- Đi chúng ta đến Ban tổ chức cán bộ, xem chừng lão Tô còn ở đó
Hạ Hải Vĩ cười nói, nhằm thẳng tòa nhà trung tâm chỉ vào nói
- Tòa nhà trung tâm này chính là tòa nhà Đảng ủy, tầng thứ tư là phòng làm việc của Bí thư và Phó bí thư.
Bí thư Trang bên trái, Phó bên phải, tầng thứ ba bên trái là nơi làm việc của Ủy ban Kỷ luật bên phải là Ban tổ chức cán bộ.
Tầng thứ hai chính là Ủy ban chính trị Pháp luật và Ban Tuyên giáo. Chủ tịch địa khu Vương và các phó chủ tịch đều làm việc ở tòa nhà đối diện.
Về phần phía trước tòa nhà, là phòng giáo dục, lịch sử Đảng cũng ở đó. Đơn vị lớn thì chiếm cả tầng, nhỏ thì vài đơn vị cùng một tầng. Có lúc nhân viên bên dưới đến còn đi sai phòng.
- Sao lại không tách hẳn ra, một đơn vị chiếm nửa tầng cũng được.
Diệp Phàm cảm giác hơi buồn cười.
- Tách ra, đương nhiên muốn mở ra, chính là không có tầng để phân.
Hạ Hải Vĩ cười khổ lắc đầu.
Vừa cười vừa nói:
- Nơi này trước còn có điển cố, rất buồn cười. Mấy năm trước tòa nhà này chưa được xây dựng thì càng rối loạn.
Lúc đó Ủy ban Kỷ luật cùng với Ban Tổ chức cán bộ ở sát nhau. Một đồng chí ở huyện đến đây, không ngờ đi vào phòng của Ủy ban Kỷ luật.
Các đồng chí Ủy ban kỷ luật đương nhiên cũng nhiệt tình tiếp anh ta. Hàn huyên nửa ngày, Ủy ban kỷ luật cũng thầm bực mình.
Người này là ai, vừa không giống như đến phản ánh tình hình, cũng không giống từ thủ… Toàn thổi phòng bản thân, chẳng lẽ là muốn tự thú trước để giải vây hành vi tội phạm của mình.
Nói chuyện chính mình đã vì dân vì nước ra sao. Về sau chuyển sang việc bản thân phạm vào tội nhỏ, yêu cầu tổ chức xem xét xử lý…
Sau mới làm náo loạn cả Ô Long. Cho nên, khi xây dựng tòa nhà mới, vội đưa Ủy ban kỷ luật cùng Ban Tổ chức cán bộ ra mỗi đơn vị một tầng. Tấm biển tên cũng treo thật sự bắt mắt, để không có chuyện hoang đường này xảy ra.
- Chính xác là buồn cười, nếu nghĩ đồng chí đến tự thú, chạy đến ban Tổ chức cán bộ dông dài, cùng sẽ được nhìn nhận, ha ha..
Diệp Phàm hào hứng, cười.
Tất nhiên là nhớ kỹ các phòng ban, biển số nhà, về sau mình đến làm việc. Xem ra nơi này sau này mình sẽ thường xuyên đến, đặc biệt tòa nhà chính quyền đối diện bên kia. Đến lúc đó đừng đi nhầm phòng, lại xảy ra việc náo loạn, để mọi người chê cười.
- Bí thư Hạ, sao lại rảnh rỗi đến tận chỗ tôi thế này?
Trong phòng làm việc vang lên một giọng khàn khàn, nhưng lại tràn đầy sức mạnh.
- Ha ha, Trưởng ban Tôn, vị này là Diệp Phàm, tới chào hỏi. Trước kia, tôi và cậu ấy đã quen biết qua, cho nên cùng đến. Các anh nói truyện trước đi, tôi đi trước
Hạ Hải Vĩ rất lễ phép, chào hỏi rồi rút lui trước.
- Chào Trưởng ban Tôn, tôi là Diệp Phàm. Từ huyện Ngư Dương của thành phố Mặc Hương đến, được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy điều đến đây.
Diệp Phàm chào, một tay lấy giấy tờ có liên quan từ trong cặp ra.
- Diệp Phàm, cậu ngồi đi. Cậu chính là quyền Chủ tịch huyện Ma Xuyên mà đồng chí Trưởng phòng ban tổ chức cán bộ Tào đã nói trước với tôi
Tôn Quốc Đống khá thân thiện, khoản hơn bốn mươi gần năm mươi tuổi, trên mặt mỉm cười, gần giống như Tạ Cường nham hiểm ở Ngư Dương.
" Không phải lại là một Tiếu diện hổ nữa chứ, tuy nhiên anh Tào sợ mình thấy oan ức, không ngờ đã gọi điện giải thích một phen. Cũng tốt, nếu không vị Trưởng ban Tôn này xem ra sẽ không nhiệt tình như vậy."
Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, nhẹn nhàng ngồi xuống ghế xô pha. Lấy một bao Hồng Tháp Sơn ra mời.
