Mau đưa Chủ tịch xã Thái đi trị liệu, sư phụ Lý, ông cũng đi chung đi. Nghiêm trọng như vậy không điều trị sao được?
Diệp Phàm mặt nghiêm, hạ mệnh lệnh nói.
- Vậy… ui da, tôi đi trước Chủ tịch huyện Diệp
Lão Thái chịu đựng đau đớn được nữ cán sự phòng Đảng chính và Nông Viện Viện dìu đỡ đi ra ngoài trước con mắt của mấy chục cán bộ cấp dưới, thẳng đến bệnh viện xã
- Viện Viện, và cả chủ nhiệm Giang, các đồng chí cũng đi kiểm tra luôn đi, xem có bị thương ở đầu, hay trật gân trật khớp gì không?
Diệp Phàm ở phía sau kêu lên.
Chủ nhiệm Giang và Nông Viện Viện đương nhiên vâng dạ mà đi, được điều trị miễn phí sao không đi, dù sao cũng có người khác trả tiền, nhân cơ hội kiểm tra toàn thân luôn, sẵn tiện điều trị luôn những bệnh vặt cũng là một lựa chọn tốt
Chủ nhiệm Giang và Nông Viện Viện phòng Đảng chính vô cùng cảm động thiếu chút nữa chảy luôn nước mắt, cảm thấy Chủ tịch huyện Diệp là Chủ tịch huyện tốt, lại không tự cao tự đại, còn quan tâm lo lắng cho cấp dưới như vậy. Phan mặt rỗ bị như vậy, là đáng tội
Tuy nhiên vài phút sau, trận ầm ĩ giữa Chủ tịch huyện tiểu Diệp và Phan mặt rỗ, tin tức màn trình diễn võ thuật trong phòng làm việc của bí thư xã Kim Đào bị thêu dệt đủ kiểu tràn lan truyền khắp huyện Ma Xuyên, truyền cả về phía địa khu. Nhân dân Ma Xuyên quá nhàn rỗi, trên cơ bản không có cuộc sống văn hóa nghiệp dư, chỉ một tin tức nhỏ, thì tự nhiên trở thành niềm vui của nhân dân Ma Xuyên, bởi vậy, lập tức bị xào nấu truyền bá khắp chốn. Tuy nói đài tín hiệu vô tuyến huyện Ma Xuyên không được mấy cái, nhưng thủ đoạn truyền bá hữu tuyến thì lại có đầy, một cuộc điện thoại, loại tin này dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người
Buổi tối, toàn bộ căn tin nhà nước kín chỗ, sau khi cơm nước xong, toàn bộ cán bộ thôn cùng dân làng thôn Kim Đào đến đông đủ, chẳng những Bí thư chi bộ, Trưởng thôn, kế toán thủ quỹ, dân binh, Đại đội trưởng, ngay đến các lão làng đức cao vọng trọng của thôn cũng đều được Diệp Phàm sắp xếp cho mời đến. Nhân viên công tác chính phủ trực thuộc chính quyền xã toàn bộ đều đến đông đủ
Tất cả mọi người rất cung kính ngồi vào chỗ, không một ai dám tạo ra tiếng động dù là nhỏ nhất. Chủ tịch huyện Tiểu Diệp sáng nay với bộ dáng uy phong kia xem ra vẫn rất là hù dọa được người, bằng không, số cán bộ xã cán bộ thôn này đâu thể ngoan ngoãn mà ngôi im ở đây. Bình thường Phan mặt rỗ đập phá bàn cũng không thấy bọn họ ngoan như vậy
Lúc này, mọi người đương nhiên không ai ngu mà đi chọc vào cái tay Chủ tịch huyện Tiểu Diệp kia, súng bắn chim đầu đàn, cái lý này tất cả mọi người đều hiểu, huống chi Chủ tịch huyện Tiểu Diệp hiện tại tuyệt đối là muốn bắt vài tên điển hình đến giết gà doạ khỉ
- Các đồng chí, bây giờ bắt đầu cuộc họp, mời Chủ tịch huyện Diệp phát biểu
Chủ nhiệm Giang phòng Đảng chính Xã Kim Đào vừa mới nói xong, căn tin lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, kéo dài rất lâu
Lúc này đương nhiên tất cả mọi người phải vỗ tay nhiệt liệt vào, bằng không để cho Chủ tịch huyện Tiểu Diệp thấy được thì trong lòng người ta sẽ nảy sinh khó chịu. Sẽ chê anh không đủ nhiệt tình mà ghi danh lại lúc đó thì phiền đây
- Lời dài dòng tôi không nói, mục đích tôi đến xã Kim Đào để giải quyết vấn đề trồng đào của mọi người. Trước kia chính quyền xã sắp xếp cho mọi người trồng đào, khi đó cũng là vì để cho mọi người tăng thu nhập, hiện tại tạo thành cục diện bị động kiểu này, trong lòng mọi người đều rất khó chịu.
