Người này dã tâm thật không nhỏ, mà cứ như đã toan tính đủ cả rồi, nên không thấy sơ suất gì. Nhưng đồng chí tiểu Tra, hôm nay anh thật là bất hạnh, bởi vì anh đã gặp phải Diệp Phàm này.
Bốp, bốp, bốp…
Một góc vang lên tiếng vỗ tay, âm thanh rất trong trẻo, lập tức toàn bộ chú ý đã được đổ dồn về phái Diệp Phàm.
- Chủ tịch Diệp. Anh vỗ tay gì thế, có phải là ủng hộ thiết kế của tôi không?
Tra Thiết Nhĩ khinh thường nhìn Diệp Phàm đang đứng lên, hắn ta như đúng điệu bộ kẻ thắng lợi, nói:
- Chủ tịch Diệp, khoản nợ của chúng ta còn chưa tính, chỉ biết ai dám cản lại Tra Thiết Nhĩ này đều sẽ gặp phải báo ứng, kể cả là anh – chủ tịch Diệp.
- Chúng ta thì có nợ nần gì chứ, vốn chúng ta là hai cái giếng khác nhau, có ai chung ai gì đâu.
Diệp Phàm mỉm cười nói, hai vệ sĩ bước lên trước chặn nhưng bị Tra Thiết Nhĩ chặn lại, cười nói:
- Để anh ta lại đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Phàm cũng quay lại ngồi đúng ghế gỗ lúc trước của mình.
- Truy Tra Thiết Nhĩ tôi không mặn mà với nhà họ Tra nhưng về Hoành Không thì phải tìm đến tôi.
Cho tới giờ tôi luôn nghie tập đoàn Chính Hà là công ty của riêng tôi. Mà tập đoàn Hoành Không muốn đến điều tra Tra Thiết Nhĩ này là thứ nhấy các anh đáng chết rồi.
Thứ hai, hôm đó tuy tôi đã cho người để hai thuộc hạ ngu ngốc của anh đến sở cảnh sát, không ngờ chủ tịch Diệp đây cũng có năng lực rõ ràng là khiến Chu Tiểu Hồng đứng ra để nói tôi và còn ép để Chính Hà chấp hành hợp đồng, đó là điều thứ hai anh đáng chết.
Mà anh một mực khinh bỉ Tra Thiết Nhĩ này, thế này anh sớm cũng bị báo ứng thôi, đó là điều thứ ba anh phải chết.
Cho nên anh nói xem, chủ tịch Diệp, khoản tiền của chúng ta có nên tính toán không?
Tra Thiết Nhĩ mờ mịt cười nói, cười đến là rạng rỡ.
- Không thể không nói, Tra Thiết Nhĩ anh đúng là thiên tài. Là một người có âm mưu trời sinh, anh sớm đã nghĩ trăm phương nghìn kế, lập ra kế hoạch lớn này.
Mà tập đoàn Hoành Không chúng tôi thực ra đã thành vật hy sinh trong kế hoạch của anh, kế hoạch của anh cũng như vá áo trời vậy.
Nhưng Tra Thiết Nhĩ, anh đang làm nhưng có trời nhìn, không thể nào làm được việc vá trời như vậy đâu.
Nếu là anh làm chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Diệp Phàm rót một ngụm trà lên uống. Mặt điềm nhiên nói, nhìn chủ tịch Tra, phát hiện rằng ông ta sắp không xong rồi. Nhưng có thể cũng còn chống cự được chút, chắc không thể chết được.
- Ồ, anh đã phát hiện ra gì sao. Tôi đang rất hứng thú đây. Trên đời này người thông minh quá ít rồi, không có đối thủ cũng buồn lắm.
Dùng ngôn ngữ Trung Quốc của các anh mà nói tức là – nỗi buồn cao thủ đấy.Ngày trước không phải có Độc Cô Cầu Bại không thể cầu được mà buồn phiền đến chết sao.
Tra Thiết Nhĩ tôi hiện cũng có cảm nhận như thế.
Tra Thiết Nhĩ cười nhìn Diệp Phàm, như nhìn người chết vậy.
- Ha ha, anh không được tính là cao thủ, nếu chơi với tôi, anh không xứng.
Diệp Phàm lắc đầu nói, đặt chén trà xuống, nói:
- Tất cả những việc của anh tôi đều biết, bao gồm cả việc xấu xa anh và La Mễ Các Lâm làm. Mà nếu tôi đoán không nhầm, trước kia Tra Phi Lôi không nghiện hút đúng không? Sau này chắc chắn là anh đã giở trò để cho anh ta dần dần đi vào nghiện và giờ đã trở thành một con nghiện.
- Cao kiến. Quả nhiên là có chút tài năng.
Tra Thiết Nhĩ không ngờ lại vỗ tay, mặt sửng sốt khôi phục lại bình tĩnh.
- Cũng thế thôi.