- Hồng Tháp Sơn không tệ lắm
Tôn Quốc Đống gật gật đầu, nhận thuốc không nói gì.
Diệp Phàm vốn mang Trung Hoa, nhưng nghĩ lại thấy Đức Bình nghèo như vậy, nếu cả ngày hút đều là Trung Hoa ảnh hưởng sẽ không tốt. Vì khiêm tốn, hắn mới mua Hồng Tháp Sơn.
Đương nhiên, Trung Hoa vẫn giữ để mình tự hút. Cổ Bảo Toàn không thể ngăn cản cũng cảnh báo trước với Diệp Phàm, làm người không thể kênh kiệu, nếu không cuối cùng người chịu thiệt luôn là chính mình.
Sau khi Diệp Phàm quyết định đến Đức Bình phải sửa một số tật xấu ở Ngư Dương, hiện tại đã là một chủ tịch huyện phải có tính điềm đạm mới được. Còn tính bốc đồng của người thanh niên, sẽ làm cho người ta không thể chịu được.
- Cậu có quen với sếp Tào?
Tôn Quốc Đông không nói chuyện công việc, trước tiên hỏi về Diệp Phàm.
- Lần trước đến học ở trường Đảng của Tỉnh ủy có biết, sếp Tào là người rất tốt, ở Ngư Dương cũng là do ông ấy đích thân đến tuyên bố điều đình.
Diệp Phàm nói một câu, đương nhiên sẽ không nói thẳng ra. Tuy nhiên, lộ ra một chút cho Tôn Quốc Đống, Trưởng phòng Tào và tôi quan hệ không tầm thường. Việc anh ta tự đến Ngư Dương là thấy.
Việc tuyên bố bổ nhiệm một chủ tịch huyện, sao phải đến Trưởng ban Tào Dũng làm, có thể phái phó trưởng ban đã là tôt lắm rồi, đây là đặc thù ở các phòng của tỉnh. Đặc biệt là ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, bây giờ tôi đại diện cho ban tổ chức cán bộ Địa khu ủy nói chuyện với cậu. Chuyện của cậu chúng tôi đã nghe nói qua, lần trước lên tỉnh báo cáo cũng nghe đến việc Trưởng ban Tống tự mình chọn tướng. Nếu trưởng ban Tống đã tự mình chọn chứng minh cậu thật sự có năng lực…
Tôn Quốc Đông không nói nhiều. Điều khiến Diệp Phàm lạ chính là, ông ta nhắc nhiều dến Trưởng phòng Tống Sơ Kiện của Tỉnh ủy. Làm Diệp Phàm nghi ngờ không biết con cáo già này có ý gì.
Diệp Phàm lúc này cũng thể hiện thái độ, cài gì là phục tùng bố trí của tổ chức, vâng lời Đảng, yên tâm công tác tốt…
- Đồng chí Diệp Phàm, vừa rồi Bí thư Trang đã biết cậu đến rồi, gọi cậu lập tức sang đấy, ông ấy muốn gặp cậu. Việc của cậu liên quan đến tổ chức tôi sẽ cho người sắp xếp thỏa đáng, cậu đi trước đi.
Tông Quóc Đống sau khi buông điện thoại nói.
- Cảm ơn, tài liều tôi đều để trong này, tôi đi trước.
Diệp Phàm trong lòng chấn động, không thể ngờ được nhân vật số một của Địa khu ủy Bí thư Trang Thế Thành muốn gặp mình. Hơn nữa có vẻ tương đối gấp, nhìn đồng hồ, đã năm giờ, về lý thuyết thì lúc này đã tan tầm.
- Không phải là Ma Xuyên xảy ra chuyện gì chứ?
Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, nhằm thẳng tầng bốn mà đi, không xa đã nhìn thấy tấm biển Bí thư.
- Anh là Diệp Phàm phải không, Bí thư đang chờ anh.
Người thanh niên trước cửa có vẻ như là thư ký nói.
Diệp Phàm gật gật đầu, cố gắng lấy lại tinh thần rồi đi vào. Qua phòng thư ký, bên trong còn có một gian, xem ra chính là văn phòng của Bí thư Trang.
Tuy nhiên, vừa đi vào, hắn lập tức trợn tròn mắt, kêu lên
- Sao lại là anh?
Trong lòng hắn khiếp sợ tột đỉnh, bởi vì Bí thư Trang chính là người mà mình giả vờ say rượu điên ở đầm Ngô Công đã cùng chơi cờ câu cá với lão già họ Phượng.
Hắn lập tức có thể khẳng định, xem ra chính mình có thể đến Đức Bình, chính là do Trang Thế Thành điểm tướng.
Trong lòng thấy vô cùng may mắn, lúc đó chính mình nghe xong trưởng phòng Trương nói qua điện thoại, bảo mình đến đập nước Thiên Thủy đi, mà Trưởng phòng Trương cũng không nói rõ có việc gì.
