Diệp Phàm nhìn những người còn lại hét lên:
- Lẽ nào các anh còn lợi hại hơn cả thằng ngốc sao, tôi đếm ngược từ 10 không đi thì đứng lại đó.
Nhưng Diệp Phàm cũng có chút buồn bực mới đếm đến 2 thôi mà chúng nó đã chạy hết đi rồi.
Nhưng họ vẫn là người có lễ phép, ai nấy trước khi ra cũng đều khom lưng cúi chào Diệp Phàm rồi mới đi. Thằng ngốc cũng làm như vậy mà.
- Những người này chẳng lẽ lại không biết đến đạo lý hành nghề sao? Tra Thiết Nhĩ chắc chắn đã trả giá cao rồi. …
Diệp Phàm có chút nuối tiếc lắc đầu cầm chén cà phê lên.
Thực ra Diệp Phàm cũng không hiểu được. thằng ngốc kia là thần thánh trong mắt họ. Đến “thần thánh” mà cũng bị Diệp Phàm quát biến mất thì hắn ta là người thế nào.
Không đi vẫn còn chờ để Diệp Phàm tính sổ sao?
- Quay lại, các người không lấy tiền sao?
Tti tím mặt quát.
Nhưng không có ai them để ý đến hắn. Tiền thì cũng cần nhưngũ độc giáo mạng sống còn quý giá hơn.
- Yên tĩnh chút đi Tra Thiết Nhĩ, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, tay cầm chén trà, bên cạnh là Tra Thái Lâm đang rót trà, rồi pha cho Diệp Phàm một bình trà lớn khác.
Tra Thái Lâm thật ra cũng đã biết thân phận Diệp Phàm là trợ lý Bộ trưởng bộ Công An Trung Quốc. Có thể ngồi vào vị trí này chắc chắn là có thân thế đặc biệt.
Tất cả những thông tin ông có được đó là từ cục công an. Đường nhiên người ta là thân phận trợ lý rồi, Có lẽ thằng ngốc kia cũng sợ mà chạy mất.
- Mơ tưởng, lập tức ký đi, ký đi, không ký thì ông ta sẽ chết.
Tra Thiết Nhĩ đúng là điên rồi, không còn là giả điên nữa mà là điên thật rồi. Anh ta đã bị áp lực tâm lý đè nặng.
- Chủ tịch Tra, và các cổ đông khác nữa, chúng ta thực hiện một giao dịch đi.
Diệp Phàm bình tĩnh xuất chiêu.
- Chỉ cần cứu được Tra Lôi, anh cứ ra giá đi.
Mâu Nguyệt Cúc nghĩ đến đứa con hút thuốc phiện không biết sống chết ra sao, giờ chồng lại đang nằm trong tat Tra Thiết Nhĩ.
Không nhanh chóng chấm dứt chuyện này thì nhà họ Tra đúng là xong rồi. Bệnh tim của ông chồng tái phát, chết. Con thì chết vì thuốc phiện. Vị chủ tịch Diệp này là người có tài năng nên phải nhờ vào anh ta thôi.
- Tiền tôi không cần. tôi là cán bộ đại lục, không phải tham quan. Tôi chỉ cần tập đoàn các anh hợp tác làm ăn với Hoành Không chúng tôi thôi.
Diệp Phàm nói.
- Việc này…
Mâu Nguyệt Cúc không tự quyết được, bèn nhìn các cổ đông khác.
- Ha ha, tôi cũng không có nhiều kiên nhẫn đâu. Đợi lát nữa thằng ngốc quay lại thì tôi cũng không quay lại đâu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nhìn một lượt người nhà họ Tra.
- Được.
Tra Bỉ Thử gật đầu.
- Còn các vị thì sao?
Diệp Phàm nhìn những người khác.
- Chúng tôi đều đồng ý.
Tất cả người trong nhà họ Tra đều gật đầu, tránh voi không xấu mặt nào mà.
- Nếu bỏ ra quá ít thì cũng không được, ít nhất cũng phải cho một con số chứ.
Diệp Phàm chỉ ra 8 đầu ngón tay.
- 80 triệu?
Tra Thái Lâm nói “được”.
- Ông nghĩ tôi lại ham số tiền lẻ đó sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Chẳng lẽ là 800 triệu sao?
Tra Thái Lâm run rẩy nói, 800 triệu là khoản tiền lớn đối với nhà họ Tra.
Tài sản của nhà họ Tra không vượt quá 2 tỷ, 800 triệu này tương đương với 1/3 tài sản của cả gia tộc họ.
Mà tập đoàn Hoành Không là một vũng bùn, có thể bỏ ra 800 mà lấy lại được một hai trăm thì cũng mừng. Tất nhiên trong lòng mọi người cũng đang đau lắm.
