Sau khi đi ra chỗ khác, nhắc máy lên nghe, liền nghe thấy giọng của Tề Thiên:
- Đại ca, nếu bây giờ anh có thể đến giải quyết việc ngay càng tốt, bác tôi Bí thư Trịnh Bình hiện đang làm việc ở thành phố Đông Hà.
Huyện Giang Tân trực thuộc sự quản lý của thành phố Đông Hà, hơn nữa, thành phố Đông Hà chỉ cách huyện Giang Tân hai giờ ngồi xe. Vừa rồi nghe tôi nói vậy, Bí thư Trịnh liền đồng ý ngay, nếu cần thiết ông ấy sẽ lập tức đi Giang Tân một chuyến, vừa hay Bí thư Lưu của huyện Giang Tân cũng vẫn đang trong huyện.
Chỉ cần Bí thư Lưu gật đầu, lập tức có thể bảo phòng Tổ chức cán bộ xuống khảo sát rồi, một Phó chủ tịch thị trấn bé nhỏ không thể gây khó khăn cho Bí thư Lưu được.
Hơn nữa, Bí thư Trịnh cũng khá tốt, cũng đến nhà tôi, tôi còn gọi anh ấy là anh Trịnh. Có điều, anh ấy gọi tôi là Tề thiếu gia, ha ha ha…
Thằng nhóc này vừa nói liến thoắng bắn cả nước bọt, vừa cười hô hố, có vẻ đắc ý lắm. Thậm chí Diệp Phàm như thấy cả đầu bên kia Hồng Kông cũng đắc ý vậy.
- Có gì đáng ngạc nhiên đâu, tiểu tử cậu cũng là Thái Tử Gia của tỉnh lị, người ta gọi cậu là Tề thiếu gia cũng là bình thường, có khi người ta cũng chẳng nể nang gì cậu đâu, chẳng qua là vì oai của bác cậu. Nếu không thì đại ca cũng gọi cậu là Tề thiếu gia, để xem cậu kiêu ngạo ngông cuồng thế nào.
Diệp Phàm khó chịu nói.
- Không dám, tôi nào dám để đại ca gọi tôi là Tề thiếu gia, như vậy sẽ bị tổn thọ mất.
Tề Thiên nhanh chóng ngăn lại, ngay lập tức giọng trở nên cung kính.
- Biết vậy là tốt rồi, ngay tập lức cậu gọi cho Bí thư Trịnh, chúng tôi sẽ đến Giang Tân ngay đây. Hơn nữa, nếu tiện thì lấy chút tiền ở chỗ Bí thư Trịnh thì càng tốt.
Diệp Phàm cười nói.
"Ôi… xem ra đại ca nghèo quá điên rồi, mò tiền mà mò cả ra chỗ khác, nghĩ đến việc kiếm cả ở tỉnh khác." Tề Thiên trộm nghĩ như vậy, miệng thì cười nói:
- Đại ca, việc này không hay lắm, làm sao có thể bảo Bí thư Trịnh đem tiền của tirng Giang Đô cho Ma Xuyên của các anh được, việc này có vẻ không phù hợp với chính sách lắm, có khi bị nghi ngờ bán tỉnh…
- Phù hợp mà, tiểu tử, cậu nghĩ lại xem, nếu đường ở Ma Xuyên sử xong, xe từ huyện Giang Tân, thậm chí là từ thành phố Đông Hà có thể chạy thẳng qua thị trấn Ma Xuyên, vượt qua núi Thiên Xa đi một mạch đến Đức Bình.
Không phải là càng dễ dàng đến Thủy Châu hơn sao. Ngay đến cả xe từ tỉnh An Đông cũng có thể chạy sang bên này.
Đương nhiên, cũng có thể đi bằng con đường qua Đức Bình đến tỉnh Chiết Ninh, nhưng tuyệt đối sẽ gần hơn tuyến đường mà bọn họ dùng bây giờ nhiều.
Tôi cũng đã nghe ngóng qua, chủ yếu là do con đường ở núi Thiên Xa qua khó đi, xe to không dám đi.
Nếu bọn họ đồng ý chi chút tiền, sửa xong đường rồi, không phải là bọn họ cũng sẽ có lợi sao. Không thì, sau này chúng tôi tự tu sửa đường, nếu họ muốn qua thì sẽ mất tiền phí đi đường.