Là Chủ tịch huyện huyện Ma Xuyên, tôi gánh vác nhiệm vụ chính là dẫn dắt mọi người thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu, không thể tiếp tục để cây đào mục nát trên mặt đất, vừa ô nhiễm môi trường, lại làm người ta đau lòng.
Hiện tại, rất nhiều dân chúng đều đem cây đào chặt là củi đốt, việc này, mọi người từng đao một chặt xuống, thật khiến trong lòng tôi nhỏ máu
Diệp Phàm vừa mới nói đến đây, có mấy thôn dân chịu không nổi nữa, hô lớn:
- Chủ tịch huyện Diệp, không chặt thì để làm gì? Cái thứ đó lại không thể xem như cơm mà ăn, ăn nhiều còn bị tiêu chảy.
Trươc kia xã lừa gạt chúng tôi, bắt ép chúng tôi trồng trọt, bây giờ cây trưởng thành, lại không ai quản. Chúng tôi đây phải chặt bỏ hết số cây lúc đó, nếu tiếp tục trồng thế này thì bán được bao nhiêu tiền, hơn nữa đem số gỗ đó ra bán còn dễ dàng hơn nhiều
Không như quả đào, phải mất một ngày đường qua núi, một xe đào sau khi đến Đức Bình thì chỉ được vài đồng, còn không đủ trả tiền xe
- Đúng vậy Chủ tịch huyện Diệp, số đào kia dù là vận chuyển đến địa khu cũng là quá rẻ đi thật khiến người ta tức hộc máu, dân Đức Bình ăn không hết, lại chuyển sang địa phương khác. Không chặt sao được?
Lúc này một ông lão đứng lên hét lớn
- Cháu nội tôi năm nay đến học phí cũng không đủ mà đóng, lúc đầu vốn muốn dựa hết vào quả đào kia, thế mà, ôi..
- Chính phủ phải bồi thường tổn thất cho chúng tôi, là các ông ép buộc chúng tôi trồng
Một người khác với giọng khan thô gào lên
- Đủ rồi
Diệp Phàm hừ ra hai chữ, thanh âm kia ở trong microphone khá là cứng rắn, mấy thôn dân cả gan chất vật lập tức liếc mắt nhìn nhau không dám hé răng, chỉ sợ Chủ tịch huyện Tiểu Diệp lại sẽ trình diễn chiêu thức võ công gì đó
Không có ai dám ra mặt hết, đúng là đấu không lại Chủ tịch huyện Tiểu Diệp. Phải biết rằng Phan mặt rỗ cao to lực lưỡng trước kia một người có thể giải quyết ba thằng lưu manh, kết quả thế nào? Chẳng phải là bị một cước của Chủ tịch huyện Tiểu Diệp là giải quyết xong.
