Ý tứ trong lời nói của Diệp Phàm, tin rằng Nùng Cao Vân với Thái Phi hai người đều hiểu. Đương nhiên, trước khác nay khác. Kêu hai người lại chống đối Diệp Phàm, hai người căn bản là không có cái gan đó.
Buổi tối, tại chỗ ở của Diệp Phàm vị khách đầu tiên là Nhạc Nhất Thành.
- Bạn học cũ, nghe nói cậu không lâu nữa cũng sắp thăng chức rồi, ha ha.
Diệp Phàm vừa tiếp đón, vừa cười nói.
- Thăng chức, quá khó rồi. Có điều, tôi còn phải chúc mừng lần nữa bạn học cũ cậu đã thành rường cột của lớp chúng ta rồi!
Nhạc Nhất Thành thật ra khi nói lời này miệng có chút ngậm đắng.
Bởi vì, từ trước tới nay, Nhạc Nhất Thành tự nhận mình mới là lão đại của lớp hồi đại học. Không thể ngờ được Diệp Phàm đứa ít tuổi nhất này cũng không biết có phải chó ngắp phải ruồi không, không ngờ leo còn nhanh hơn mình rất nhiều.
Trước kia nghi ngại hắn chỉ là Chủ tịch thành phố nhỏ, tuy nói cũng là cấp sở, nhưng thời điểm đó còn chưa ảnh hưởng tới đồng chí tiểu Nhạc đang công tác ở Ban Tổ chức Trung ương.
Đồng chí Tiểu Nhạc vào lúc đó tất nhiên có một cảm giác về sự ưu việt. Cho nên, tại cuộc tụ hội nhỏ ở khu giải trí hoàng thị Thủy Châu mới thể hiện vẻ cao giá như thế, nghiễm nhiên tự coi mình là lão Đại của cả lớp.
Tuy nhiên, trước khác nay khác, mới mấy tháng. Không thể ngờ được người này đã đánh tới văn phòng chính phủ rồi, hơn nữa, còn thân cận Chủ tịch Đường. Địa vị hai bên, giống như treo từng người một.
Đồng chí Tiểu Nhạc gần đây cũng thấy rất phiền muộn, đi khắp nơi chạy chọt. Bởi vì, Ban Tổ chức Trung ương đang có một vị trí Phó cục trưởng thường trực cấp giám đốc sở đang bỏ không. Trong ban hễ là đồng chí có tư cách đều như Bát Tiên quá hải mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình.
Đồng chí Tiểu Nhạc hôm nay cũng ba sáu ba bảy rồi, nếu không phấn đấu thì có khả năng bị đóng băng. Tuy nhiên, đồng chí có thể bước vào Ban Tổ chức Trung ương phần lớn đều có chút lai lịch. Mà người có thể cạnh tranh vị trí cục trưởng cấp giám đốc sở, ai lại không có chỗ dựa vững chắc?
Chỉ có điều, chỗ dựa của đồng chí tiểu Nhạc hiện giờ đã về hưu. Người đi trà liền lạnh. Đồng chí Tiểu Nhạc cũng rất đau xót. Gần đây tuy nói vẫn đang chạy chọt, nhưng lãnh đạo có thể tiếp cận đều nói Không thể sắp xếp được.
Thật ra, là lãnh đão chỉ có thể nói vài câu thối đó, không có khả năng đưa ra quyết định. Ánh mắt đồng chí tiểu Nhạc tự nhiên dõi vào Ninh Chí Hòa nhân vật cứng rắn được phân quản lý nhân sự trong ban Tổ chức cán bộ trung trung ương. Chỉ có điều, đồng chí tiểu Nhạc muốn trông mong người ta, nhưng người ta lại không để hắn. Cho nên, đồng chí tiểu Nhạc rất buồn bực.
Lần này nghe nói đồng chí Diệp Phàm bạn học cũ không ngờ một bước lên trời bước vào văn phòng chính phủ, hơn nữa còn kiêm Phó chánh văn phòng chủ tịch Đường. Chuyện này với tiểu Nhạc đến mà nói vang dội giống như sét đánh ngang tai. Lúc ấy đồng chí Tiểu Nhạc thiếu chút nữa là hôn mê.
