Quan Thuật

Chương 720: Phải báo cáo với Tỉnh ủy số 1

Chu Càn Dương tuy nói bất động thanh sắc, nhưng nội tâm đang suy nghĩ cái gì đó, nói vậy cũng có thể đoán được.

- Ừ nếu chân tướng đúng như lời cậu đã nói, vậy thì đồng chí Diệp Phàm thật đúng là một tài năng tuyệt vời

Lô Minh Châu cũng không nói gì khác, quay đầu hướng về Trưởng ban thư ký Phí Ngọc nói:

- Việc này nhờ anh đi kiểm tra thực hư, nếu tình huống là thật, viết một phần tái liệu báo cáo, khi tôi muốn báo cáo Bí thư Tỉnh ủy Quách cũng phải có tài liệu thực tế chứ, ha ha ha

- Bí thư Cổ? Ngư Dương các anh cho ra một cán bộ làm được việc như vậy, thật sự là chuyện đáng mừng. Về sau Trưởng ban thư ký trở về nhắc tới một chút trước mặt Bí thư Quách, vậy Ngư Dương không phải được nổi danh sao? Ngư Dương vì quá hẻo lánh, thua cái danh tiếng, đó là một cơ hội tốt, nhất định phải giành lấy. Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm không biết ở nơi nào, sao không thấy người vậy? Nếu phải điều tra xác minh, phải tìm cho bằng được bản thân anh ta?

Phí Ngọc vẻ mặt cười hỏi Cổ Bảo Toàn.

- Việc này… việc này…

Cổ Bảo Toàn nhất thời có chút ngây người, việc này kêu ông ta làm sao mà mở miệng, nói ra chẳng khác nào tự mắng mình, chẳng lẽ nói là chính lão kêu hắn tạm thời cách chức kiểm tra cảnh tỉnh lại.

Khi Cổ Bảo Toàn đang suy xét tìm từ để nói, Triệu Thiết Hải lại ở một bên nhỏ giọng nói thầm:

- Anh ta bị tạm thời cách chức

- Tạm thời cách chức, vì sao?

Phí Ngọc với vẻ mặt ngạc nhiên hướng về phía Triệu Thiết Hải hỏi, đôi tai cũng thật thính, nhỏ vậy mà cũng nghe thấy. Bà ta vừa hỏi xong, mấy trăm cặp mắt lập tức chăm chú nhìn về phía Triệu Thiết Hải.

- Chuyện này… chuyện này nên hỏi Bí thư Cổ, ông ta rõ hơn ai hết.

Triệu Thiết Hải cười một cách kỳ lạ, khiến cho trong lòng những người khác chấn động, cũng hơi hơi hiểu ra vấn đề

Lúc này Phạm Xuân Hương trong đám người reo lên:

- Vì sao đình chức Chủ nhiệm Diệp, Chủ nhiệm Diệp là quan tốt, là Lộ thần của nhân dân Lâm Tuyền chúng tôi. Các ông đều làm quan, lương tâm cho chó ăn hết rồi hả, quan tốt như vậy lại cho tạm thời cách chức.

Em họ Lý Tuyên Thạch là Lý Ngưu lại tiếp lời, kêu lên:

- Nghe nói Chủ nhiệm Diệp đi chất vấn Huyện thái gia vì sao không cho anh ta vào Thường vụ, anh ta muốn vì dân làm thêm nhiều việc thiết thực cũng không được, cho nên, Huyện thái gia giận dữ, tạm thời cách chức, nghe nói còn muốn lấy luôn mũ quan anh ta. Nếu thực sự như vậy, dân chúng Lâm Tuyền chúng tôi nhất định phản đối,

Nghe y hò hét như vậy, một số người đã bàn bạc trước với Lý Ngưu, nhân cơ hội hô lớn:

- Đúng vậy tuyệt đối không đồng ý, Trưởng ban thư ký, bà phải làm chủ cho Chủ nhiệm Diệp, đồ chó Huyện thái gia, lương tâm bị chó tha.

