Quan Thuật

Chương 721: Chân tàn thêm tai phế

Diệp Phàm cùng Lý Tuyên Thạch nhìn nhau, thầm nghĩ: "chẳng lẽ cô bé này không nghe thấy, nếu không, cô bé cách ông lão gần như thế còn phải khoa tay múa chân sao? Hai ông cháu này, một thì chân tàn, một thì tai phế, thật sự là ông trời bất công."

- Thôi ông nội, tranh Thu Đồng vẽ xong rồi, dáng vẻ hai bác rất đẹp.

Thu Đồng miệng nói xong, một bên còn dùng tay chỉ vào bức của cô

- Ôi... Vậy… Trở về thôi

Ông lão xấu xí thở dài, lơ đãng liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thu lại cần câu.

- Ông ơi, không câu cá gà trống nữa hả?

Diệp Phàm không có tới từ mà hỏi ra một câu, sau khi hỏi xong chính mình cũng thấy có chút khó hiểu, người ta câu cá hay không thì can hệ gì tới mình chứ. Trong lòng tự hỏi, chắc là vì sự thuần khiết như nước của cô bé đã làm mình động lòng trắc ẩn.

- Ô… thôi bỏ đi, con cá này nghe nói trước giải phóng có người đã câu được, tôi cũng là vì hiếu kỳ xem mình có đủ may mắn không mà thôi.

Cũng đã ngồi đây mất 3 ngày, câu được không ít loại cá, con cá gà trống kia chắc chỉ có trong truyền thuyết, không cần tốn công nữa.

Ông lão thở dài, trên mặt treo đầy vẻ không cam lòng và u buồn.

- Cháu gái ông không phải muốn ăn cá sao? Huống chi ông cụ vừa giáo huấn vãn bối phải tâm trầm như nước.

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

- Thằng nhóc có lẽ đã nhìn ra, cháu gái tôi, kỳ thật cô bé không nghe được. Năm ngoái đi mỏ chơi, không biết như thế nào, sau một tiếng nổ, Thu Đồng hoàn toàn không nghe được nữa.

Lão già tôi đã cầm tiền bồi thường của mỏ đi khắp Trung Quốc, nhưng cũng vô ích. Bác sĩ nói là màng nhĩ bị chấn động mạnh đã điếc hoàn toàn, không trị được.

Lão già tôi tuy nói từ nhỏ cũng có hiểu một ít về thảo dược, nhưng cũng là vô dụng. May mắn cháu gái tôi thông minh, chữ nghĩa cũng biết qua

Hiện tại đã học tới lớp chín rồi, bởi vì tai không nghe được, trê n cơ bản đều là tự học. Truyền thuyết nói cá mào gà có thể trị tai điếc, cho nên tôi từ Đức Bình xa xôi tới đây.

Tuy nhiên, phỏng chừng đây cũng chỉ là một truyền thuyết, hẳn là vô dụng. Nói thêm, loại cá đó cũng chỉ là một truyền thuyết, nào có ai gặp qua

Ông lão vẻ mặt thất vọng.

Diệp Phàm trong lòng đau xót, nghĩ đến cô bé thuần khiết như vậy không ngờ cả đời cũng không thể nghe được, thật đáng thương.

Trong lòng hết sức chua xót lại nhìn nhìn cái đầm Ngô Công, thầm nghĩ có lẽ cái đầm này cũng không động, mình đường đường là bậc cao thủ Quốc thuật thất đẳng, chẳng lẽ lại sợ một vòng xoáy nhỏ.

Thế là hét lớn lên:

- Ông lão, tôi bắt cá cho ông, cho cháu gái gái ông hầm bát canh cá uống.

Thằng nhãi này hô toáng lên xong liền lột quần áo ra chuẩn bị xuống nước.

- Anh Diệp, anh đi thiệt hả?

Lý Tuyên Thạch có chút lo lắng, cũng đang cởi quần áo, nói:

- Muốn đi, chúng ta cùng đi, vòng xoáy thôi mà, có gì đâu mà sợ.

- Chờ đã Tuyên Thạch, tôi thăm dò trước rồi nói sau

Diệp Phàm giơ tay ngăn cản Lý Tuyên Thạch, tiếp cận tai y nói:

- Cậu còn không yên tâm về anh sao? Thân thủ này của anh, chắc sẽ không việc gì đâu.