Sau khi chua xót khôn cùng, đồng chí tiểu Nhạc quyết định sau này lấy thân phận thấp mà nói theo đồng chí Diệp Phàm, có lẽ. Nếu người bạn cũ này có thể giúp đỡ, vẫn còn có chút hy vọng. Đây là cái phao duy nhất cứu mạng đồng chí tiểu Nhạc.
- Từ từ sẽ đến thôi. Luôn có cơ hội phải không nào?
Diệp Phàm cũng cao ngạo hẳn lên, không ngờ lên giọng tiểu quan. Chắc chắn là muốn trả thù lần đó trong buổi gặp gỡ bạn học cũ ở Thủy Châu. Cái này gọi là ăn miếng trả miếng thôi!
- Haizz, cơ hội, không đợi người.
Đồng chí Tiểu Nhạc mặt dày mày dạn rõ ràng muốn làm cho rõ.
- Ồ. Chẳng lẽ thực sự còn có cơ hội đang chờ bạn học cũ cậu à. Vậy phải nắm chặt nha, cậu xem xem, sắp cuối năm rôi, còn không đi chỗ này chỗ nọ đi.
Vẻ mặt Diệp Phàm giả bộ kinh ngạc, nói.
- Đi này nọ, tôi cũng đi rồi. Tuy nhiên, có lẽ. Là hết kịch diễn rồi.
Nhạc Nhất Thành vẻ mặt buồn bực nhấp ngụm trà.
- Haizz, việc này, lão Nhạc, chức vụ này của cậu lên nữa là Phó cục trưởng thường trực cấp giám đốc sở. Vị trí như vậy trong Ban Tổ chức Trung ương là vị trí sát hạch quan to cấp tỉnh bộ, quả thực quan trọng. Quan viên khắp nơi chăm chăm nhìn vào, người ứng cử đều là kẻ mạnh, quả thật rất khó. Cậu xem một thị trưởng nhỏ nhoi phía dưới chúng ta, cạnh tranh cũng rất tàn khốc. Cậu có thể lên đến cái vị trí kia, cạnh tranh càng kịch liệt hơn phía dưới chúng ta.
Diệp Phàm cố ý thở dài, tỏ vẻ quan tâm, nhưng bộ dạng bất lực.
- Không phải là vậy sao?
Nhạc Nhất Thành gật gật đầu, sau đó liếc nhìn Diệp Phàm. Có hơi nhăn nhó. Tuy nhiên, Diệp Phàm hiểu được người này không về thủ đô mà đặc biệt lưu lại nói phải tụ hội cùng bạn học cũ. Chắc chắn là có chuyện muốn tìm mình giúp đỡ.
Cho nên, Diệp Phàm giống Khương thái công ngồi im không hé răng. Chờ Nhạc Nhất Thành tung ra quân bài còn úp mặt.
- Bạn học cũ. Ngày đó ở Thủy Châu, Phí Hướng Phi của Phí gia quan hệ với cậu hẳn là không đơn giản?
Nhạc Nhất Thành rốt cục không nhịn được, tung ra chủ đề.
- Bình thường thôi, trước kia gặp qua vài lần, thật ra cũng không có gì? Hơn nữa, ngày trước, hai người chúng tôi còn đấu với nhau một lần. Cậu không thấy, cậu ta không nóng không lạnh với tôi chả khác gì với người thường.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Chuyện này lại à, đấu nhau một lần cậu ta còn như vậy?
Nhạc Nhất Thành nhất thời có chút mơ hồ.
- Ha ha, có một số việc, không đánh nhau thì không quen nhau thôi.
Diệp Phàm không ngờ cười thần bí.
- Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.