- Làm chủ làm chủ…

Quần chúng đã bị cuốn hút, nghĩ đến đại lộ ngày nay đều là lộ thần Chủ nhiệm Diệp một tay làm ra, nhất thời toàn bộ náo loạn, mấy trăm người vây quanh ven đường, toàn bộ đều hô toáng lên. Đương nhiên, trong đó cũng không ít người xem náo nhiệt cảm thấy luyện giọng cũng vui.

- Làm gì cũng không được lớn tiếng gào thét, có gì cần phản ứng cứ nói ra

Lô Vĩ đúng lúc đứng ra, cảnh cáo vài tiếng, làm ra tư thế muốn giải tán bớt quần chúng.

- Chủ nhiệm Diệp là quan tốt, học sinh trung học năm 2 chúng tôi đều biết rõ. Trường lớp mới nhất của trung học năm 2 chúng tôi chính là do Chủ nhiệm Diệp chạy gãy chân mới có tiền để xây dựng lên, vì sao lại tạm thời cách chức, phản đối tạm thời cách chức.

Lúc này, em gái Phạm Xuân Hương là Phạm Nghiên Nhi vừa đúng lúc đứng trong đội nghênh đón, nhân cơ hội hô to lên.

Các học sinh đương nhiên cũng biết rõ chuyện trường học, cả đám cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy vui vui, liền theo Phạm Nghiên Nhi vừa giơ cao vòng hoa trong tay, vừa hô lớn

Lập tức, hiện trường có chút hỗn loạn cả lên.

- Hừ!

Lô Minh Châu hừ lạnh một tiếng, dưới sự bảo vệ của nhân viên công an nhanh chóng quay đầu rời khỏi hiện trường.

Theo sau là Cổ Bảo Toàn cùng với Trương Quốc Hoa sắc mặt như tro tàn, còn có Bí thư Chu Càn Dương vẻ mặt cay nghiệt, cùng Chủ tịch thành phố La Hạo Thông với vẻ mặt mịt mờ cười lạnh.

Kỳ thật ban đầu thì bên bảo an có yêu cầu không cho quần chúng tiếp cận lãnh đạo, tuy nhiên trong mặt này đã bị hai người Lô Vĩ và Triệu Thiết Hải " kết phường kết hội" chui vào chỗ trống.

Hai người đều không có gì phải băn khoăn lo lắng, Lô Minh Châu là cô ruột Lô Vĩ, hơn nữa bản thân cũng sắp rời khỏi, sợ gì nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

Triệu Thiết Hải tuy nói không có bối cảnh gì, nhưng tối hôm qua Diệp Phàm đã sắp xếp chỗ tốt cho gã đi, nên càng xem Diệp Phàm như cha mẹ tái sinh, lần này có thể nắm bắt cơ hội trút giận, sao có thể không làm một trận cho ra trò.

Lý Tuyên Thạch và Phạm Xuân Hương kỳ thật đã sớm sắp xếp xong bên quần chúng. Còn Diệp Phàm bên này cũng chả biết gì cả, giờ phút này đang nhàn nhã mà ngồi câu cá.

- Anh Diệp, anh nói xem, con cá này câu đã mất nửa ngày, đến bóng còn chưa nhìn thấy, xem ra hôm nay là phải về tay không rồi, bà mẹ nó, thật là uổng công.

Lý Tuyên Thạch có chút không kiên nhẫn, cả lời thô tục cũng phun ra

- Cũng phải, đây là việc gì nào? Sắp 3 tiếng đồng hồ rồi, đừng nói cá gà trống, đến lông gà còn chưa thấy nữa là.

Chẳng lẽ người khi gặp xui xẻo uống nước lạnh đều bị tê buốt, xem ra vận xuôi chắc đến rồi. Cái thói đời tê dại hết rồi, đến cá cũng có lợi thế như vậy

Diệp Phàm lại càng buồn bực, liền hùa theo Lý Tuyên Thạch mắng mỏ, một chân đá ra, một viên gạch "tủm" một tiếng rớt xuống đầm, nổi lên một vòng gợn sóng, rất lâu chưa tan.

