- Cái con khỉ ấy, ai biết những gia tộc lớn này có suy nghĩ gì. Đi theo tôi chắc chắn là không thể. Nhà người ta sẽ nhìn thấy tôi là người đã có vợ rồi
Việc này căn bản tôi cũng không dám nghĩ đến. Người ta hiện tại là thanh niên, phải lãng mạn. Cả ngày chỉ ở trong nhà tất nhiên là có cảm giác bị cấm vận.
Vất vả lắm mới có thể ra ngoài tất nhiên là muốn tự do rồi. Đại ca, anh không biết, rất nhiều phim đều diễn tả những cô gái nhà giàu bỏ trốn với những chàng trai nhà nghèo, đây chính là mốt thời thượng.
Tề Thiên lắc đầu.
- Cậu là sư đoàn trưởng cũng không thoái mái phải không?
Diệp Phàm cười khan một tiếng vỗ vỗ bả vai Tề Thiên.
- Có cách gì, đại ca, hôm nay đến Thiên Khâu ở huyện Đông Tân Đồng Lĩnh của các anh thăm quan một vòng.
Tề Thiên nói.
- Chỗ đó có gì đặc biệt?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, em bảo nhé, anh đường đường là Bí thư Của Đồng Lĩnh, là nhân vật số một ở đây, thậm chí ngay đến cái đặc biệt của địa bàn mình cũng không biết, Bí thư như anh có chút không hợp lý. Nói ra ngoài không phải là thành truyện cười sao?
Tề Thiên cười kiêu ngạo.
- Có gì buồn cười, Đồng Lĩnh lớn như vậy, tôi mới đến không bao lâu, hơn nữa mặc dù ở đây mấy chục năm chưa chắc có thể đi thăm tất cả các địa điểm của Đồng Lĩnh, chỉ là bình thường thôi.
Diệp Phàm già mồm lấn át lẽ phải.
- Thôi vậy, tuy nhiên, nghe nói Thiên Khâu cũng không phải là một vùng núi mà lúc trước thiên thạch va chạm tạo thành một hố trời.
Ban đầu cũng không có đường vào, bốn bên vây quanh bởi núi có độ cao 200 đến 300m. Mà trong hầm cũng rất nhỏ khó cho người đi vào nên môi trường được bảo vệ tương đối tốt.
Hơn nữa, bên trong hố trời có thảm thực vật tươi tốt, lại bị ngăn cách với bên ngoài cho nên rất nhiều động vật nhỏ.
Nghe nói đến sói cũng có, rắn thì tương đối nhiều. Vốn tôi không dám đưa Liễu đại tiểu thư đến đấy.
Không ngờ cô ta tự nói ra, cũng là nghe người khác nói cho nên, muốn đi đến đó chơi một chuyến.
Cô ta còn nói đã luyện qua mấy chiêu, đối phó với mấy động vật nhỏ là không có vấn đề gì. Hơn nữa, cô ta cũng sẽ dùng súng, tôi đã thử qua, cô ta cũng có chút thân thủ. Nếu không, tôi đã không dám đưa cô đến đó, đến đó không phải là muốn chết sao?
Vẻ mặt Tề Thiên cay đắng nói.
- Không có đường làm sao có thể đi vào đó? Chẳng lẽ bảo Mễ Nguyệt và Liễu tiểu thư leo dây xuống? Việc này sợ là quá nguy hiểm.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Trước kia không có đường, sau có lẽ do vỏ trái đất vận động, nên xuất hiện một rạn nứt lớn.
Người có thể đi vào qua đó. Hiện nay rất nhiều thanh niên đều thích đi thám hiểm Thiên Khâu cùng bạn bè.
Nghe nói cũng có người chết, chứng tỏ trong đấy vẫn khá nguy hiểm. Nhưng, có hai chúng ta ở đó có người nào dám đến vuốt râu hùm.
Hơn nữa, tôi còn bí mật sắp xếp mấy người lính bên ngoài, không có chuyện gì thì bọn họ không xuất hiện, miễn cho Liễu tiểu thư tức giận.
Tề Thiên cười nói.
- Cậu đó, còn chưa cố gắng hết sức, cũng không tệ nhỉ, không ít kinh nghiệm.
Diệp Phàm cười nói, hai người bước lên xe đi thẳng đến Thiên Khâu.
Hai tiếng sau thì tới Thiên Khâu.
Từ xa nhìn không thấy gì, bởi vì Thiên Khâu là do thiên thạch tạo thành, cho nên thung lũng được bao phủ bởi núi xung quanh.
Mang một số dụng cụ đã được chuẩn bị trước bốn người lên đường.
Trên đường đi Liễu Nguyệt lạnh lùng như băng chỉ nói với Tề Thiên hai câu, không nói với Diệp Phàm nửa câu.