- Không nhiều lắm. Hơn nữa Hoành Không chúng tôi đang khôi phục lại. Các anh đầu tư 800 triệu, đường nhiên là cùng nhau để xây dựng lên công ty mới có phải không? Chẳng lẽ các người muốn nó sụp đổ sao. Thế chẳng phải là 800 triệu này như nước đổ lá khoai không? Mà Hoành Không chúng tôi lấy tài sản nhà máy để đầu tư nên quyền cổ phần thuộc về chúng tôi rồi.
Diệp Phàm chân thành nói.
- Chủ tịch Diệp, anh đúng là biết tính toán. Chẳng những muốn lấy tiền của chúng tôi mà còn muốn chúng tôi để vực công ty dậy. Làm sao có chuyện.
Một người đầu hói tức giận, nói.
Những người khác cũng vẻ mặt như thế. Chỉ là chưa thể nói ra từ “vô liêm sỉ” được.
Diệp Phàm đương nhiên “vô liêm sỉ” rồi, căn bản là muốn nhờ họ để cứu chính mình và lập công ty mới.
- Không thể sao, chúng ta là làm ăn kiếm tiền. Hợp tác cùng có lợi mà. Bằng không vừa rồi thằng ngốc ở đây thì trên đời này còn có nhà họ Tra không?
Diệp Phàm chỉ vào tên ngốc kia nói:
- Mà thực ra là tôi không nhất thiết phải hợp tác với các người có phải không?
Tôi hoàn toàn có thể cùng hợp tác với Tra Thiết Nhĩ. Tôi tin rằng anh ta sẽ đồng ý hợp tác với tôi.
Đến lúc đó không phải là 1 tỉ mà ngay cả tài sản của tập đoàn Chính Hà, anh ta cũng sẽ đồng ý phải không?
- Chủ tịch Diệp, anh nói thật chứ?
Tra Thiết Nhĩ quả nhiên lên tiếng, nói:
- Nếu như chủ tịch Diệp đồng ý hợp tác với tôi, tôi sẽ lấy một nửa tài sản của nhà họ Tra, còn một nửa để bồi thường cho chủ tịch. Muốn đầu tư thế nào thì đầu tư.
Tra Thiết Nhĩ muốn bắt lấy cây cỏ cứu mạng. Thằng ngốc vừa đi nên hắn hoàn toàn đã mất đi chỗ dựa.
Mà vị chủ tịch Diệp này có thể quát được thằng ngốc, Tra Thiết Nhĩ không phải đồ ngốc. Người như thế chắc chắn không phải đối thủ mà anh ta có thể đối lại được.
- Tra Thiết Nhĩ, mày đúng là vô liêm sỉ.
Chủ tịch Tra kích động, cổ đã đụng vào con dao, có máu chảy ra.
- Đừng quá kích động, nếu tiếp túc thì sẽ cảm giác như bị lưỡi dao cứa vào đấy.
Diệp Phàm nói, nhìn chằm chằm người nhà họ Tra:
- Các người có đồng ý hay không, nói một câu.
Bằng không tôi sẽ chọn Tra Thiết Nhĩ thôi. Đương nhiên tôi cũng sẽ thường xuyên đến viện tâm thần thăm các vị.
Các vị cứ ở bệnh viện mà dùng thuốc tốt nhất, thầy thuốc phục vụ tốt nhất và cả phương pháp tốt nhất…
- Tôi đã gặp quá nhiều loại vô liêm sỉ nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ như chủ tịch Diệp. Anh đúng là đã đến mức “thần tài” vô liêm sỉ rồi. Đúng là được mở rộng tầm mắt.
Tra Bỉ Thử hừ nói.
- Ha ha. Đa tại ông đã quá khen, tôi vẫn nghĩ mình chưa đạt đến cảnh giới cao quý đó.
Diệp Phàm mỉm cười, rồi lập tức lại sầm mặt lại nói:
- Nếu nói về vô liêm sỉ thì các anh mới là vô liêm sỉ chứ không phải ai khác.
Nói về chủ tịch Tra, biết rằng con trai đã âm mưu để lừa tiền Hoành Không mà còn không ngăn lại, thế có phải vô liêm sỉ không?
Còn nữa, khi chúng tôi yêu cầu thực hiện hợp đồng thì lại nói là không liên quan, có phải vô liêm sỉ không? May mà tôi tỉnh không cũng bị các anh cho ngồi tù rồi.
Các anh cấu kết với cảnh sát chơi xấu tôi. Mà lại còn không nhận. Người của nhà họ Tra đúng là cao thượng quá phải không?
Mà vừa rồi tôi cũng đã cứu mạng các anh, không phải chỉ riêng các anh mà là cả gia tộc nhà họ Tra.
