- Cút!
Liễu Nguyệt đột nhiên quay người rất nhanh, đồng thời đạp chân vào hai người thanh niên phía sau. "Bốp" một tiếng, hai người thanh niên không phòng thủ đã bị đạp một cái, thiếu chút nữa thì ngã sõng soài. Còn Liễu Nguyệt dốc hết sức chạy vào phía rừng cây.
- Còn muốn chạy à!
Đúng lúc này, đột nhiên trong rừng xuất hiện một người đàn ông, cao to như cột điện chặn Liễu Nguyệt lại.
Liễu Nguyệt vừa đạp vừa đá, nhưng người này khí lực quá mạnh, cuối cùng giữ lại làm cho không cử động được. Khí lực của tên này rõ ràng là kinh người.
Tên này cắp lấy Liễu Nguyệt giống như chim ưng cắp lấy gà con, xách đến trước mặt Đường Sở, cười khan nói:
- Anh Sở, con gà con này vẫn còn rất vênh váo, tuy nhiên cũng hơi chút khó khăn.
- Tao thích sự khó khăn, không khó khăn thì Đường Sở này không thấy thú vị. Con người mà, đều thích những thứ có tính khiêu khích có phải thế không nào?
Đường Sở cười khan một tiếng, đưa ngón tay nâng cằm của Liễu Nguyệt lên.
- Khốn khiếp!
Tề Thiên nhổ một bãi nước bọt liền xông ra.
- Đừng nóng, chụp lại hình ảnh chúng ta sẽ dễ dàng trừng trị hắn ta.
Diệp Phàm cười nham hiểm rồi lấy ra chiếc điện thoại đặc chế của Tổ A.
Chiếc điện thoại này có chức năng chụp ảnh chuyên dụng. Hơn nữa độ sắc nét rất cao. Tề Thiên hơi giật mình bất chợt thấy rùng mình, tuy nhiên không hề có hành động gì.
- Tiểu nương tử, vui vẻ ở đây thích lắm đấy.< Nguồn: https://truyenfull.vn/p>Đường Sở đưa ngón tay giữ cằm của Liễu Nguyệt cười vẻ rất đáng khinh. Hắn rất ngả ngớn đưa một ngón tay khác sờ lên bờ môi mỏng đỏ hồng của Liễu Nguyệt.
- Tên khốn kiếp này.
Liễu Nguyệt rất tức giận, hét lên. "Phì" một tiếng phun một miếng nước bọt vào mặt Đường Sở.
Một tiếng "bốp" vang lên, Liễu Nguyệt bị Đường Sở tát cho một cái rất mạnh, trên mặt hiện rõ dấu vết của năm ngón tay.
Tề Thiên lại muốn nhảy ra, nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại, nói:
- Hỏa Hầu vẫn chưa đến.
- Đại ca, tôi là vệ sỹ của cô ấy. Nếu thực sự cô ấy có chuyện gì thì cha của cô ấy Tư lệnh Liễu sẽ lột da tôi.
Tề Thiên nói nhỏ.
- Yên tâm. Đó là vì tự cô ta bỏ chạy, trách nhiệm của cậu không lớn. Tên Đường Sở này thật đáng ghét, mẹ ruột của em trai tôi cũng bị tên khốn này đánh cho bị thương. Bao Nghị bị bọn chúng điều động về tỉnh, bây giờ đang đảm nhiệm ở Ninh Mãn, hắn chẳng làm được cái chim gì tôi cả. Tôi đang chờ cơ hội để giải quyết bọn chúng.
Diệp Phàm giải thích một chút.
- Dám đánh cả mẹ của em trai chúng ta, tôi đập chết hắn.
Mắt Tề Thiên như phát hỏa. Tuy nhiên lại bình tĩnh trở lại. Quan sát.
- Dám làm mất mặt tao à. Mẹ kiếp, nghĩ Đường Sở tao lương thiện phải không? Mấy thằng chúng mày cút xa ta ra một chút. Đường Sở tao hôm nay ta muốn làm cô ta tại chỗ này. Mẹ kiếp, dám phỉ nhổ vào tao à, chờ lát nữa tao sẽ cho mày chết đi sốn lại.