Diệp Phàm giảng giải một cách nghiêm túc.
- Đại ca đúng là rơi vào ổ phỉ rồi. Có cần phải nhắc lại câu núi này tôi mở, cây này tôi đốn, muốn qua con đường này phải để lại tiền mãi lộ, ha ha ha…
Tề Thiên cường điên cuồng, đang chuẩn bị gọi điện.
Tuy nhiên chỉ vài phút sau lại có điện thoại gọi tới, nói là, Bí thư Trịnh đồng ý sau khi ăn cơm xong sẽ đi Giang Tân, hơn nữa còn nói trước với Bí thư Lưu của Giang Tân rồi, bảo Diệp Phàm đến gặp tại quán rượu ở Giang Tân.
- Thật là phiền cho cậu quá, Tề thiếu gia, nếu thực sụ kiếm được tiền, thì sẽ thưởng thêm cho cậu.
Diệp Phàm đau xót đưa ra lựa chọn.
- YES, vẫn là đại ca tốt với tôi, tôi sẽ dốc hết sức nói chuyện với anhTịnh, để xem thử xem có thể kiếm được chút tiền không. Tuy nhiên có lẽ đừng quá hy vọng, thực ra tỉnh Giang Đô nghèo hơn Nam Phúc của chúng ta nhiều. Khinh tế của Nam Phúc lại xếp ở vị trí thứ 6 toàn quốc, tỉnh Giang Đô lại ở ngoài top 10. Kẻ giàu lại hỏi đòi tiền kẻ nghèo, không hợp lý lắm, việc này cũng có chút khó khăn.
Tề Thiên cười rồi gác máy, tuy nhiên, lại kiếm được miếng thịt trăn, trong lòng hắn vô cùng thích thú, vui mừng rồi.
- Viện Viện, cô lập tức đến quán rượu Thần Nữ bố trí trước, ăn cơm xong chúng ta còn có việc phải làm.
Diệp Phàm giao việc cho Nông Viện Viện.
- Nếu Chủ tịch Diệp bận, chúng tôi sẽ không vòng vo nữa, lần này đến đây đơn thuần chỉ là việc cá nhân, chúng tôi sẽ về nhà ăn cơm.
Tôn Quốc Đống cũng cười nói.
- Trưởng ban Tôn, các ông từ xa đến đây thì là khách rồi, bữa cơm này nhất định phải ở lại ăn, còn có cả nữ phát thanh Giang cũng lần đầu đến Ma Xuyên của chúng tôi, khách quý đến chơi làm sao có thể không nghênh tiếp được?
Diệp Phàm cười, liếc mắt nhìn vẻ mặt xám xịt của Tôn Minh Ngọc, nói:
- Trưởng ban Minh Ngọc, việc gì phải như vậy, núi không chuyển thì nước chuyển, nói không chừng tới lúc nào đó lại chuyển thì sao, ha ha ha…
- Còn thay đổi thế nào được nữa, chẳng còn hy vọng gì. Tôi còn đang định đưa Liên Liên trốn đi, ôi…
Tôn Minh Ngọc đột nhiên thốt ra câu nói.
- Trưởng ban Tôn, nếu cậu rảnh thì chiều nay đi cùng tôi sang Giang Tân một chuyến.
Diệp Phàm ngoảnh sang cười nói.
- Chủ tịch Diệp có qua lại với bên kia sao?
Tôn Quốc Đống ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm chằm chằm, trong lòng có chút không tin. Ông ta vốn là người cao tuổi ở Ma Xuyên rồi, ra mặt còn chẳng có tác dụng, Diệp Phàm vừa mới đến, hắn làm sao có thể giải quyết việc này.
- Ha ha, không được ba phần ba, không dám lên Lương Sơn.
Diệp Phàm thản nhiên thốt ra câu nói có chút ngạo nghễ.
Tôn Quốc Đống mừng rỡ, vỗ mạnh vào mặt bàn nói:
- Cảm ơn, vậy chúng ta lên đường ngay thôi, đừng để mất thời gian. Cứ đến Giang Tân rồi ăn cơm, tôi mời.
- Được, mọi người, ai muốn đi thì nói, nữ phát thanh Giang, có muốn đến huyện Gian Tân đi dạo một vòng không?