May mắn là mình nghe xong đã đi. Hơn nữa còn giả bộ là uống rượu say, một mình đầu tư, sửa đường, chấn hưng thị trấn, rồi lý luận về kinh tế thị trấn…
Không thể tưởng tượng được vận may lại là Trang Thế Thành nhìn trúng, nếu không, chức chủ tịch huyện này cũng không đến lượt mình.
Thật ra Diệp Phàm không hiểu được là lúc đó mặc dù Trang Thế Thành không suy nghĩ đến việc điều Diệp Phàm đến làm Chủ tịch huyện Ma Xuyên, dù sao Diệp Phàm còn quá trẻ, việc này rất mạo hiểm.
Cuối cùng lão già họ Phượng kia chỉ tay vào bàn cờ điểm một câu "Soái" mới làm Trang Thế Thành hạ quyết tâm, vì vậy trong đó rối rắm rất phức tạp.
- Sao lại không thể là ta? Hiện tại biết rõ rồi, ha ha…
Trang Thế Thành thản nhiên cười, lập tức thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, thậm chí trên mặt còn có chút ưu tư.
Chỉ vào chiếc ghế xoay đối diện mình nói
- Ngồi đi, nói như vậy cậu cũng đã đoán được một chút. Tôi đem cậu từ Ngư Dương xa xôi đến đây, tôi có một tâm nguyện duy nhất, chính là hi vọng có thể nhìn thấy một Khu kinh tế Lâm Tuyền thứ hai mọc lên ở Đức Bình, đó là biến huyện Ma Xuyên thành Khu kinh tế Lâm Tuyền, cậu có quyết tâm này không?
- Biến Ma Xuyên thành khu vực phụ cận của Khu kinh tế Lâm Tuyền? Trước mắt tình hình Ma Xuyên tôi chưa hiểu rõ, có thể cho tôi một thời gian để trả lời Bí thư Trang không?
Diệp Phàm trong lòng chấn động, áp dụng phương pháp kéo dài.
Lời nói này đương nhiên không thể nói lung tung, Ma Xuyên là một huyện, hơn nữa so với Ngư Dương còn nghèo hơn, Lúc đó Khu kinh tế Lâm Tuyền có thể phát triển, cũng là do nó có vị trí địa lý, và cũng liên quan đến cơ duyên.
Ma Xuyên có khả năng không có vị trí địa lý tốt như Lâm Tuyền, nghe nói bị vây quanh bởi vài ngọn núi, không giống Lâm Tuyền có mấy con đường đi qua.
Ma Xuyên chỉ có thể nói là một Tử thành, Diệp Phàm mấy ngày nay đã nghiên cứu về Ma Xuyên, suy nghĩ trước sau, cảm thấy muốn biến Ma Xuyên thành Khu kinh tế Lâm Tuyền thứ hai, thực sự không có khả năng, nói là truyện cố tích cũng đúng.
- Cậu lo lắng không làm được, tôi tốn công sức để đưa cậu từ Ngư Dương đến Đức Bình, chẳng lẽ cậu chỉ là nói phét, tài trí bình thường. Tài trí bình thường thì cậu quay về Ngư Dương đi, hừ
Trang Thế thành tức quá, nhìn chằm chằm Diệp Phàm quát.
"Hừ, thuật khích tướng, cái này rất cũ"
Diệp Phàm trong lòng thầm châm biếm, miệng không bối rỗi, bình tĩnh nói
- Bí thư Trang, Ma Xuyên muốn trở thành Khu kinh tế Lâm Tuyền thứ hai, phải có được nơi thứ hai có điều kiện như Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Vị trí địa lý của Lâm Tuyền Bí thư Trang quá biết, tuyệt đối tốt hơn so với Ma Xuyên, nói khó nghe một chút, Ma Xuyên thật ra chỉ là một Tử thành.
Khu kinh tế Lâm Tuyền ở Ngư Dương vị trí hạng nhất. Bí thư Trang muốn tôi làm Tòa Tử thành sống động trở thành huyện quan trọng của địa khu Đường Cẩn, việc này, tôi có thể trả lời chắc chắn, tôi không làm được.
Hiện tại Ma Xuyên có kinh tế lạc hậu nhất tỉnh, đây là tình trạng gì, nói vậy trong lòng Bí thư Trang rõ nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Ngư Dương mặc dù nghèo, nhưng trước kia cũng còn nằm trong số 10 của tỉnh. Tuy nhiên hiện nay tôi có thể trả lời Bí thư Trang, tôi tin tưởng trong vòng hai năm, có thể biến Ma Xuyên thành lọt vào những huyện hàng đầu của tỉnh, top 10 đi. Hơn nữa, cam đoan không để Ma Xuyên là huyện thấp nhất của Đức Bình. Đức Bình có 12 huyện, trong hai năm, tôi sẽ làm cho Ma Xuyên lên thứ mười.
Mục tiêu này Bí thư Trang có vừa lòng hay không? Nếu vừa lòng, tôi sẽ ở lại, nếu không tôi phải quay đầu chạy.
Diệp Phàm cũng có vẻ rất mạnh mẽ, có lý.