- Chủ tịch huyện Diệp, có người tìm anh. Nhưng xe anh sao lại thế này?
Đoàn Hải vẻ mặt kinh ngạc.
- Xe của tôi.
Diệp Phàm gật đầu, đoán chắc chiếc xe mình đã được "cải trang" xong, hiệu quả xem ra không tồi, đến Đoàn Hải cũng có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm thấy chiếc Wrangler ở dưới tầng, thiếu chút nữa tức nổ họng. Chạy từ trên xuống dưới kêu thất thanh:
- Sao lại thế này, làm kiểu gì mà trông rách nát như thế này? Mẹ kiếp, như thế này còn là xe của ông mày sao? Có phải là Trương Cường muốn lừa gạt mình làm hỏng xe rồi không?.
- Chủ tịch Diệp, việc này…
Tôi cũng không biết, anh hỏi thủ trưởng đi.
Người thanh niên này xem ra là cấp dưới của Trương Cường. Thấy Diệp Phàm mắng Trương Cường như vậy giật mình, cũng đoán được người này có quan hệ thân thiết với thủ trưởng Trương Cường. Cho nên, không dám chậm trễ, vội vàng giải thích.
- Được rồi, đi đường xa như vậy cậu cũng mệt mỏi rồi, lên lầu nghỉ ngơi một chút, uống chén trà
Diệp Phàm khoát tay áo, bình tĩnh lại.
- Không được, Chủ tịch huyện Diệp, tôi phải quay về ngay, bên kia rất bận rộn.
Người thanh niên lập tức từ chối, chào xoay người định đi.
- Chờ một chút
Diệp Phàm cười nói, lên tầng cầm hai bao thuốc xuống, nhét vào tay người thanh niên,
- Cầm lấy mà hút, đây là tôi cho cậu, đừng có để tay Trương Cường ăn bớt.
- Cám ơn…
Người thanh niên cảm ơn, cũng không đổi ý, xoay người đi về.
Diệp Phàm cũng không giữ anh ta, biết người ta tham gia quân đội nhiều việc, xem ra Trương Cường đã không giải thích đầy đủ nên tự mình thấy phiền lòng.
"Trương Cường, cậu cũng độc ác quá đi, đem xe của người ta sửa thành bộ dạng gì. Không phải là thiếu thịt trăn chứ?"
Diệp Phàm quát lên trong điện thoại.
- Ha ha, phó soái, tôi vâng lời anh làm thôi. Anh mấy hôm trước nói không cũ không được, nhìn qua phải giống xe hỏng mới đạt tiêu chuẩn. Hơn nữa, còn nói phải cải trang để đến chuyên gia về xe cũng không biết được đây là xe mới.
Cho nên, tôi chính là làm hỏng vỏ xe bên ngoài. Vì để hoàn thành việc anh giao, tôi còn phải bỏ không ít công sức, mời chuyên gia đến làm, ba lão đó làm mất vài ngày.
Anh xem, phía trước có chỗ bị lõm vào, giống như dấu vết bị đụng xe, tôi phải suy nghĩ mãi mới làm ra được.
Đương nhiên, phó soái, anh yên tâm, cái xe không nhúc nhích, nội thất bên trong hết sức hoàn hảo. Hơn nữa tính năng an toàn tuyệt đối giống xe mới.
Chỉ có điều bên ngoài không thế, đến chuyên gia chơi xe già đời cũng sẽ cho rằng chiếc Wrangle của anh chính là xe sắp hỏng, giá trị không đánh bao nhiêu tiền.
Hơn nữa, vết lõm và xước kia đều là do con người dùng mánh lới làm ra, kì thật không ảnh hưởng đến xe…
Trương Cường vừa cười vừa nói, có vẻ rất đắc ý.
- Tốt, tốt, cậu làm tốt lắm, hừ
Diệp Phàm ngắt điện thoại, lấy tay sờ sờ, cảm giác thật sự là bị đâm. Đúng là Trương Cường muốn làm như vậy, lúc này chiếc Wrangle mới đi một năm, thực sự là giống như xe hỏng.
Xem ra đếm Ma Xuyên sẽ không ai nói ra nói vào, người là là Chủ tịch huyện, mặc dù là đi xe Wrangler nhưng lại là một chiếc xe sắp hỏng.
- Chủ tịch huyện Diệp, xe của anh có phải bị ngã mà thành như vậy?
Đoàn Hải không nhịn được hỏi.
- Ừ, chắc là bạn tôi đi bị ngã thành như vậy, chuyện gì cũng đều xui xẻo vậy, sắp thành sắt vụn rồi
Diệp Phàm cố ý nhíu mày nói.
Khi chiếc Wrangler đi xa dần khỏi Lâm Tuyền một loạt người đứng nhìn Khi đi qua khu công nghiệp Quỷ Anh, rất nhiều công nhân của các nhà máy đều chạy đến, lẳng lặng đứng ở cửa nhà máy nhìn về phía Diệp Phàm vẫy tay.