Nghe nói Chủ tịch huyện Tiểu Diệp còn là tay thiện xạ, đến cả Cục trưởng Công an địa khu cũng bị hắn làm mất luôn mặt mũi, huống chi mình chỉ là một dân chúng nhỏ nhoi? Nếu mà muốn chọc vào hắn rồi hắn lại ra sát chiêu, người ta lại là Chủ tịch huyện, dân không cùng quan đấu, vẫn là nhẫn nhẫn thì tốt hơn
- Tổn thất gì đó tạm thời sẽ không nói đến, ý của tôi là có nói cũng vô dụng. Mọi người có thể nói đồng chí Diệp Phàm tôi chơi xấu. Tình trạng của Ma Xuyên chúng ta thì tất cả ngồi đây đều rõ, thế mọi người kêu chính quyền xã lấy cái gì bồi thường đây. Nếu có tiền thì không cần mọi người nói bản thân tôi sẽ kêu đồng chí phòng Tài chính đem tiền ra bồi thường rồi
Đương nhiên, trách nhiệm này chúng tôi không thể trốn tránh, chuyện lần này đích thật là do huyện làm không đúng. Tuy nhiên. Tuy nhiên, chúng tôi không thể chỉ biết nhìn chằm chằm vào chữ "bồi thường" này thôi, còn phải nghĩ thêm làm cách nào để đem số đào mà mọi người đã cực khổ trồng ra biến thành tiền mới được
Thanh âm Diệp Phàm tương đương vang dội.
- Có biện pháp gì, nên nghĩ cũng đã nghĩ tới. Chủ tịch huyện Diệp, ngài cho cái chủ ý đi, bằng không, chúng tôi thực sự không đường sống
Lúc này, một ông lão rất có danh vọng đứng lên nói, thanh âm kia hơi có vẻ khàn khàn, thê lương khiến trong lòng Diệp Phàm thấy chua sót
- Ông cụ xin chào, không cần bi quan như vậy, hãy tin lời của tôi, cây đào của mọi người không nên đốn bỏ. Chúng ta hãy đợi kết quả năm nay, huyện sẽ nghĩ ra cách biến thành tiền cho mọi người
Diệp Phàm hướng về ông lão nói
- Còn phải đợi một năm, hiện nay hoa đào còn chưa nở, chúng tôi đợi không nổi. Nếu lại uổng công một năm chờ đợi thì sao nào?
Ông lão vẻ mặt bi phẫn, nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Đúng vậy Chủ tịch huyện Diệp, ông nói cái kiểu đó, nếu xã đã không có tiền bồi thường cho chúng tôi thì phải chặt cây thôi, không thể làm không công như thế nữa
Một dân làng bên cạnh nói
Trong căn tin có chút rối loạn, tiếng ồn ào cũng nhiều lên, đương nhiên, đều đang nói về đào, tất cả đều là những lời mắng chửi
- Vậy mọi người nói xem, muốn thế nào mới không đốn cây đào?
Diệp Phàm đấm mạnh một quyền vào trước microphone, "bụp" một tiếng, lập tức mọi ánh mắt liền đổ dồn vào đó
- Huyện trả thù lao, chúng tôi sẽ để lại cây đào
Ông lão gào lên
- Đúng vậy, trả thù lao, 10 tệ một gốc cây, chúng tôi sẽ không đốn
Một cán bộ thôn hô lên
- 10 tệ không có khả năng, mọi người trồng được bao nhiêu, tôi nghe nói có sáu bảy trăm ngàn gốc, nếu một gốc 10 tệ thì sẽ là sáu bảy triệu. Việc này ngoài tầm với, thu nhập tài chính một năm ở huyện chỉ có bảy tám triệu, sao có thể xuất ra nhiều tiền như vậy?
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Không có tiền chúng tôi đành phải đốn cây
Ông lão thở dài, biết nói cũng nói vô ích, huyện Ma Xuyên hay toàn tỉnh cũng vậy, bọn họ cũng hiểu được, không có tiền anh đi khóc cũng vô dụng. Hơn nữa người ta là chính phủ, dân và chính phủ đấu có lần nào mà chẳng không thua.
- Giữ một gốc đào cho 2 tệ, đương nhiên chỉ cây đào trưởng thành mới tính. Không đồng ý thì tất cả hãy lập tức trở về đốn hết cây
Đồng ý thì ngày mai chính quyền xã phái người xuống từng nhà từng hộ thẩm tra đối chiếu số cây, tiền trả tại chỗ. Tuy nhiên, phải nói trước, nếu sang năm huyện giúp mọi người bán được giá tốt, vậy 2 tệ này phải trả lại cho chúng tôi
Không cần nói tôi keo kiệt, mặc dù như vậy, cũng đã tốn hơn một triệu, đối với Ma Xuyên chúng ta mà nói là cái con số thiên văn.