- Khó thành người tài

Lúc này, truyền đến một tiếng hừ lạnh hơi có vẻ thê lương, hai người kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên, từ lúc nào mà bên cạnh đống cỏ dại mấy chục thước có một ông lão ngồi đó.

Nhìn hình dáng này, giống như một ông già xấu xí, một thân quần áo vải thô, cũng có vẻ giống trang phục đạo sĩ. Trên mặt râu ria xồm xàm giống con nhím, nửa mặt đã bị che lấp gần hết, nhìn không rõ mặt thật.

Ông lão này khi đi tới hai người không ngờ không phát giác, nói ra ngoài phỏng chừng đám người Triệu Thiết Hải và Lô Vĩ sẽ cười rớt cả răng.

Hai cao thủ, Lý Tuyên Thạch gần tới tứ đẳng, Diệp Phàm lại là bậc thất đẳng, giờ mới nhìn thấy cảm thấy còn gọi là cao thủ cái **** gì nữa, hôm nay sĩ diện này đúng là bị lột sạch.

"Cao nhân" hai người trong đầu không khỏi toát ra hai chữ này trong mắt

- Nhìn gì, có phải cảm thấy kỳ quái hay không, ông lão làm sao mà đến có phải hay không? Điều này cũng rất đơn giản thôi, hai người các cậu, vừa rồi rất chuyên tâm, không phát hiện cũng bình thường, đừng cho rằng lão đây là cao nhân xa lánh đời gì gì đó, cái loại có thể leo tường gì đó.

Ông lão kia mí mắt cũng không nâng, ném ra một câu thiếu chút nữa làm nghẹn chết hai cao thủ

- Ông cụ khẳng định là cao nhân, hai chúng ta sao có thể biết được có phải hay không? Ha ha ha…

Diệp Phàm bật cười ha hả muốn cùng nói chuyện, cảm thấy ông lão này có chút kỳ quái hơi giống với Âm Vô Đao.

- Ha hả, thằng nhóc, câu cá phải có tính nhẫn nại, càng phải có một trái tim bình tĩnh, có thể câu được cá là chuyện tốt, câu không cá thì coi như đang tự tại tiêu dao. Người không thể đem mọi việc xem quá nhanh, quá nặng, nếu quá nhanh thì thần kinh căng thẳng, nhìn cái gì đều không vừa mắt, xem gì đều không thoải mái. Nếu quá nặng thì sẽ đè chết cậu, rút không ra được. Cho nên, phải thả lỏng một chút, cái được cái mất chỉ thoảng qua như mây khói, duy tâm mà thôi.

Ông lão thản nhiên cười nói.

- Duy tâm mà thôi…

Diệp Phàm miệng lập lại những lời này, trong lòng hình như có sự giác ngộ, tuy nhiên Lý Tuyên Thạch lại có chút không kiên nhẫn, rống cổ lên, cười nói:

- Ông lão, sao cổ hủ quá, cái gì là duy tâm mà thôi, nếu chỉ duy tâm vậy ông chẳng phải là sẽ làm theo ý mình, vậy thì có lẽ không cần nữa. Thế giới này, không phải là sẽ đảo loạn hết sao?

Thằng nhãi này vừa nói vừa lắc lắc đầu, rất có bộ dáng kẻ thông thái rởm.

- Làm theo ý mình, thật có thể làm được thì tốt rồi, khó khó khó…

Ông lão phun ra ba từ "khó" thì không nói gì nữa, chuyên tâm câu cá.

- Tuyên Thạch, cậu nói xem, cá gà trống có thể đang trốn trong hang động dưới cái đầm này không, cho nên, chúng ta rất khó thấy được nó. Chi bằng chúng ta lặn xuống đó xem xét chút, có lẽ vận may sẽ đến

Diệp Phàm cố ý nói cho ông lão nghe

- Không được, rất nguy hiểm, tuyệt đối không được. Anh Diệp, nói thật với anh, cái dòng xoáy kia em cũng có chút sợ, đừng vì việc này mà mất mạng, lúc nhỏ em đã từng xuống qua một lần, may cho em là ông tới nhanh, bằng không, em đã sớm đi gặp tổ tiên rồi, ha ha ha…

Lý Tuyên Thạch lắc đầu, phản đối cười

- Kẻ nhát gan, như thế sao có thể thành tài, có một dòng xoáy nhỏ cũng không qua được sao có thể bình thiên hạ, hừ

Ông lão không ngờ lại lên đạn bắn qua một phát

- Vậy xin hỏi ông cụ dám xuống thử một lần không?