Nhạc Nhất Thành gật gật đầu, ngẫm nghĩ một chút nói,
- Chính là cái cô Ninh Hòa Hòa đó, cha cô ấy là lãnh đạo trực tiếp của tôi. Bạn cũ cậu hẳn là quen biết Ninh Hòa Hòa
- Quen biết, đương nhiên là quen. Tuy nhiên, tôi với cô ấy là oan gia đối đầu. Cậu không thấy, vừa gặp mặt cô nàng đã nổi bão với tôi rồi. Nếu không có Phí Hướng Phi ngăn cản, có lẽ muốn ăn tôi mất. Cô nàng này, tính tình rất thối.
Diệp Phàm cố ý nói.
- Hình như... Cũng đúng...
Nhạc Nhất Thành vê cằm, nói,
- Tuy nhiên, ít nhất chứng minh, cô ấy với cậu cũng không bình thường phải không?
Nhạc Nhất Thành vẫn hoài nghi, Diệp Phàm dựa vào cái gì mà tranh với Phí gia lớn mạnh. Kiểu như cô nàng Ninh Hòa Hòa vậy, có gia thế như vậy. Nếu thật sự muốn tìm Diệp Phàm gây phiền toái, chắc hẳn, mũ ô sa của Diệp Phàm bay từ sớm rồi.
- Chỉ vậy thôi.
Diệp Phàm ha hả cười nói, chính là không lọt thông tin, chuyện tào lao với Nhạc Nhất Thành mấy chuyện không đâu phía ngoài.
- Bạn học cũ, tôi hiện nay đã bước tới tới thời khắc quan trọng rồi. Lớp chúng ta chỉ cậu có thực lực nhất, vốn là, tôi muốn trong năm tập hợp mấy bạn học có chút thân phận, chúng ta lập thành hội tương trợ bè bạn. Đến lúc đó, ở trên quan trường, mọi người giúp đỡ lẫn nhau. Cho đến hiện tại, đã trải qua hơn một năm trù bị, cũng đã hình thành sơ bộ. Đến lúc hoàn thành, cậu hoàn toàn xứng đáng chức hội trưởng
Nhạc Nhất Thành ha hả cười nói.
- Việc này sao có thể, hội tương trợ này là cậu lập ra, đương nhiên để cậu làm hội trưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Diệp Phàm vội vàng thoái thác, tất nhiên, tiếp tục giả ngu. Nhạc Nhất Thành cậu không lấy chút hàng thật ra, Diệp Phàm quyết sẽ không mở mồm tương trợ.
- Không thể nói như vậy, tôi chỉ là người tổ chức, chân chạy việc. Bạn học có năng lực, ví như cậu mới có thể đảm nhiệm chức hội trưởng.
Đến lúc đó, hy vọng cậu để cái chức hội phó là tôi thỏa mãn rồi. Yên tâm, đều là bạn học cũ cả, Nhạc Nhất Thành tôi tuyệt đối phối hợp với hội trưởng cậu làm tốt hội tương trợ.
Bình thường những việc cụ thể như liên lạc vân vân đều do tôi làm. Khi phải quyết định làm việc gì thì do cậu quyết định. Giống hồi trước, Cậu đảm nhiệm chức lớp trưởng, còn tôi là lớp phó.
Chúng ta ở trường không phải cũng phối hợp ăn ý đấy sao? Tin rằng hiện tại tham gia công tác, càng có thể như thế.
Nhạc Nhất Thành da mặt không phải dầy bình thường, dần dà từng chút nói ra suy nghĩ của mình.
Tin rằng Diệp Phàm có thể hiểu, Nhạc Nhất Thành đây là mượn danh nghĩa bạn học lập thành cái thế Đồng đội. Cái gì gọi là Phối hợp, thật ra chính là có ý cam tâm làm cấp dưới.
- Ha ha ha, nếu bạn đã có tâm như vậy, tôi cứ từ chối cũng ngại. Tuy nhiên, chức hội trưởng này phải để mọi người chọn ra mới đúng. Bằng không, có người không phục, chúng ta ngay có làm cũng không thoải mái có phải không?
Diệp Phàm cười nói, trong lòng cũng có chút động tâm.
Bởi vì, lúc trước trong mấy ngàn người khóa 95 đại học Hải Giang chỉ có vài người có thân phận. Tuy nói trong những người này cấp bậc cao nhất không vượt qua một Giám đốc sở như mình.