Nhân phẩm của tôi kém như vậy sao? Cô cũng không phải tiên giáng trần. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, có chút bực bội.
Tuy nói trước đây đã có người đến đây tạo ra lối đi nhưng thật ra cũng không có nhiều người dám đi vào.
Cho nên, về cơ bản không nhìn thấy đường. Tề Thiên đi đầu, vừa đi vừa phát cây dọn đường. Diệp Phàm đi cuối cùng.
Nửa tiếng sau cuối cùng đi vào trong.
Ngẩng đầu nhìn lên Diệp Phàm không khỏi khen:
- Thật đúng là hùng dũng, ai nghĩ dưới này lại có một hố trời lớn như vậy.
- Đúng vậy, chủ yếu là quá nguy hiểm, không có nhiều người dám vào đây. Dù sao, thám hiểm cũng cần dũng cảm, cái mạng nhỏ vẫn đáng giá một chút.
Tề Thiên cũng toát mồ hôi mặt.
- Chỉ sợ đến lúc đó có người nào đó phải khóc nhè. Con người, hiện tại đã trở thành quan, đã thành cái túi cơm rồi, đến lúc đó gặp Liễu Nguyệt có thể sẽ không giơ tay ra.
Không ngờ Liễu Nguyệt lại nói ra những lời này.
Người nào đó chắc chắn là chỉ Diệp Phàm rồi. Bởi vì chỉ có Diệp Phàm ở đây là quan thôi.
- Ha ha, không phiền một số thiên kim tiểu thư phải giơ tay. Tôi vẫn có thể hiểu được. không chừng một số tiểu thư thiên kiem còn muốn cái túi cơm như chúng tôi cứu giúp.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, làm động tác rụt cổ như con rùa.
- Chỉ có anh cũng có thể cứu một cô nàng sao, anh nằm mơ đi.
Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm bị Liễu Nguyệt trách móc.
- Bí thư Diệp rất lợi hại đấy.
Mễ Nguyệt xen vào một câu.
- Lợi hại, cô nàng, đừng nhìn bên ngoài của người ta mà nói vậy. Hiện tại làm lãnh đạo luôn không ngừng uống rượu, không ngừng ôm, cơ thể như vậy làm sao tốt. Thiên Khâu hôm nay không phải là đùa, làm không tốt sẽ chết. Tề Thiên cũng thật là người như vậy cũng có thể gọi đến, không phải thêm phiền sao?
Liễu Nguyệt châm chọc hừ nói.
- Tôi tin rằng Bí thư Diệp có thể làm.
Mễ Nguyệt vẫn kiên trì, Liễu Nguyệt lắc lắc đầu.
- Liễu Nguyệt, tôi tôn trọng cô không phải là để cô tùy tiện nói đại ca tôi này nọ. Nếu không, tôi sẽ thôi.
Tề Thiên mặt thối ra, nhìn Liễu Nguyệt muốn bỏ đi.
- Tôi nói sai sao? Đây là tôi muốn tốt cho anh. Đừng đến lúc đó xảy ra án mạng thì mũ sư trưởng của anh cũng rơi mất. Có một số việc không thể để lòng từ bi lất át, nếu không sẽ rất phiền toái. Nói đến thế thôi, tiếp theo có phiền toái đừng trách tôi không nhắc nhở anh.
Liễu Nguyệt thật đúng là nói hợp tình hợp lý.
- Không cần cô phải lo lắng, có việc tôi sẽ tự chịu trách nhiệm.
Tề Thiên hừ lạnh một tiếng, có chút tức giận, nhất thời nói có chút nặng lời.
- Được rồi Tề Thiên, hôm nay chúng ta đến đây để thư giãn, không phải là tìm phiền toái.
Diệp Phàm khuyên.
- Em biết mà anh.
Tề Thiên gật đầu.
Bốn người từ từ đi sâu vào trong rừng cây.
Trên đường Tề Thiên vung súng, nhắm chuẩn xác vào con chim trĩ. Mà tài bắn súng của Liễu Nguyệt cũng không tệ, không ngờ bắn trúng con thỏ hoang. Sói thì chưa thấy nhưng lợn rừng thì thấy một con bỏ chạy mất.
Nhìn đồng hồ đã đến 12 giờ, tìm một con suối nhỏ, Tề Thiên làm con chim trĩ và con thỏ hoang.
Một lúc sau đã làm xong hai con vật. Diệp Phàm nhóm lửa bắt đầu nướng. Mễ Nguyệt cùng Liễu Nguyệt trải khăn và bày rượu cùng mấy đồ mang theo.
Lúc này điện thoại của Tề Thiên vang lên. Y lấy điện thoại ra nói chuyện, có lẽ là sư đoàn có chuyện gì đó cho nên đưa ra các chỉ thị. Diệp Phàm thì chăm chú nướng chim và thỏ.