Đường Sở cười nham hiểm, Thiết Tháp Hán cầm sợi dây thừng trói Liễu Nguyệt lại và đẩy Liễu Nguyệt ngã xuống đống lá.
- Lũ khốn khiếp chúng mày, cha tao sẽ
Liễu Nguyệt vừa hét đến đây thì miệng bị bịt lại. Mấy người thanh niên nhanh chóng tiến vào cánh rừng không thấy một bóng người.
- Dám nhìn trộm tao tao phải lấy mạng của chúng mày!
Đường Sở hướng về phía rừng cây hét lên, đến trước mặt Liễu Nguyệt. "Toạc" một tiếng, áo của Liễu Nguyệt liền bị xé toạc kéo xuống dưới. Lộ ra bộ ngực đang nhô lên phập phồng bên trong. Đương nhiên, vẫn còn nội y che bên ngoài.
Ánh mắt của Liễu Nguyệt như lửa cháy, nước mắt chảy ròng. Cơ mặt run lên kịch liệt.
- Dám động thủ với tao, cô bé, chúng ta từ từ nhé! Chờ ta lột hết mới hay. Đường Sở tao thích chơi từ phía sau. Chờ chút nữa chúng ta cùng tiến hành, tay ở phía trước người ở phía sau.
Đường Sở cười khan rút ra một con dao găm rạch một nhát, chiếc quần bò của Liễu Nguyệt bị xé rách thành hai mảnh, lộ ra cặp đùi đi đôi tất màu da chân ở bên trong.
Nghe nói Đường Sở trước kia đã từng trải qua quân đội, đã từng là lính trinh sát. Vì thế cũng có chút võ nghệ.
Liễu Nguyệt liều mình giãy giụa. Tuy nhiên vì đã bị trói nên cũng không cử động được nhiều. Đường Sở càng thấy hứng thú, miệng cười nhỏ dãi, hai tay chộp lên ngực của Liễu Nguyệt.
- "Đoàng", một tiếng súng vang lên, Đường Sở không phòng thủ liền kêu lên thảm thiết, bổ nhào lên người của Liễu Nguyệt, máu tươi chảy đầy ra ở cổ tay.
- Cặn bã!
Diệp Phàm và Tề Thiên cũng nhảy ra bắn, Tề Thiên đạp một phát khiến cho Đường Sở lộn trên đống lá mấy vòng rồi mới dừng lại. Có lẽ nghe thấy tiếng súng, mấy tên bạn của Đường Sở liền vội vàng chạy tới.
Tề Thiên muốn trút giận, gã tung quyền, cước mấy cái rất mạnh, lập tức mấy tên liền ngã xuống đất, kêu lên đau đớn.
- Chúng tôi đến hơi muộn, xin lỗi!
Diệp Phàm tỏ vẻ mặt có lỗi đưa tay cắt dây thừng cho Liễu Nguyệt.
- Khốn nạn!
Liễu Nguyệt đến một lời cảm ơn cũng chưa nói, cô ta giận đỏ mắt, hơn nữa ngay cả chiếc quần bị xé rách cũng chưa kịp thay đã lao đến tên Đường Sở đang nằm dưới đất.
"Uỵch, uỵch" mấy tiếng.
Liễu Nguyệt đạp Đường Sở khiến y phải la hét, lăn lộn.
Liễu Nguyệt như phát điên đạp liên tiếp mười mấy cái, tiếng kêu thảm thiết của Đường Sở vang lên không ngớt trong rừng. Cuối cùng, Đường Sở kêu lên một tiếng thảm thiết rất to "a". Bởi vì cú đạp cuối cùng của Liễu Nguyệt thực sự đã đạp trúng "thằng nhỏ" của Đường Sở.
- Thế được rồi, đừng đạp lung tung nữa.