- Ôi, vì bọn họ làm việc nhỏ bọn họ cũng nhớ kỹ, đáng giá làm quan, có thể làm chút gì đó cho nhân dân, dường như cũng cảm thấy hạnh phúc.
Diệp Phàm thì thào, khóe mắt âm ấm.
- Đập nước Thiên Thủy, tôi sẽ trở về, Nhược Mộng anh sẽ cho em lời giải thích.
Trong lòng Diệp Phàm chua xót khi nghĩ đến chuyện cũ, giống như một cuốn phím chiếu qua đầu.
Về đến nhà nghỉ ngơi một ngày, chỉ là bảo với người trong nhà là được điều đến huyện Ma Xuyên của Đức Bình công tác, cũng không nói mình được làm Chủ tịch huyện. Cha hắn Diệp Thần Tây yên lặng, cùng Diệp Phàm uống mấy ly rượu. Mẹ thì vội vàng nấu ăn.
Sau khi ăn xong, Diệp Phàm lại đi đến chỗ ngôi miếu đổ nát gặp sư phụ, không thấy dấu vết sư phụ trở về.
- Sư phụ đi ra ngoài đã hơn một năm, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi, thật sự là chơi điên rồi.
Diệp Phàm đứng trước ngôi mộ vô danh nói nhỏ một hồi, dùng tay nhổ cỏ, chỉnh sửa lại ngôi mộ.
Cũng không biết người nằm dưới nấm mồ này rốt cuộc là ai, tuy nhiên, chắc chắn là người thân cận với sư phụ.
Nếu không, sư phụ Phí sẽ không suốt ngày ngơ ngác ngồi trước nấm mồ này nổi điên càu nhàu, thường xuyên lầm bầm lầu bầu, nếu không Diệp Phàm không biết ông ta điên, những người khác đều coi ông ấy là người điên.
Ngày 9 tháng 1 năm 1997.
Sáng sớm, Diệp Phàm liền lên đường.
Ban đầu Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tào Dũng nói là phải đưa mình đi, tuy nhiên bị Diệp Phàm từ chối. Chỉ sợ làm cho một số cán bộ Đức Bình có cảm giác sợ hãi.
Dù sao Hạ Hải Vĩ đã ở Đức Bình, hơn nữa cũng có vài người là bạn học trong trường Đảng, chắc chắn sẽ không hiểu được.
Đương nhiên, quan hệ Hạ Hải Vĩ nhất thời chưa thể biểu lộ thân mật, cứ bí mất thì tốt hơn.
Thủ đoạn của Thiết Thác đúng là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Phương Viên đã đi xuống, hiện tại đã là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Ma Xuyên, đương nhiên là cán bộ của Ủy ban Kỷ luật tỉnh xuống tạm giữ chức.
Đối với việc này ngoài mặt thì các đồng chí của khu Đức Bình đương nhiên nâng hai tay chào đón. Tuy nhiên, trong lòng bọn họ đều có tính toán.
Không biết có phải Ủy ban Kỷ luật tỉnh muốn điều tra huyện Ma Xuyên hay không? Tuy nhiên, sau đó lại nghe ngóng mới biết không riêng gì Đức Bình cử Phương Viên mà Ủy ban Kỷ luật tỉnh còn cử ba đồng chí đến các huyện của các khu khác tạm giữ chức, cũng làm một số đồng chí ở Đức Bình hết nghi ngờ.
Rạng sáng xuất phát, đi suốt mười mấy tiếng mới đến được thủ phủ của địa khu Đức Bình. Thật sự nơi này gọi là thị xã Đức Bình nhưng gọi là quận Đức bình mới đúng.
Bởi vì địa khu Đức Bình chưa nâng cấp lên thành phố. Ở thủ phủ khu Đức Bình có hai khu, phân biệt là quận Đức bình và quận Thông Đô. Tuy nhiên, nghe nói năm nay khi Hồng Kông trở về, Đức Bình cũng tính nâng cấp lên thành phố.
Tuy nhiên, phải xem kinh tế và các hạng mục có đạt tiêu chuẩn không. Nhưng các chuyên gia đều nói là tám phần không thể đạt được. Kinh tế Đức Bình rất lạc hậu, còn không đạt được tiêu chuẩn của thị trấn, nâng cấp lên thành phố xem ra còn phải đợi thêm năm năm nữa.
Chính quyền khu Đức Bình đã xây dựng quận Đức Bình và quận Thông Đô giáp Mã Cẩu Pha. Bởi vì ngọn núi này phía bắc hơi giống con ngựa, phía nam giống con chó, cho nên gọi là Mã Cẩu Pha.
Mà tòa nhà của Đảng ủy Địa khu nằm trên lưng ngựa, tòa nhà của chính quyền nằm trên lưng con chó, hai tòa nhà đối diện nhau khá xa. Ở giữa là một bãi cỏ lớn, có cả hòn non bộ, ao, cây xanh xung quanh, trước cửa có một bãi đỗ xe rất lớn.