Mấy phút sau, Tề Thiên vẫn đang nghe điện thoại, Diệp Phàm vừa hút thuốc vừa nướng thịt.
Đồ nướng cũng rất phải chú ý, vừa nướng phải vừa thêm gia vị mới có thể có hương vị ngon.
Diệp Phàm đương nhiên dùng Âm vô đao để thực hiện món nướng này, vùi thỏ và chim trong đất để nướng. Đương nhiên bên trong còn bọc bởi những lá cây có mùi vị đặc thù.
Hơn nữa, lần này áp dụng cách mới, vừa nướng vừa thêm gia vị. Thông qua thẩm thấu để có được món nướng ngon.
Cộng với lửa vừa phải nữa chắc chắn trở thành một món thượng hạng. Diệp Phàm tin tưởng đến lúc đó thiên kim tiểu thư Liễu có thể nuốt đầu lưỡi hay không cũng khó có thể nói.
Diệp Phàm rất mong nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Liễu đại tiểu thư.
Đúng lúc này, Mễ Nguyệt chạy tới nói là Liễu Nguyệt đi sang bên kia mười phút vẫn chưa thấy về. Mễ Nguyệt lo lắng sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vì, chỗ này khắp nơi nguy hiểm, đi một mình rất nguy hiểm.
- Không phải đã nói với hai cô không được chạy lung tung sao? Xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Diệp Phàm có chút nóng này.
- Cô nói… cô nói phải đi giải quyết một chút. Tôi cũng định đi cùng nhưng cô không cho. Nói là cô đã luyện qua, hơn nữa chỉ cách đó không xa, không có việc gì, qua đó cũng không tiện.
Mễ Nguyệt mặt hơi đỏ lên nói.
- Chỉ đi giải quyết một chút sao lại lâu như vậy? Ngay cả đại tiện cũng không cần phải đi lâu như vậy. Đúng rồi, cô có mang theo súng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không mang, nói là chỉ đi giải quyết một chút thì mang súng gì.
Mễ Nguyệt cũng có chút nóng nảy.
- Tề Thiên, chúng ta nhanh chóng đi qua đó xem. Mễ Nguyệt cẩn thận lửa nướng này, không nên chạy lung tung. Gặp chuyện gì thì nổ súng chỉ thiên, súng dù sao cô cũng đã dùng qua.
Diệp Phàm nói.
Nói xong hai người đi về phía Mễ Nguyệt chỉ. Tuy nhiên, bán kính quanh đó 100m đều không thấy bóng Liễu Nguyệt.
- Phiền thật, chẳng lẽ là gặp sói. Không thể nào, trong phạm vi 100m, gặp gì cô kêu lên chắc chắn chúng ta có thể xuất hiện ngay. Không được, tôi phải gọi bọn họ vào để cùng tìm mới được.
Tề Thiên nóng nảy nói, may mắn là có điện thoại đặc chủng có thể liên lạc được. Thật ra Tề Thiên đã sắp xếp mấy người lính ở cách đó không xa, có lẽ vài phút có thể đến đây.
- Cậu cho một người ở lại cùng Mễ Nguyệt.
Diệp Phàm nói.
Hai người tiếp tục tìm về phía trước, không lâu sau đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện manh mối. Bởi vì dấu vết của Liễu Nguyệt vẫn chưa mất hết.
Hai người nhanh chóng đã đến, không lâu nghe thấy tiếng của Liễu Nguyệt tức giận mắng:
- Các anh là bọn lưu manh, khốn khiếp! khốn khiếp!
- Sao đấy?
Tề Thiên đỏ mắt, rút súng muốn xông về phía trước.
- Đừng nóng vội, hẳn là không có chuyện gì xảy ra.< Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm./p>Diệp Phàm giơ tay kéo Tề Thiên lại, hai người nhanh chóng đi đến đó. Phát hiện dưới một tán cây cổ thụ phía trước có mấy người.
Dưới bóng cây có trải vải và bày biện đồ ăn và rượu. Cách đó không xa là một đống lửa đã tàn, có lẽ dùng để sưởi ấm.
Một tên trên mặt còn có máu. Kiểu tóc trải giống công chúa cao quý của Liễu Nguyệt lúc trước giờ đã rối bời. Tay áo choàng đã bị xé rách.
- Cô gái thật không thức thời, cô cũng không hỏi thăm một chút xem anh Sở của chúng tôi là ai. Nhà họ Đường của thành phố Chương Hà là ai.
Cha của anh Sở chúng tôi là Cục trưởng Cục công an thành phố Chương Hà. Anh Sở là đại thiếu gia biết không?
Hôm nay cô thức thời thì hầu hạ anh Sở cho tốt, nếu không chúng tôi tự ra tay sẽ không được hay lắm.
Một người mặt gầy bộ mặt cung kính chỉ vào Liễu Nguyệt nói.