- Anh xem anh là cái thái độ gì đây? Chặt mất cây đào chẳng lẽ anh không tiếc sao, anh không đau lòng sao? Thế thì lúc trước không nên trồng, nếu đã trồng rồi, chúng ta phải giúp bọn họ suy ngẫm đường ra. Một gốc đào cũng phải mất ba bốn năm mới có thể trưởng thành, một đao chặt đi tinh lực ba bốn năm thật là uổng phí, lão Phan đồng chí, tôi hy vọng anh có thể chấn chỉnh lại thái độ của mình
Diệp Phàm giọng điệu nghiêm khắc mà phê bình Phan mặt rỗ, thằng nhãi này bày ra khí thế cũng rất là uy phong
Tuy nhiên, Phan mặt rỗ giống như tảng đá thối trong hầm cầu, căn bản là vừa thối vừa cứng, sao có thể đem lời trẻ con của Chủ tịch huyện Diệp Phàm để vào mắt, vừa nghe nói buổi tối phải ăn mất ba bốn ngàn tệ, thằng nhãi này sớm đã đau lòng đến mức nhảy cẫng lên
Hơn nữa căn bản là không muốn họp hành, cho nên, lập tức cũng là lạnh lùng cãi lại nói:
- Thái độ lão Phan tôi toàn bộ nhân dân Ma Xuyên đều hiểu được, điều này không cần làm phiền Chủ tịch huyện Diệp đến chấn chỉnh
Thái độ Phan mặt rỗ khá là hung hãng, rõ ràng đây là không nể mặt Diệp Phàm, hơn nữa, mơ hồ sắp đập cả bàn
- Ý của anh là tôi vẫn chưa đủ tư cách để chấn chỉnh thái độ của anh phải không?
Thói quen trên mặt Diệp Phàm lộ ra một tia cười quỷ dị. Nụ cười này, Tề Thiên rõ nhất, xác định chắn chắc là khúc dạo đầu xui xẻo của người nào đó
- Hừ tôi là đảng viên, hơn nữa có mười mấy năm tuổi Đảng, chịu Đảng quản
Phan mặt rỗ liếc xéo Diệp Phàm một cái, giống như sắp sửa tức giận.
"Tên khốn này, đúng là dũng cảm, lời này ý gì đây, không phải rõ ràng nói cho ông đây biết ở huyện này là ai đại biểu đảng, đương nhiên là Bí thư Chu. Ông đây chỉ là Chủ tịch huyện vẫn không quản được y, không đàn áp được thì ông đây sẽ cuốn gói chạy lấy người." Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, cảm thấy trong lòng một luồng khí nóng, "rầm" một tiếng vang lớn, ra là một cú đập bàn nặng nề
Hừ lạnh một tiếng nói:
- Chịu Đảng quản là tốt rồi, tôi là Phó bí thư huyện ủy, dưới chỉ thị của Bí thư Chu xem ra không thể không chấn chỉnh thái độ anh một chút
Diệp Phàm chất giọng nặng nề thốt ra, xoay người nói với Chủ tịch xã Thái bên cạnh:
- Đồng chí Phan Hoành Lễ không phục sự sắp xếp của Đảng, từ bây giờ tạm thời cách chức cảnh tỉnh lại, chức Bí thư Đảng ủy xã Kim Đào tạm thời do ông thay thế. Khi nào cảnh tỉnh xong, sâu sắc nhận thức được sai lầm của mình, thì lúc đó hãy nói tiếp
- Anh vẫn không có tư cách đình chức ông đây, thứ gì vậy hả?
Phan mặt rỗ bùng nổ rồi, ỷ vào địa khu và ở huyện đều có nâng đỡ, cái bàn bị hắn vỗ một cái, rầm một tiếng lớn, cái chén sứ kia bị y quẹt trúng rớt xuống đất, "Rắc" một tiếng vỡ tan tành. Thằng nhãi này trợn mắt nhìn trừng trừng Chủ tịch huyện Diệp, ánh mắt kia, tuyệt đối là muốn cắn người
- Lão Phan, chú ý chút
Lúc này Chủ tịch xã Thái bên cạnh thấy không ổn, liền lôi kéo cánh tay Phan mặt rỗ khuyên nhủ, ở cửa và hành lang đứng đầy cán bộ nhà nước xã xem náo nhiệt, từng người một giương cổ lên, tất cả đều có chút trợn tròn mắt.
