tịch tỉnh Giang Đô? Nếu không thì, tại sao Trịnh Bình lại có thể gọi hắn ta là Tề thiếu gia? Hơn nữa có vẻ rất thân quen. Không ngờ Chủ tịch Diệp quả đúng là một cao nhân, không ngờ hắn có một chỗ dựa vững chắc như vậy, mặc dù nói đó chỉ là ở tỉnh Giang Đô, nhưng không ai có thể khẳng định là Tề Phóng Hùng không thể động chạm tới một, hai nhân vật ở Nam Phúc đến. Việc giao lưu giữa các quan viên là tương đối phổ biến, chính quyền trung ương thường giao lưu tổ chức giao lưu xuyên tỉnh, chỉ không biết là khi nào Tề Phóng Hùng đến tỉnh Nam Phúc…" Trong lòng Tô Quốc Đống bắt đầu có nhiều suy nghĩ đan xen, lẫn lộn.