Chính là hơn một triệu này, tôi còn phải đi ngân hàng để vay cho mọi người. Xin cảnh cáo trước là, đừng cầm tiền rồi thì xoay lưng đi đốn cây, chẳng những không thể đốn, còn phải nuôi trồng cho tốt, trái đào kia trồng càng lớn, càng đỏ thì khẳng định giá càng cao
Diệp Phàm một lời nói xong, phía căn tin lại rần rần.
Diệp Phàm cũng không để ý tới bọn họ, để bọn họ thương lượng một chút, bàn luận rồi hãy quyết định sau.
- Chủ tịch huyện, dù gì cũng là hơn một triệu, bên ngân hàng, nói thật, huyện chúng ta hiện tại căn bản là không vay nổi khoản tiền này
Lúc này, Chủ tịch xã Thái bên cạnh vội đưa đầu qua thì thầm với Diệp Phàm
- Sao vay không được, chẳng lẽ cả một huyện vẫn không thể vay nổi một triệu?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên
- Chủ tịch huyện Diệp, Chủ tịch xã Thái nói chính là tình hình thực tế. Huyện chúng ta còn nợ các ngân hàng vài triệu. Năm kia hình như còn làm nhà máy gì đó, kết quả nhà máy xây xong, cuối cùng sản phẩm không ai cần nên toàn bộ bị bỏ xó mục nát, cái nhà máy đó đã nợ ngân hàng nông nghiệp hơn 3 triệu
Lúc này Nông Viện Viện khẩn trương tiếp cận Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
- Không có việc gì, chuyện tiền nông để tôi giải quyết, trước tiên phải giữ lại cây đào đã rồi tính sau
Diệp Phàm thái độ kiên quyết, Chủ tịch xã Thái và Nông Viện Viện không nói nữa.
- Cái đồ vô tích sự này, vừa nãy không phải đã nói với con là không được đốn cây, giờ thì sao đây? Bị con một hơi đốn mất 20 gốc cây, là 40 tệ đó Tiểu Trụ Tử, có thể mua mấy chục bao muối ăn, đủ chúng ta ăn cả đời, cái đồ vô tích này thật là làm cha đây tức chết mà
Lúc này ông bố họ Ngưu đang véo tai đứa con Ngưu Tiểu Trụ, thiếu chút nữa kéo đến rách da. Vừa rồi Ngưu Tiểu Trụ cùng Diệp Phàm hờn dỗi, sau đó liền một mạch đốn mất 20 gốc đào, hiện tại bị cha y mắng tới nổi không ngóc nổi đầu
Mặt sau không khó giải quyết, lão làng dẫn đầu đáp ứng việc này. Một gốc cây đào trưởng thành được chính quyền xã ứng trước 2 tệ tiền trợ cấp.
Khi Diệp Phàm một thân mỏi mệt đi xuống đài Chủ tịch, cảm thấy sau lưng có chút mát lạnh, mới phát hiện áo trong đã ướt nhẹm
"Bà nó chứ, Chủ tịch huyện này thật đúng là không phải người bình thường có thể làm. Nếu không phải buổi sáng thi triển phích lịch toàn vũ hành (một chiêu thức võ công), phỏng chừng tối nay mặt trận này khó mà trấn giữ được. Chả trách Phan mặt rỗ sống chết cũng không muốn mở cuộc họp này, cái này chẳng khác gì là Hồng Môn Hội, ép hoàng đế thoái vị". Diệp Phàm thầm mắng một câu, mới cảm thấy thoải mái hơn
- Ngô Đồng, vụ án điều tra rõ chưa?
Diệp Phàm ngồi ở trên ghế xoay, thản nhiên nhìn Trưởng phòng Công an huyện đồng chí Ngô Đồng với bộ dáng có vẻ cung kính đứng trước mặt.
Lần này nếu đã cùng Phan mặt rỗ trở mặt đến cùng, vậy thì phải một chân giẫm chết tên khốn đó mới được, tuyệt không thể khiến loại bại hoại này có cơ hội trở mình. Bằng không, người như thế nếu Đông Sơn tái khởi (làm lại từ đầu), thì việc của mình đừng mong có thể triển khai, người như thế, quá cuồng vọng, nếu mà ra tay ngáng chân tuyệt đối rất là cay độc
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)