Lý Tuyên Thạch cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào ông lão, tiến quân sang.

Ông lão không hé răng, Lý Tuyên Thạch vừa thấy có cửa, lại châm chọc nói:

- Không được cũng đừng ở đó mạnh miệng, gà mái mà gáy, thành ra làm phiền bọn người mù đấy.

- Ha ha, già rồi, không thể so với các cậu. Tuy nhiên nhóc con, cậu nói dưới kia đáy đầm kia thực sự có cá gà trống?

Ông lão đầy hứng thú, nhìn chằm chằm Lý Tuyên Thạch

- Có tuyệt đối là có, nhưng không bắt lên được thôi, loại cá đó a, có quý giá đi nữa, cũng không đáng giá bằng cái mạng nhỏ của tôi, anh Diệp anh nói đúng không?

Lý Tuyên Thạch trêu chọc cười nói, nước cờ này đã tìm được cơ hội còn không cục tức mới rồi xả ra sao

- Cũng phải

Diệp Phàm gật gật đầu phụ họa

- Ha ha ha, thằng nhóc, cậu dám xuống không?

Ông lão híp hai mắt lại nhìn Diệp Phàm.

- Chuyện này thì liên quan gì đến ông?

Diệp Phàm đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.

- Tôi muốn bắt một con ôi… Cháu gái tôi năm nay lớp 9, phải bồi bổ thêm, mới có thể thi lên được cấp 3 ở huyện, nghe nói loại cá này bổ âm tráng dương, là thứ đồ tốt, hơn nữa không hề có tác dụng phụ

Ông lão đột nhiên thở dài

- Ông lão biết về y thuật?

Diệp Phàm giống như có điều phát hiện, hỏi.

- Hiểu một chút đạo dưỡng sinh, nếu còn trẻ thì tôi đã có thể xuống cái đầm này bơi vài vòng, tuy nhiên, hiện tại không được, cái chân này không được rồi

Ông lão nói xong, còn nâng chân mình lên cho Diệp Phàm coi.

Diệp Phàm lập tức kinh ngạc, nói không nên lời, một cảm giác khâm phục tự phát. Bởi vì ông lão kia chỉ có một chân, một chân khác thì phía dưới bắp đùi buộc một khúc gỗ.

Người tàn tật đối với nhân sinh còn nhìn thoáng như thế, còn mình thì cả ngày bị giới hạn bởi một điểm nhỏ của được và mất, điều này so với ông lão thật là thấp kém, Diệp Phàm trong khoảng khắc cảm giác thấy tâm trí mình như được phóng đại vô hạn, một luồng khí hào hung từ tận đáy lòng phun trào ra

- Ông nội, chúng ta về đi, con vẽ xong rồi

Lúc này, cách đó không xa truyền đến một giọng nữ rất êm tai như chim sơn ca, theo thanh âm, một cô bé mặc váy dài màu trắng tinh khôi từ trong cỏ tranh đi ra, phỏng chừng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt như bắp cải trắng tươi ngon mọng nước, cho người ta có cảm giác như một loại tinh khiết như nước

- Thu Đồng, không phải con muốn ăn cá gà trống sao? Ông nội đang câu cho con này.

Ông lão xấu xí vừa xoay mặt lập tức hiện vẻ mặt từ ái, kỳ quái chính là, ông ta vừa nói chuyện với cô bé tên Thu Đồng, vừa dùng tay chỉ chỉ trỏ trỏ, như là sợ cô bé không biết vậy.

-----o0o-----

Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)