Diệp Phàm ra vẻ lòng tốt nhắc nhở Liễu Nguyệt.
- Tôi đạp cho chết cái tên háo sắc này đi.
Liễu Nguyệt hét lên một tiếng, có lẽ là đã bị Diệp Phàm kích thích. Vì thế nhắm trúng Đường Sở đạp liền 7, 8 cái.
Cuối cùng Diệp Phàm phát hiện Đường Sở đang hấp hối vội vàng ngăn Liễu Nguyệt lại. Bởi vì nếu đạp tiếp có thể Đường Sở sẽ phải xuống âm phủ uống trà mất.
Lúc này, Tề Thiên dẫn mấy người lính tới tới.
- Bắt tất cả bọn dâm tặc này về sư đoàn cho tôi.
Tề Thiên thức giận, ra lệnh rất uy phong.
Mấy tên lính đương nhiên không hề khách khí, mỗi người đều nhân cơ hội đấm đá vài cái rồi mới áp giải những tên đã gãy chân gãy tay đi. Đường Sở thì đương nhiên cũng không được nữa rồi, đã sớm bị ngất xỉu.
May là Diệp Phàm nhân từ đã điểm huyệt cầm máu cho y, nếu không hắn sẽ không chịu nổi đến bệnh viện.
- Xin lỗi cô Liễu, tôi đã đến muộn. Vừa rồi đang nhận một cuộc điện thoại quan trọng ở Sư đoàn, những tên ranh con này làm việc cho tôi, trong điện thoại đã giáo huấn cho chúng một trận. Tuy nhiên may là tôi đến kịp, nếu không Tề Thiên tôi không còn mặt mũi nào gặp mặt thủ trưởng nữa.
Vẻ mặt Tề Thiên hổ thẹn, mắt còn chảy ra hai hàng "nước đái mèo". Nhìn có vẻ giống như thật, Diệp Phàm cười thầm trong lòng.
- Anh đắc ý rồi có phải không?
Không ngờ Liễu Nguyệt căn bản không để ý đến Tề Thiên, quay đầu về phía Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Sao cô lại nói như vậy, cô là bạn của Tề Thiên, Tề Thiên là anh em tốt của tôi. Tôi xem cô như em gái, sao lại đắc ý.
Diệp Phàm tôi không phải là ý chí sắt đá. Vốn dĩ, cái kiểu vênh váo như vừa rồi của cô thì tôi thực sự không muốn ra tay cứu cô.
Nếu không vì nể mặt Tề Thiên thì tôi sẽ không có lòng tốt như vậy để lo cô sẽ bị làm sao? Cho dù Liễu tiểu thư cô có thực sự bị bọn súc sinh kia hãm hại thì Diệp Phàm tôi cũng sẽ không mảy may áy náy.
Việc này làm ơn mắc oán.
Diệp Phàm cũng tức giận, quay về.
- Đồ súc sinh nhà anh!
Liễu Nguyệt chỉ Diệp Phàm mắng.
- Nếu tôi là súc sinh thì vừa rồi cô cũng trở thành súc sinh rồi, cô nương, đừng khinh thường lòng tốt của người ta.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, không để ý đến cô ta nữa và quay đầu đi.
Quay trở về bên cạnh Mễ Nguyệt, phát hiện có một người lính đang đứng gác ở phía xa, rất có trách nhiệm.
- Không còn việc của cậu nữa, cậu cùng bọn họ về trước đi.
Diệp Phàm đưa tay vỗ vai người lính nói, bởi vì Diệp Phàm quen anh ta, trước kia đã gặp qua vài lần.
- Không được, không có lệnh của Sư đoàn trưởng, tôi quyết không thể rời khỏi đây.
Người lính kiên quyết lắc đầu, Diệp Phàm hiểu lời nói của mình không có tác dụng.
Không lâu sau nhìn thấy Tề Thiên cũng quay lại. Y có lẽ sẽ bị mắng rất thậm tệ, đi sau Liễu Nguyệt giống như kẻ hầu đáng thương.