Diệp Phàm cười:
- Có thể tất cả những điều này cũng nằm trong tiết tấu kế hoạch của anh mà thôi. Bao gồm cả việc Tra Phi Lôi chơi 3b, hay những người hút thuốc phiện cũng đều là do anh sắp xếp.
Mà Tra Phi Lôi từ một người không nghiện hút thành một khách nghiện thuốc, chắc chắn là do anh đã sắp xếp người để dụ dỗ anh ta đến với con đường nghiện hút.
Hôm nay là tiệc sinh nhật Tra Chi Thanh cũng chính là cơ hội tốt nhất để anh ra tay. Bởi vì những người có tiếng nói trong nhà họ Tra đều có mặt anh lợi dụng cơ hội này để bắt hết.
Hơn nữa tôi cũng hoài nghi anh không dễ dàng để người ta ký đơn giản như thế, chắc chắn anh còn thủ đoạn khác để giữ cân bằng đúng không.
Ví dụ như hạ độc để cho những người nhà họ Tra này đều thành ngu ngốc, còn bản thân vị chủ tịch Tra này đã dễ xử lý rồi đúng không. Bệnh tim tái phát, chết rồi không phải là xong sao. Ông ấy chưa chết thì sao anh có thể yên tâm được.
Tra Thiết Nhĩ anh nói xem tôi nói có đúng không?
Bởi vì diệp phàm là người biết về độc dược, sớm đã ngửi thấy người nào đó có mùi của Ngũ độc giáo rồi.
Trong lòng tự nhủ chẳng lẽ tra thiết nhĩ lại cấu kết với Ngũ độc giáo để rat ay sao. Muốn khiến cho các vị nhà họ Tra này tan tác đã không còn khó khăn gì nữa.
Đến lúc đó cho dù là cảnh sát thành phố Cảng Cửu cũng không thể nào mà tìm ra dấu vết được. Đương nhiên nếu làm như thế này thì tra thiết nhĩ cũng đã phải mạo hiểm lớn.
Làm không tốt thì tập đoàn Chính Hà sẽ rơi vào tay của Ngũ độc giáo. Nhưng theo tài liệu của tổ A thì tuy Ngũ độc giáo có những cao thủ dùng độc, nhưng đều tuân thủ quy tắc hành nghề. Thực tế chữ tín của họ cũng không tồi.
Có thể trong chuyện này tra thiết nhĩ phải trả một giá rất cao mới có thể mời được cao thủ đó.
- Cao thì đúng là cao, không tồi. Chủ tịch DIỆP đúng là thiên tài. Nhưng thật đáng tiếc cho chủ tịch. Tôi không thể giết anh, chỉ là?
Tra thiết nhĩ cố tình dừng lại, cười đùa nhìn Diệp Phàm, nói:
- Chỉ là sau khi anh rời khỏi cánh cửa kia cũng sẽ là một thằng ngu ngốc thôi, đất nước Trung Quốc này lại có thêm một cán bộ ngu ngốc, chính quyền lại phải lo cho anh thôi. Thật đáng thương cho ngân khố của Trung Quốc.
- Sao có thể thế, anh có thể làm được vậy sao?
Tra Thái Lâm ra vẻ không tin.
- Anh ta đương nhiên không làm được rồi, nhưng tôi có thể làm được. Không tin tôi làm thử cho anh xem.
Tra Thái Lâm ông lập tức biến thành một thằng ngốc. Mà còn là một thằng ngốc miệng lúc nào cũng nhỏ dãi ra nữa cơ.
Lúc này một người đội chiếc mũ lớn, bỏ ra nói.
Lộ ra một vẻ mặt bình thường, cười bước lên trên ép Tra Thái Lâm khiến cho ông ta cũng sọ lùi đằng sau mấy bước.
Nhưng tên kia vẫn tiến về phía trước, cứ như đang bức cung vậy. Cuối cùng Tra Thái Lâm đã bị dồn đến tận bức tường, không nhúc nhích được nữa.
Ông ta sợ tới mức mặt trắng bệch ra, hét lên:
- Anh muốn làm gì, nhà nước còn có pháp luật đó.
- Pháp luật đối với tôi không là gì, đối với “thằng ngốc” thì chẳng sao cả. Tôi chính là luật pháp, tôi chính là trời.
Cao thủ Triều Thiên của Ngũ độc giáo biệt danh là “thằng ngốc” cười điên cuồng, khiến cho mọi người đều run sợ.
Không tồi, hắn ta là cao thủ lục đẳng. Còn được gọi là “thằng ngốc”. Lẽ nào chính là cao thủ chuyên làm cho người ta thành ngốc của Ngũ độc giáo sao, Diệp Phàm trong lòng bèn nghĩ.
Xoẹt…
Thằng ngốc đột nhiên ra tay, một luồng khói đột nhiên truyền đến trước mặt Tra Thái Lâm, ông ta bỗng nhiên kêu thảm thiết, chuyện lạ đã xảy ra.