Không thể tưởng được Chủ tịch huyện Diệp sẽ đụng độ với Phan mặt rỗ, phải biết rằng Phan mặt rỗ chẳng những trên huyện có Bí thư Đảng và quần chúng Vi Bất Lý cùng y thân như huynh đệ, hơn nữa địa khu lại có người chống đỡ, chính là bí thư Chu Phú Đức khá thân như là thân thích, cũng nể y ba phần mặt mũi. Chủ tịch huyện Diệp này, phỏng chừng là không hiểu rõ quan hệ của Phan mặt rỗ, nước cờ tiếp thật đúng là lớn chuyện đây
- Cút ngay, anh là cái thá gì.
Lão Phan phẫn nộ điên cuồng, vì ở trước mặt cấp dưới lấy lại sĩ diện, liền một lực mạnh đẩy Chủ tịch xã Thái loạng choạng đụng vào tường, cái gọng kính vàng kia cũng bị đụng văng xuống đất vỡ tan tành. Trên mặt cũng bị gọng mắt kính sắc bén cào rách một đường dài, cả máu cũng bắt đầu chảy ra
- Mẹ nó chứ, anh thật sự thể hiện ra rồi phải không? Còn dám hành hung đánh người
Cùng với tiếng quát của Diệp Phàm, "bốp" một tiếng hình như là tiếng một cái tát truyền đến, đứng trên hành lang xem náo nhiệt lại càng sốc hơn, hình như là Phan mặt rỗ bị Chủ tịch huyện Diệp tát một bạt tai, hơn nữa, cái tát kia rất là vang dội, tiếng giòn vang truyền được rất xa, ngay đến nhóm cán bộ dưới lầu cũng nghe thấy được, nghĩ rằng phía trên đã bị địa chấn gì đó
Chủ nhiệm văn phòng Đảng và Chính quyền Xã Kim Đào đồng chí Giang Hữu Đạo sợ tới mức thân mình bủn rủn, thấy đồng chí lão Phan bị Diệp Phàm tát một cái không ngờ ngã xuống góc nhà
Cái trán kia chà sát vào tường lập tức liền nổi lên chấm chấm như bánh xốp WangWang, nhưng cái bánh này là màu tím xanh, cũng được xem như là sản phẩm đặc biệt
Vội vàng chạy đến đỡ y dậy, đang lúc muốn khuyên lão bỏ qua đi thì lão Phan từ trên đất bò dậy, vừa nhấc chân lên, đá cho đồng chí Giang Hữu Đạo ngồi xổm xuống đất, hình như là bị đá trúng chỗ yếu thì phải, không biết có bị phế hay không nữa
Phải biết rằng Phan mặt rỗ khi còn trẻ tuổi từng tham gia qua cuộc chiến phản kích tự vệ, hơn nữa còn là lính trinh sát, tuyệt đối có mấy đường võ. Mấy kẻ lưu manh cầm đầu ởXã Kim Đào này đều phải gọi y là Phan ca.