Nếu như để thằng ngốc biến các người thành ngốc thì liệu các người có được hưởng cuộc sống xa hoa, quyền quý không, còn được chơi gái, có nhà lầu xe hơi không? Tất cả những điều đó là do Diệp Phàm mang lại cho các vị. Các vị không những không cảm ơn còn nói tôi vô liêm sỉ. Như vậy rốt cuộc là ai vô liêm sỉ?
Nhà họ Tra các người mới là vô liêm sỉ. Nói thế thôi, tôi hỏi một câu cuối cùng, có hợp tác không?
- Hợp tác, 800 triệu thì 800 triệu.
Cuối cùng chủ tịch Tra cũng đã mở miệng, bị Tra Thiết Nhĩ nắm chặt nên chỗ máu ở cổ lại chảy thêm.
- Câm mồm cho tao.
Tra Thiết Nhĩ quát.
- Tra Thiết Nhĩ, anh muốn giết cha của mình, muốn đánh mẹ mình, muốn đuổi những người trong gia tộc. Anh không còn là người nữa, là con chó điên rồi, là súc sinh, không bằng súc sinh nữa. Anh không biết vô liêm sỉ, anh có phải là người hay không, anh có lương tâm hay không, anh có…
Diệp Phàm dùng hóa âm mê thuật hướng về Tra Thiết Nhĩ.
Quả nhiên anh ta sửng sốt, keng một tiếng, con dao rơi xuống mặt đất.
Tra Thái Lâm cũng nhanh chóng đỡ lấy Chủ tịch Tra, Mâu Nguyệt Cúc cũng nhanh lấy thuốc cho chồng uống.
Những người nhà họ Tra khác cũng cùng đoàn kết, dũng cảm xông lên, Tra Thiết Nhĩ đã bị người điên nhà họ Tra đánh cho không ra hình người nữa rồi. Quần áo đã rách tả tơi, mặt sưng phồng như Chư Bát Giới.
- Bố, mẹ không sao chứ?
Lúc này đẩy cửa tiến vào là Tra Chi Thanh cùng mấy vệ sĩ. Chắc khi nãy thằng ngốc cùng đám người đi xuống nên họ đã thấy điều gì đó.
- Các người đi ra hết ngoài, không được cho ai vào đây.
Chủ tịch Tra đã lấy lại uy quyền Chủ tịch HĐQT vung tay ra lệnh, nếu như để cho người ngoài biết, rồi truyền thông chú ý thì gay to.
Tra Chi Thanh không chịu ra ngoài, nhưng mấy người nói rồi cùng đi ra luôn.
- Ha ha ha…
Tra Thiết Nhĩ điên cuồng lại cắn quần áo mình. Miệng hát “Giày mà phá, mũ mà phá, trên người áo cà sa phá, ngươi cười tôi...”.
Người này chắc thích xem “tế công”. Diệp Phàm cũng sửng sốt, dùng công lực kiểm ta lại một lúc thấy hắn ta đã bị kích thích quá lớn nên đã điên thật rồi.
- Chủ tịch Diệp, anh ra nhà khách trước đi. Chờ tôi giải quyết việc gia đình xong tôi sẽ đến đó. Anh yên tâm tôi đã nói là làm.
Chủ tịch Tra nói.
- Ha ha, được,
Diệp Phàm gật đầu rồi xoay người đi, nhưng lại quay lại nói:
- Thực ra tôi cũng không sợ các anh quỵt nợ tôi.
Nói xong Diệp Phàm bước đi.
- Quá kiêu ngạo rồi, quá kiêu ngạo rồi. Sao lại có thể đồng ý với anh ta chứ?
Tra Bỉ Thử hét lên.
- Có thể khiến cho thằng ngốc sợ thì chắc chắn không phải người bình thường rồi?
Chủ tịch Tra lạnh lùng nói. Những người nhà họ Tra nói đi nói lại, ai nấy sắc mặt đều khó coi.
- Chúng ta không những đầu tư 800 triệu mà còn phải tìm cách để đầu tư thêm mấy trăm triệu nữa. Vị chủ tịch Diệp này không phải người tầm thường đâu.
Nhà chúng ta phải quan hệ với anh ta bằng không việc ngày hôm nay chúng ta đã không có đường sống,.
Mà chủ tịch Diệp có năng lực như vậy, tôi tin rằng chúng ta hợp tác với Hoành Không để lập ra công ty mới sẽ không nát đâu.
Hơn nữa chúng ta còn có Chính Hà mà.Chúng ta giúp anh ta công ty mới, anh ta cũng không phải người vô ơn.
Tôi tin vào mắt nhìn người của tôi.
Chủ tịch Tra nói.