Vẻn vẹn mấy phút sau người vốn mặc bộ âu phục đẹp, cao quý đã đột nhiên tự cởi quần áo của mình ra.
Không lâu sau thì đã cắn nát cả bộ quần áo ra rồi, quần cũng cắn cho tan tành, lộ cả quần lót bên trong.
Mà ông ta còn cười ngây ngô, không lâu sau thì rơi cả nước bọt, rồi dùng tay lau nước bọt, xong lại nhét vào mồm, cười hề hề.
Cảnh tượng này làm cho mọi người thấy lạnh cả sống lưng. Mà người nhà họ Tra cũng sợ chết khiếp, ai nấy đều tránh xa thằng ngốc kia.
Tra Thái Lâm sớm bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, như thế này còn đáng sợ hơn cả chết.
Ngay cả sắc mặt chủ tịch Tra cũng đã tím đen, miệng ấp úng nói không ra tiếng.
- Thằng ngốc kia, đưa giày cho ta gặm.
Thằng ngốc lại hét về phía người nhà họ Tra, rồi đưa chân ra,
Ông ta lại bò xuống lấy giày của thằng ngốc, rồi đưa cả cái giày thối đó vào mồn, cứ như kiểu thấy kẹo ngọt, mút nấy mút nể. Miệng lại còn lép bép như kiểu ngon lắm vậy.
Ngay cả Diệp Phàm thấy cảnh tượng đó cũng ghê rợn cả da đầu. Trong lòng tự nhủ Ngũ độc giáo đúng là tà môn, thể loại này mà cũng nghiên cứu ra được, lợi hại.
- Các vị, có ký hay không. Không ký thì sẽ thế.
Tra Thiết Nhĩ vừa nói vừa nhìn Diệp Phàm, ý là anh cũng sẽ có kết cục như thế.
- Cút.
Diệp Phàm đột nhiên quát thằng ngốc kia.
- Cút, ha ha thằng ngốc này mấy chục năm này chưa hề thấy ai dám nói thế với tôi.
Thằng ngốc cũng ngây người ép nhìn Diệp Phàm.
- Nói lại một lần nữa, cút. Từ giờ đừng để tôi thấy nữa, còn nữa hãy thay mặt tôi chuyển lời hỏi thăm đến Cung Thu. Việc nhà họ Tra không mượn đến anh phải xử lý.
Diệp Phàm lại nói.
Lần này không như trước rồi, vừa nghe đến “Cung Thu” thằng ngốc kia đã sửng sốt, lập tức thay đổi sắc mặt. Nhìn Diệp Phàm một cái.
- Không đi có phải không?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Lần này thằng ngốc không hề do dự, xoay người, vẫy tay một cái, cùng với những người đi vào không nói gì với Tra Thiết Nhĩ vội vàng ra ngoài.
Mà thằng ngốc ra đến cửa còn quay lại nhìn Diệp Phàm, rõ ràng là hành lễ, cúi đầu chào rồi mới đi ra.
Mấy tên thuộc hạ cũng không hiểu gì cả, về phần nhà họ Tra ai nấy cũng đều kinh ngạc. Cao thủ có thể khiến người ta thành kẻ ngốc lại có thể bị vị chủ tịch Diệp này quát sao
Chắc chắn là nhà họ Tra không thể hiểu được, “Cung Thu” có lẽ là giáo chủ Ngũ độc giáo, Diệp Phàm có thể dám nói ra tên thật của người này, chắc chắn cũng là cao thủ.
Tuy Diệp Phàm không hề lộ ra chút công lực nào nhưng thằng ngốc biết, người này không phải hạng thường.
Có thể gọi thẳng tên của giáo chủ, ít nhất cũng phải cùng tầng lớn với giáo chủ. Cao thủ thế này làm sao chấp vặt với loại lục đẳng như anh ta.
Lục đẳng có thể khoe khoang trước mặt người thường được nhưng đối với cao thủ như giáo chủ thì có khác gì là “đồ chơi”. Còn dùng độc chắc chắn là không thể đến người cao thủ đó được.
Mà vị chủ tịch Diệp này lại điềm tĩnh như vậy. Chắc chắn là cao thủ của cao thủ rồi. Không thế sao có thể lên Lương Sơn được đúng không?
Thấy thằng ngốc đi rồi, Tra Thiết Nhĩ liền biến đổi sắc mặt. Lấy ngay ra con dao, lôi Tra Lôi Lạc Tư lại làm con tin.
- Tôi không cần biết anh là ai. Mau đi ngay, nếu không ông ta sẽ chết.
Tra Thiết Nhĩ điên cuồng nói Diệp Phàm.
- Anh giết ông ấy có liên quan gì đến tôi chứ?
Diệp Phàm hừ lạnh nói, rồi cũng chẳng thèm nhìn Tra Thiết Nhĩ nữa.