Diệp Phàm cười, liếc qua mọi người một lượt.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều muốn đi.
- Hồng Quân, cậu không thể đi, ở lại, phải hoàn thành tốt công việc tôi giao cho sáng nay.
Diệp Phàm cười nói.
- Dạ!
Xa Hồng Quân gật đầu một cách bất đắc dĩ, trong mắt có chút nuối tiếc.
- Đừng để ý, thời gian này ông phải nắm thật chắc, tỏ biểu hiện tốt một chút, Chu Phú Đức không thể trở về ngay được đâu. Có khi…
Phó Bí thư Lôi Minh Hoài thận trọng giải thích cho đồng chí Vi Bất Lý, Phó Bí thư huyện ủy Ma Xuyên.
- Liệu có phải là Chu Phú Đức dời hang không?
Vi Bất Lý giật mình, đôi môi hơi khô, chẹp lưỡi một cái.
Nếu Chu Phú Đức thật sự dời hang, vậy thì hy vọng leo lên vị trí kia đối với một phó bí thư như hắn là tương đối khả quan. Diệp Phàm thì không thể so với hắn vì thứ nhất Diệp Phàm còn quá trẻ, hai là hắn vừa mới thăng lên chức Chủ tịch huyện.
- Việc này khó mà nói trước, tạm thời việc quan trọng nhất là ông cần làm tốt công việc của mình. Mặc dù Chu Phú Đức không đi, nhưng trong chốc lát ông ta không thể quay trở về được, công việc thường nhật ở Huyện ủy Ma Xuyên cần có người thay thế chủ trì tạm thời, nếu không thì loạn mất.
Phó Bí thư Lôi nói giọng bình thản.
- Chắc Trang Thế Thành sẽ để Diệp Phàm thay.
Vi Bất Lý không chắc chắn lắm.
- Đương nhiên là Trang Thế Thành muốn Diệp Phàm thay thế, nhưng có người sẽ không để ông ta toại nguyện đâu. Chúng ta cứ ngồi một chỗ mà xem long tranh hổ đấu là được, ha ha…
Lôi Minh Hoài cười nói.
Phó Bí thư Lôi, lần trước Chu Phú Đức giao toàn bộ Ban Thường vụ một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, đó chính là việc tu sửa con đường trên núi Thiên Xa, giao cho tôi phần việc lo bố trí một triệu tệ. Có cần phải đưa ra nhiều hơn một chút không, vừa làm tốt phần việc vừa thể hiện một chút phải vậy không?
Vi Bất Lý nói nhỏ, xin ý kiến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Có thể kiếm được ư?
Lôi Minh Hoài cười nói, quay người lại nói:
- Có điều, cậu đừng đưa tôi lên đầu danh sách chú ý, ở đây tôi không có tiền đâu.
- Sao lại có thể hỏi anh tiền nong được, vấn đề tiền dễ thôi. Chuyện về cây đào ở xã Kim Đào lần trước có người còn đang mang món nợ ân tình với tôi, lần này định gọi người ấy trả luôn một thể, kiếm mấy triệu tệ không khó.
Vi Bất Lý cười nói, vẻ mặt thoải mái.
- Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, từ vụ đó cậu kiếm còn chưa đủ sao? Cây đào, cây đào.. muốn gây án mạng sao, cậu còn không mau chóng rút ra khỏi việc đó đi, đừng tiếp tục đục đẽo việc ấy nữa. Hừ!
Phó Bí thư Lôi tức giận, la mắng.
Vi Bất Lý giật mình thon thót, vội vàng nói:
- Phó Bí thư Lôi, tôi sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa. Hơn nữa, việc đó cũng không liên quan gì đến tôi, tôi sẽ nhớ kỹ Phó bí thư Lôi ạ.
- Tự thu xếp ổn thỏa đi.
Lôi Minh Hoài gác máy, vẻ mặt đáng sợ khiến người ta phải nín thở.
- Mẹ kiếp, đều là do thằng nhãi họ Diệp kia gây phiền phức, nhà người ta muốn chặt cây đào đi, chặt đi thì tiện hơn, vậy mà thằng nhãi này cứng đầu muốn giữ lại. Cuối cùng giữ lại là mầm tai họa…
Sau khi Vi Bất Lý bỏ điện thoại xuống, nắm đấm đập rầm xuống bàn một cái, chén trà xoay một cái, rơi xuống đất vỡ choang bắn tung tóe.