Hơn nữa, ngay cả quần áo bên ngoài cũng không thấy nữa, làm hắn lạnh đến lập cập. Bởi vì hắn đã đưa quần áo cho Liễu Nguyệt mặc rồi.
- Người anh em, cậu thật tuyệt đấy!
Diệp Phàm cười trên nỗi đau của người khác.
- Các người tránh đi xa một chút, tôi muốn thay quần áo.
Liễu Nguyệt nói, Diệp Phàm cũng không để bụng, biết là cô ta nén giận. Tề Thiên, Diệp Phàm và đám lính đi vào trong khu rừng.
- Đại ca, thứ chúng ta chụp được tốt nhất là không nên đưa ra. Nếu như để Tư lệnh Liễu nhìn thấy thì ông ấy có chịu nổi không? Cái này cũng không tốt cho danh tiếng của Liễu Nguyệt, các cô gái đều sợ cái này.
Tề Thiên có chút lo lắng nói.
- Không đưa ra thì làm sao bắt Đường Sở ngồi tù được? yên tâm, ta sẽ sắp xếp. Không để cho người khác biết được việc của chúng ta đã làm.
Diệp Phàm cười bí hiểm nói.
- Vậy thì tốt, đại ca nói thế nào thì làm thế ấy đi. Đệ chắc chắn sẽ thảm lắm đây, khi Liễu Nguyệt trở về nói tình hình, tôi đây sẽ xong đời, xong đời thôi.
Tề Thiên vẻ mặt thê thảm nói.
- Đừng lo, việc này sớm muộn gì Tư lệnh Liễu cũng sẽ biết. vừa rồi ta đã điều tra qua rồi, cái thứ ở dưới háng của Đường Sở có lẽ đã hỏng rồi. Nếu không thể đưa ra bằng chứng xác đáng, thì Liễu Nguyệt cũng sẽ gặp phiền phức có phải thế không nào?
Diệp Phàm nói.
- Đạp hỏng rồi?
Tề Thiên lẩm bẩm, nhìn về phía Liễu Nguyệt.
- Chắc chắc hỏng rồi, cái thứ đó rất mềm, hơn nữa cục thịt đó đã nát ra rồi. Dường như cả những viên trứng kia cũng nát ra rồi. Có lẽ nếu qua phẫu thuật thì có thể khôi phục được bề ngoài, còn chắc là 8 phần đã không làm gì được nữa.
Diệp Phàm cười ẩn ý.
- Mẹ kiếp, mẹ nó, làm cho ta cũng đen đủi theo.
Tề Thiên hung dữ nhổ một bãi nước bọt xuống đất, bộ dạng như đứa trẻ không may mắn.
- Ha ha, anh hùng cứu mỹ nhân à, làm sao có thể nói xui xẻo thế. Người chứ không phải quái nhân, việc này cũng không thể trách cậu. Chỉ có thể trách Liễu Nguyệt quá tự cao tự đại, nếu không cô ta làm sao lại chạy dến bên cạnh Đường Sở. Hơn nữa, một tiếng chào hỏi cũng không nói. Cô gái này quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng sẽ không gặp may.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Cứu cái rắm.
Tề Thiên nói, nhăn mặt nhíu mày, hai người rút ra hai điếu thuốc rồi quay trở lại chỗ cũ. Tề Thiên lạnh đến múc lập cập, phát hiện Liễu Nguyệt đã thay quần áo, có lẽ còn chỉnh sửa lại một chút, tóc xõa xuống ngang vai.
Còn nói, ở đây cũng không có thợ làm tóc. Tề Thiên vội vàng chạy lại nhặt quần áo của mình lên và nhanh chóng mặc trở lại.
- Chín rồi.
Diệp Phàm nhìn có chút buồn, thế là chuyển sang nói chuyện khác.
- Đại ca, chúng ta trở về thôi, bây giờ đâu còn tâm trạng nhàn rỗi để mà ăn uống nữa.
Tề Thiên có chút lo lắng nói.