Mà tòa nhà Đảng ủy nhìn hướng Bắc, ngụ ý là lãnh đạo ở thủ đô Bắc Kinh là trên hết. Tòa nhà chính quyền lại là hướng nam, có ý như chào, đương nhiên là nói chính quyền chúng ta là do Đảng lãnh đạo.
Nhân vật số một của tòa nhà Đảng ủy đương nhiên là Bí thư Đảng ủy Địa khu Trang Thế Thành, tòa nhà chính quyền là Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung sau khi lên thành phốthì phải gọi là chủ tịch thành phố rồi.
Diệp Phàm đầu tiên đương nhiên nhằm thẳng tòa nhà Đảng ủy mà đến, bởi vì Ban Tổ chức cán bộ Địa khu nằm trong tòa nhà này. Chẳng qua Diệp Phàm chỉ biết tình hình đại khái, cũng không hiểu ban tổ chức cán bộ ở địa phương làm việc gì, bởi vì tòa nhà Đảng ủy bên kia cũng có vài tòa nhà, cũng không phải chỉ có một tòa nhà.
Cũng không tồi.
Hạ Hải Vĩ gọi điện biết Diệp Phàm tới rồi lập tức ra chỗ phun nước để gặp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Trước khi báo đã đến hay là ăn cơm trước, nếu không ngày mai hãy đến, dù sao cũng không có gì khác, đều thế cả.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Hay là báo tin trước, mọi người đều dục đến, nếu không nói gì, sợ chiếc mũ chủ tịch huyện còn chưa kịp đảm nhiệm đã bị mất
Diệp Phàm cười nói, thuận tay đưa cho Hạ Hải Vĩ một cây thuốc đặc biệt. Nhìn thấy phía sau Hạ Hải Vĩ là một chàng trai, cũng đưa thuốc mời.
Thấy Diệp Phàm cùng Hạ Hải Vĩ thân thiết như vậy, người đứng bên cạnh hình như là thư ký trong lòng thầm thắc mắc, người thanh niên nhìn giống như học sinh rốt cuộc là ai.
Lúc Diệp Phàm đưa thuốc đến, cậu nhóc này vội vàng giơ tay từ chối. Ngược lại không phải anh ta không hút thuốc mà chủ yếu là Hạ Hải Vĩ còn ở bên cạnh, anh ta có chút câu nệ.
- Chủ tịch huyện Diệp mời thuốc cậu nhận đi
Hạ Hải Vĩ cười, nhìn Diệp Phàm nói:
- Đây là thư ký của tôi, tên là Giang Kiệt, anh gọi anh ta là tiểu Giang là được.
"Chủ tịch huyện."
Mặt Giang Kiệt có chút giật mình, cố gắng nuốt hai chữ đó vào trong bụng, nếu không đã kêu lên thành tiếng rồi. Bởi vì rất bất ngờ, người có bộ dạng như học sinh này không ngờ là Chủ tịch huyện, người này nền tảng còn rất cao.
Vội vàng chào hỏi:
- Chủ tịch huyện Diệp.
Tay có vẻ cung kính nhận thuốc từ Diệp Phàm. Đương nhiên, nếu là lãnh đạo huyện khác mời thuốc Giang Kiệt chắc chắn sẽ nhận nhưng không có vẻ cung kính như vậy.
Giang Kiệt cung kính đương nhiên là nhìn vẻ thân mật của Hạ Hải Vĩ và Diệp Phàm. Giang Kiệt đương nhiên đoán được quan hệ giữa vị Chủ tịch huyện Diệp này và Bí thư.
Nhìn vẻ mặt hai người chắc chắn quan hệ rất thân thiết, người ta thân thiết như vậy, thì mình còn có gì cao ngạo.
Hạ Hải Vĩ hình như cũng đoán được điều này, quay đầu nhìn Giang Kiệt thiếu chút nữa hóa thạch cười nói:
- Anh ta là Diệp Phàm, từ Ngư Dương điều đến, đương nhiệm Chủ tịch huyện Ma Xuyên. Về sau cậu phải nhớ kỹ, anh ta cần gì cậu phải nói với tôi đầu tiên.
- Tôi hiểu rồi Bí thư Hạ, tôi sẽ nhớ kỹ.
Giang Kiệt lấy lại tinh thần nhìn Diệp Phàm nói
- Chủ tịch huyện Diệp, về sau có việc gì, cứ gọi điện cho tôi
Nói xong đưa ra một tấm danh thiếp có số điện thoại.
Giang Kiệt không ngốc, cũng là người thông mình, Hạ Hải Vĩ tuy không nói có quan hệ thế nào với Diệp Phàm nhưng xem anh ta cẩn thận dặn dò, thì mối quan hệ chắc chắn sâu nặng.
- Ha ha, về sau không tránh được việc phiền thư ký Giang
Diệp Phàm điềm đạm cười, đưa tay nhận tấm danh thiếp.