- Bất Vi, chuyện gì khiến anh tức giận vậy?
Một bàn tay nõn nà vươn ra từ phía sau lưng Vi Bất Lý, sờ ngay vào chỗ đũng quần y.
- Cút ngay, đồ thối tha!
Vi Bất Lý giận dữ, dùng mông hất đằng sau một cái, làm người phía sau ngã phịch xuống đất.
- Anh…cái đồ Tiểu Vi đáng chém ngàn đao, tôi có điểm nào không đáp ứng được cho anh đâu. Trước tôi hầu hạ anh cả ngày còn chưa đủ hay sao, giờ vừa gặp tôi đã muốn nhảy xổ vào ngay, lần nào mà tôi chẳng phải dùng miệng để giúp anh giải quyết, cho cái con giun đất bé xíu ấy vào chả có tí cảm giác nào…
Mụ đàn bà béo nần kia ngồi tại chỗ định châm trọc, đùa giỡn, một tay quệt mũi, một tay quệt mắt, giở giọng mắng mỏ.
Nếu Diệp Phàm mà nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc lắm, vì mụ béo kia chính là Dương Khả Hoàn, người có biệt danh Tiểu Ngọc Hoàn đứng thứ hai ở quán rượu Thần Nữ tại Ma Xuyên. Việc cô ta dùng mồm để làm đương nhiên là chỉ đến việc ấy của phụ nữ.
Vì Vi Bất Lý dương khí không đủ, mỗi lần làm chuyện đó thì cơ bản là không lên được. Hơn nữa, của quý của hắn bé một cách kỳ lạ, mỗi lần như vậy đều trở thành con giun đất bé xíu trong miệng Dương Khả Hoàn.
Dáng người Dương Khả Hoàn như cái thùng Phi, eo mông như một, cái lỗ kín giữa hai chân cũng tương đối lớn, con giun bé xíu của Vi Bất Lý mà bỏ vào đó thì đương nhiên là Dương Khả Hoàn chả có cảm giác gì. Cho nên, rốt cuộc là lần nào Dương Khả Hoàn cũng phải dùng miệng để giải quyết cho hắn ta.
- Được rồi, được rồi, không phải anh mắng em, ôi, gần đây thật rắc rối, em nói nhỏ một chút, đừng để hàng xóm nghe thấy…
Vi Bất Lý đỡ Dương Khả Hoàn dậy, hai bàn tay sờ nắn loạn xạ trên bộ ngực vĩ đại của ả ta.
- Có phải là chuyện Chủ tịch huyện Diệp hại anh không?
Dương Khả Hoàn lau nước mắt, vươn tay ra kéo đầu Vi Bất Lý ấp vào giữa ngực mình, cọ cọ, dịu dàng hỏi han.
Vi Bất Lý thích nhất động tác này, cảm giác như bộ ngực của Dương Khả Hoàn như cái gối nằm êm ái.
- Ôi… Đều là do cây đào chết dẫm kia, cây đào, cây đào…
Vi Bất Lý hừ nói.
- Đó không phải là chuyện Chủ tịch huyện Giang muốn làm sao? Anh chỉ chấp hành quyết định của Chủ tịch huyện thôi mà, có liên quan gì đến anh đâu? Giờ thì ông ta chết rồi, việc đó càng không liên quan đến anh.
Dương Khả Hoàn nói.
- Cô thì biết cái gì, đàn bà, đầu tóc thì dài mà hiểu biết thì kém.
Vi Bất Lý tức giận mắng.
- Hừ, đừng cho là tôi không hiểu gì, hồi đó, hình như là ai đó họ Tra ở trên tỉnh bảo anh làm việc này, để lấy lòng lãnh đạo, người ta nói một câu mà ông sợ chết khiếp. Cuối cùng kéo theo chuyện này, đổ hết trăm sự cho ông Giang. Hơn nữa, lúc ông Giang đến, cây đào đã được trồng rất tốt, liên quan gì đến việc nhà người ta.
Dương Khả Hoàn đột nhiên nói, nhìn Vi Bất Lý với ánh mắt đầy hoài nghi, chợt người run lên, hỏi:
- Vậy… vậy cái chết của ông Giang… không phải là do các ông…