Thằng nhãi này sau khi đá văng chủ nhiệm Giang ra, thuận tay vớ lấy một cây chổi lông gà ở góc nhà như thể cầm Hồng Anh thương, chân kia nhún một cái, dùng đủ kình lực, từ không trung thẳng hướng Diệp Phàm mà bổ xuống, tạo ra tư thế cũng rất là chuẩn xác
- Chủ tịch huyện cẩn thận
Nông Viện Viện từ trong đám người tiến vào vừa thấy, mặt kia lập tức trắng bệch, tuy nhiên rất dũng cảm mà xông thẳng về trước, muốn nắm lấy cây chổi lông gà của lão Phan
Tuy nhiên lão Phan cũng thật nhanh nhẹn, chân trái vừa nhấc, Nông Viện Viện bị đá trúng rồi, bởi vì tác dụng quán tính, nên bị văng về hướng cửa sổ. Cửa sổ kia thì đang mở toang toác, nếu không ai cứu giúp có lẽ cô em Nông Viện Viện sẽ có một động tác nhảy cầu duyên dáng mà nhảy lọt xuống đường lớn đây
Diệp Phàm vừa thấy, hừ lạnh một tiếng, trình diễn bộ cước võ thuật, thân thể hướng về trước nhoáng lên một cái liền ôm lấy Nông Viện Viện
Thuận chân đá một cước liền một thanh âm "răng rắc" vang lên, Phan mặt rỗ lập tức giống như một con rắn bị rút gân nằm xụi lơ trên sàn nhà, thanh âm gẫy xương kia hình như tất cả mọi người đều nghe thấy
- Kêu đồng chí đồn công an đến, trước tiên còng lại đã. Hành hung ngang ngược như thế, thiếu chút nữa gây nên án mạng
Diệp Phàm lạnh lùng quét qua mấy tên trên hành lang hừ nói
Sở trưởng Ngưu cao to lực lưỡng, đầu đổ mồ hôi đầy mà tiến vào, đỡ dậy Phan mặt rỗ muốn đi.
- Không nghe được sao? Là còng lấy, không phải đỡ dậy, đối với loại không thèm để ý đến hình tượng Đảng, người giống bọn lưu manh du côn thì không cần khách khí. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm hừ nói, đó đúng là tư thế Chủ tịch huyện, sở trưởng Ngưu sợ tới mức nhòm nhòm Chủ tịch huyện Diệp, lại lườm Phan mặt rỗ như con chó chết không có khí lực ngồi phịch trên đất, rất là khó xử.
Uy phong của lão Phan còn đây, tất nhiên sở trưởng Ngưu vẫn còn khá sợ. Tuy nhiên đối diện lại là Chủ tịch huyện Diệp, tuy nói người này nhìn qua thì tuổi còn trẻ hơn so với mình, nhưng người ta là Chủ tịch một huyện, khí thế kia cũng không phải một sở trưởng như y có khả năng ngăn cản.
- Sao? Chức sở trường này không muốn làm nữa hả?
Diệp Phàm đặt mông ngồi trên ghế xoay, hừ lạnh một tiếng.
"Lạch cạch" một tiếng vang lên
Sở trưởng Ngưu không còn do dự, quan huyện không bằng hiện quản, tuy nói Phan mặt rỗ ở địa khu và huyện đều có người, nhưng hiện tại trước tiên phải bảo vệ vị trí của mình rồi tính tiếp
Chủ tịch huyện Diệp người ta ngay đến tên đầu đá lão Phan này cũng dám bảo y tạm thời cách chức cảnh tỉnh lại, hơn nữa còn vừa mắng vừa đá, bây giờ còn còng lại, sở trưởng mình đây căn bản không là gì trong mắt người ta, lấy mất mũ quan còn không bằng một câu cửa miệng
Cho nên, sở trưởng Ngưu không hai lời, còng lấy Phan mặt rỗ đưa đến đồn công an
- Được rồi, thông báo xuống, chuẩn bị họp, nói với mọi người một tiếng, đêm nay không cho phép bất cứ cán bộ nào vắng mặt, không có lý do không thể tới chính đáng đều bị ghi tội xử phạt
Diệp Phàm lạnh lùng lườm qua Chủ tịch xã Thái một cái, lúc này một nữ đồng chí phòng Đảng chính vội vàng cầm khăn tay lau cho Chủ tịch xã Thái