- Vậy… được thôi, em ở trên này tiếp ứng cho anh, nếu thấy nguy hiểm lập tức ngoi lên nha.

Lý Tuyên Thạch tỉ mỉ nói lại với Diệp Phàm một số tình hình đã mờ nhạt mà trước đây đã gặp ở dưới đầm Ngô Công.

Lúc này ông lão kia cũng hô toáng lên:

- Chàng thanh niên, cháu gái tôi nói cái đầm kia rất nguy hiểm, nó không muốn ăn cá gà trống nữa đâu

- Không sao đâu ông lão, tôi lặn rất giỏi.

Diệp Phàm rất là tự tin, "tủm" một tiếng nhảy xuống nước.

- Chờ đã chàng trai, đem theo cái này đi

Ông lão cà nhắc đi nhanh tới trước, đưa cho Diệp Phàm một cây đèn pin cán dài, phỏng chừng cường độ ánh sáng rất mạnh, hơn nữa bên ngoài bọc tấm phim mỏng trong suốt không thấm nước.

- Ông lão, ông suy nghĩ thật là chu đáo, ha ha

Lý Tuyên Thạch bên cạnh cười nói

- Ông cụ, có phải ông cũng tính tự xuống dưới phải không?

Diệp Phàm liếc mắt xem xét ông lão một cái cười nói.

- Thật sự không được tôi cũng phải thử xem, tuy nhiên tôi không yên tâm cháu gái tôi.

Ông lão lắc lắc đầu.

Kỳ thật Diệp Phàm cũng hiểu được, phỏng chừng con long ngư gì đó cũng không thể nào trị được cái tai của Thu Đồng, chỉ có điều gần đây trong khoảng thời gian này Diệp Phàm cảm thấy rất là nghẹn khuất.

Thằng nhãi này vẫn luôn muốn tìm chỗ giải phóng, mà cái vòng xoáy ngầm dưới đầm Ngô Công này chính là đối tượng để mình giải phóng đây

Sau khi vận khí vài lần Diệp Phàm hít sâu một hơi, từ từ lặn xuống nước. Trước là thăm dò đường, không thể quá sức, bằng không có lẽ sẽ không lên nổi.

Lặn xuống độ sâu gần bốn tầng lầu, dòng nước bắt đầu xoáy nhẹ, nhưng cũng không phát hiện vòng xoáy gì cả, càng không phát hiện con long ngư trên đầu có mào gì nữa

Lại lặn xuống thêm mấy thước, lần này cảm thấy rõ ràng hơn, hình như từ bên phải vách đá truyền đến một lực xoáy khá lớn, dường như muốn cuốn lấy người mà kéo đi.

"Chẳng lẽ đây là cái hang ngầm mà Tuyên Thạch nói đến?" Diệp Phàm âm thầm cảnh giác, hết sức khống chế lại thân thể, dùng đèn pin chiếu rọi xung quanh, phát hiện rất là mơ hồ.

Hơn nữa phỏng chừng mạch nước ngầm kia còn ở sâu phía dưới, nếu lặn sâu thêm nữa vậy thì sẽ không đủ hơi mất, vẫn là nổi lên trên trước, đem tình hình nói lại với Lý Tuyên Thạch, quyết định thử lại mấy lần.

- Anh, anh thực dũng cảm.

Lúc này, cô bé Thu Đồng thuần khiết như nước kia chạy lại gần, cầm bàn vẽ cười nói.

Diệp Phàm nhìn qua, phát hiện bức tranh trên bàn vẽ đúng là cảnh tượng mình cùng Lý Tuyên Thạch đang thả câu, vẽ cũng thật là giống. Bên cạnh còn có một bài thơ:

Tây tắc sơn tiền bạch lộ phi,

Đào hoa lưu thủy quyết ngư phì,

Thanh nhược lạp, lục thoa y,

Tà phong tế vũ bất tu quy

(Trước núi Tây Sơn trắng bóng cò,

Hoa đào nước chảy béo con rô,

Áo tơi nón lá, xanh biêng biếc.

Gió nhẹ mưa thưa chẳng muốn về.)

Hình như là "Ngư ca tử" của Trương Chí Hòa.

Cảm thấy cô bé này chắc là rất buồn khổ trong lòng, biểu hiện trên cả mặt hội họa. Những chữ này không ngờ là dùng bút vẽ để viết ra, hơi nghiêng lệch giống nhánh cây, nhưng cũng có một phong vị khác.

Cười nói:

- Em cũng dũng cảm

Nói xong sau mới nhớ lại Thu Đồng chắc là nghe không thấy, vội vàng hoa tay múa chân, tuy nhiên, Diệp Phàm chưa học qua ngôn ngữ khiếm thính, nên ra dấu không giống lắm, người ta tất nhiên không hiểu.

Thu Đồng vẫn trừng đôi mắt trong sáng như nước mùa thu nhìn hắn. Ông lão tươi cười liền giải thích lại với cháu gái, lông mi thật dài của cô bé chớp động một cái, trên mặt không ngờ hiện lên một lớp đỏ ửng.

Miệng nói:

- Cảm ơn

Lần thứ hai Diệp Phàm có chuẩn bị mà đi, ôm một tảng đá nặng khoảng ba bốn trăm cân "tủm" một tiếng thì đã lặn xuống sâu gần 30 thước.

Tuy nhiên ông lão kia khi nhìn thấy Diệp Phàm với bộ dáng phóng túng đại lực sĩ kia, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, lập tức kiềm chế lại.

Trong phút chốc liền tới nơi, lập tức, bên phải vách đá một lực rất mạnh như vòi nước cao áp phun mạnh ra, Diệp Phàm cả người lẫn đá đều bị mạch nước ngầm đó cuốn xoáy vào bên trong. Xem ra thì cứ đà này rất là không ổn, phỏng chừng sẽ bị kéo đến đáy nước. Lý Tuyên Thạch từng nói, đầm này đáy sâu không lường được, tuyệt không có thể để cho vòng xoáy cuốn vào, bằng không, phía dưới phỏng chừng chính là Địa phủ.

"Muốn đụng tao hả, tao chơi với mày tới cùng".

Diệp Phàm trong lòng rống to một tiếng, bỏ tảng đá ra. Mạnh mẽ xoạc một cái, liền nhảy xuyên qua vòng xoáy.

Lần ra sức cũng thật là có hiệu quả, chỗ vách đá kia nhìn rất u tối, dùng đèn rọi qua đó, cảm thấy trước mắt có cái gì như cái động lớn, tối om om nhìn không thấy được tình huống cụ thể bên trong

"Đúng là có cái động, phỏng chừng dòng nước chính là từ bên trong chảy thẳng ra, sau đó cùng với đầm nước hình thành vòng xoáy."

Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng rồi lại ngoi trở lên mặt nước. Lần này không nói chuyện, chỉ sợ nói ra ngược lại càng làm cho Lý Tuyên Thạch lo lắng, không cho mình xuống nữa.

Nhắm mắt vận khí, lại lần nữa ôm tảng đá, một hơi lặn xuống chỗ hang động. Lần này vị trí rất chuẩn, cái động tối dưới đầm chợt lóe ra trước mắt, Diệp Phàm giật mình, mắng thầm: "Bà mẹ nó, liều thôi!"

Thằng nhãi này cũng liều thiệt, cứ nhắm thẳng thạch động mà đâm đầu vào. Sau khi vào sâu hơn mười thước thì hình như không còn nhìn rõ đầu vào, lúc này hơi do dự muốn rút lui, nếu cái động tối dưới đầm này quá dài vậy thì mình chẳng khác nào bị nó dìm chết sao.

Ngay tại thời điểm thằng nhãi này chuẩn bị lui lại, trước mắt một bóng dáng mờ mờ đang chạy trối chết chợt lóe lên trước mặt.

"Ô hô chẳng lẽ là cá gà trống". Thằng nhãi này vừa kích động, quên luôn sắp hết hơi, liều mạng, vận khí toàn thân, ngược dòng mà lên trực tiếp đuổi theo.