Tuy nhiên, may thay vẫn không có gì nghiêm trọng, chỉ là trên trán bị cào rách một đường khá dài. Diệp Phàm cũng là vẻ mặt quan tâm, nói:
- Đồng chí Tắc Dân, tốt hơn là nên mau đến bệnh viện kiểm tra một chút, cần khâu thì cứ khâu vài mũi, nếu không, cái trán là tướng mạo một người, để lại di chứng gì mà bị phá tướng thì phiền toái đây. Sau này, xã Kim Đào này vẫn cần ông lãnh đạo mà
"Chủ tịch huyện Diệp nói lời này có ý tứ gì, chẳng lẽ là ám chỉ tôi, xã Kim Đào về sau muốn Thái Tắc Dân tôi đây lãnh đạo, vậy không phải nói là tôi có thể ngồi lên vị trí của tên Phan kia…" Thằng nhãi này trong lòng cũng là âm thầm vui mừng, lập tức lên tinh thần gấp trăm lần, đến vết thương đau rát trên trán cũng quên mất tiêu, với hành vi không lý trí của Phan mặt rỗ phỏng chừng người này tại đây xã Kim Đào đã không còn đất diễn
Y mà đi, vậy mình không phải là có hi vọng sao. Lúc này đây, Chủ tịch xã Thái thật ra hy vọng lão Phan vừa rồi xuống tay nặng thêm chút, mới có thể toát ra vẻ anh dũng của bản thân, thể hiện sự dữ tợn của tên Phan
Phan mặt rỗ hiện nay, ở trong mắt Thái Tắc Dân chỉ còn là tên Phan kia. Người mà, cái nhìn thay đổi, ý nghĩ thay đổi, vị trí thay đổi, đến xưng hô cũng sửa luôn
Đương nhiên, Thái Tắc Dân lúc này chỉ có thể nói trong lòng trước, hiện tại, vẫn chỉ là một manh mối.
Thằng nhãi này cũng khá thẳng thắng, lập tức tỏ thái độ nói:
- Chủ tịch huyện, tôi không sao, lau một cái là hết, một vết thương nhỏ, không cần đi bệnh viện, không thể làm lỡ việc bố trí hội trường
- Ai nói thế, mau đi đi, kêu bác sĩ khám kỹ một chút, đừng để bị phá tướng, tôi vẫn hy vọng được thấy một Chủ tịch xã Thái hào hoa phong nhã đó? Ha ha…
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
"Kỳ quái, vết thương này rõ ràng có thể đối phó cho qua, vừa rồi lau một cái hình như máu cũng bớt chảy hơn, Chủ tịch huyện Diệp vì sao nhất định phải kêu mình đi khám chứ, hơn nữa lời nói kia, chẳng lẽ có một tầng ý sâu xa gì đó?" Chủ tịch xã Thái trong lòng xào nấu lại, đột nhiên thân mình chấn động, thầm nhủ đây là Chủ tịch huyện Diệp ám chỉ cho ông đây, đúng là đầu heo, sao cả ý tứ lãnh đạo còn chưa lĩnh hội được
Hôm nay nếu Phan mặt rỗ cùng Chủ tịch huyện Diệp trở mặt, nếu mình bị thương càng nặng, vậy không phải là hành vi phạm tội của Phan mặt rỗ càng nặng hơn sao? Tên Phan kia à, đừng trách ông quá nhẫn tâm a.
Chủ tịch huyện Diệp là đang mượn tay mình loại bỏ…
Không nghĩ nữa, Thái Tắc Dân khẩn trương giả bộ vô cùng đau đớn bịt kín trán mình, ở ngay trước mặt Diệp Phàm lớn tiếng "ui da" một tiếng, hơn nữa còn kêu rất thê thảm, cả tòa nhà đều nghe thấy.
Hơn nữa, Thái Tắc Dân vì để lĩnh hội đầy đủ ý chỉ của Chủ tịch huyện Diệp, thừa cơ hội dùng khăn tay lau trán, lén lút dùng hết sức móng tay mình mà ấn mạnh xuống, vốn miệng vết thương không dài kia bị móng tay sắc nhọn hơn 2 tháng chưa cắt của đồng chí Thái Tắc Dân kia cào thành vết tích, kiểu này vết thương tuyệt đối lại dài ra thêm vài ly
Cả máu tươi, lập tức rướm ra, theo ngón tay chảy ra ngoài