Không cẩn thận bị cái gì đó kéo lại, chuyện kỳ lạ xảy ra rồi đây, chính mình cũng không hiểu ra sao cả không ngờ lại tới được đây

Dùng đèn pin chiếu rọi, mới phát hiện hình như là cái khe đá trong động, trên mặt một luồng nước lớn từ trên phun mạnh tới

Kỳ quái chính là ở dòng nước bên trái hình như có một đầm đá nhỏ, ước chừng khoảng 20 m2. Dùng ánh đèn chiếu sáng, thằng nhãi này thiếu chút nữa vui như điên. Bởi vì trong đầm có hơn mười mấy con cá đang kinh hoảng chạy trốn.

Thằng nhãi này nhìn kỹ lần nữa, trong lòng lầm bầm nói: "Cá gà trống, trời ôi, đúng thật rồi. Chẳng lẽ ta đây thật sự phải đổi vận, bằng không ông trời cớ gì lại chiếu cố đến mình như thế". Thằng nhãi này lòng tin càng tăng gấp bội.

Nhìn kỹ đám cá, tất cả đều là màu đỏ, hình dáng thì to như banh bóng rổ, con nào con nấy đều rất là tròn trịa, hơi giống quả bong bầu bầu dục, trên đầu thực sự là có một dúm mào gà, hơn nữa bên miệng lại có mấy cọng râu như cá chép vậy.

Thằng nhãi này ở trong này thưởng thức thì không cần khẩn trương vội vàng, nhưng còn Lý Tuyên Thạch và ông lão xấu xí kia thì lo lắng sốt ruột quá trời, bởi vì Diệp Phàm lặn xuống đã hơn 10 phút rồi, còn chưa thấy lên, phỏng chừng là gặp phải bất trắc rồi.

Lý Tuyên Thạch đã sớm cởi quần áo xuống nước, đến cả ông lão xấu xí khoa tay múa chân cùng cháu gái vài cái, cũng cởi quần áo, cà nhắc cà thọt xuống nước luôn.

"Kệ nó, trước tiên bắt vài con về hấp rồi tính tiếp". Thằng nhãi này thân mình run lên, cảm thấy có chút lạnh, mới nhớ tới Lý Tuyên Thạch phỏng chừng sẽ rất lo lắng. Loạn xạ dùng lưới vợt lấy mấy con, vận khí một cái liền lui ra ngoài.

Lui ra ngoài thật ra rất dễ dàng, thuận theo dòng nước không lâu sau liền tới mặt trên đầm nước. Vừa ngoi đầu lên thì thấy Lý Tuyên Thạch và ông lão kia đang khẩn trương hỗn loạn bơi tới, thấy Diệp Phàm thò đầu lên mới thở phào nhẹ nhõm.

- Anh Diệp, anh đúng là làm em sợ muốn chết. Còn tưởng rằng ông già nhà anh đã đi uống rượu ở chỗ Hắc Bạch vô thường rồi chứ

Lý Tuyên Thạch còn có tâm tình nói giỡn. Nguồn: https://truyenfull.vn

- Ha ha ha… con người anh, tiểu quỷ không ưa, Diêm vương không thích, cho nên bọn họ lại đưa anh trở về

Diệp Phàm đắc ý cười, giũ giũ cái túi trong tay

- Nhìn xem, có phải là nó hay không, mẹ nó chớ, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị nó chơi xỏ. Tuy nhiên vẫn còn may, một lưới được mấy con.

- Để tôi xem

Ông lão còn vội hơn cả Lý Tuyên Thạch, liền giật lấy túi lưới quan sát

- Đúng là cá gà trống, chàng trai, cậu làm cách nào thế, một lần thì vớt được bốn con, lợi hại

Ông lão lộ ra vẻ mặt khâm phục.

- May mắn thôi, vừa nãy bị vòng xoáy chết tiệt kia kéo đến chỗ sâu, vốn nghĩ là đã xong đời, ai ngờ số còn may, chẳng những không xong đời, còn nhân cơ hội vớt được cá…

Diệp Phàm bật cười ha hả, vừa mặc quần áo vừa bịa đặt lừa người.

Đương nhiên, chuyện thạch động Diệp Phàm sẽ không nhắc tới. Nếu con cá này thực có chỗ hữu dụng vậy sau này mình sẽ tới nữa.

-----o0o-----