Nhưng Cục trưởng Phó phòng lại không ít. Hơn nữa, kinh doanh phát tài cũng không ít. Còn có rất nhiều danh nhân giới thể thao, giới thông tin. Những bạn học đó, qua mười năm hai mươi năm nữa chính là lực lượng nòng cốt của nước cộng hoà.
Đến lúc đó, hẳn là có vài nhân tài leo lên Giám đốc sở thứ trưởng. Có thể lên kết mọi người lại bổ sung thêm các thành viên bên ngoài, cũng là một lực lượng không nhỏ.
- Người nào dám, Nhạc Nhất Thành tôi là người đầu tiên không đồng ý, lập tức sút ra ngoài, chống lại ý chúa à.
Nhạc Nhất Thành đột nhiên biểu lộ khí phách. Tất nhiên là biểu diễn cho Diệp Phàm xem, ý là cam tâm làm tay chân kiêm tiên phong cho Diệp Phàm.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười cười, liếc nhìn Nhạc Nhất Thành, nói,
- Thật ra, chuyện của cậu, cũng không nhất định phải tìm Trưởng ban Ninh đâu.
- Ồ!
Nhạc Nhất Thành trên mặt hiện lên một tia vui vẻ bất ngờ, hỏi,
- Chẳng lẽ còn có cách khác, bạn cũ, không, Chủ nhiệm Diệp, lần này cậu nhất định phải giúp anh em một tay.
Nhạc Nhất Thành lập tức đặt mình vào vị trí cấp dưới, phong cách làm việc vô cùng quả quyết cay độc.
- Thế này đi, sau khi đến thủ đô cậu mời khách là được. Đến lúc đó, giới thiệu cậu làm quen một người bạn, có lẽ, anh ta có cách.
Diệp Phàm nói.
- Được được, đến lúc đó địa điểm do Chủ nhiệm Diệp chọn.
Nhạc Nhất Thành vẻ mặt tươi cười, trong lòng đây hy vọng cáo từ ra về.
Vị khách thứ hai tới là Thiết Hậu Sơn Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, lão già này toàn nói những chuyện tào lao, để lại hai túi đặc sản địa phương cao cấp rồi về.
Nhờ Lão Thiết giải thích, Diệp Phàm hiểu được. Vị trí mình sau này, chính là có cơ hội tiếp xúc với các lãnh đạo cấp cao. Đến lúc đó không cần nói gì khác, giới thiệu vài người cho Thiết Hậu Sơn làm quen là đủ ông ta dùng không hết rồi.
Nhóm thứ ba tới đương nhiên là thân tín của Diệp Phàm, như Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Cam Thủy Hưng, Trưởng ban Tuyên giáo Lý Tinh Tinh, Diệp Phàm động viên bọn họ.
Đêm khuya tới mới là Lam Tồn Quân và Vương Triều.
- Tồn Quân, sau khi tôi đi rồi tình hình của cậu e rằng sẽ càng khó khăn hơn. Tuy nhiên, tôi hy vọng cậu có thể an tâm, làm tốt chuyện nhà máy đường. Chúng ta không thể làm nửa chừng có phải không? Cùng lắm hai năm nữa, cậu phải chịu ủy khuất một chút.
Diệp Phàm nói.
- Yên tâm, làm không ra nhà máy đường tôi quyết không rời khỏi Đông Cống cái nơi hẻo lánh này.
Lam Tồn Quân nói, nhìn liếc Diệp Phàm, nói,
- Chính là, có thể đưa tôi vào ủy ban thường vụ thành phố hay không. Nếu không, cá nhân từ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tới đều là Lãnh đạo của tôi, đến nhà máy đường vung tay múa chân, nhìn cũng khó chịu có phải không?
- Thái Phi với Nùng Cao Vân đều được đề bạt rồi, ban thường vụ Thành ủy thành phố Đông Cống hiện tại sẽ trống một số danh sách.
Thật ra, cậu hoàn toàn có thể kiêm chức Phó bí thư, tỷ như, vị trí Long Vi Quốc. Vừa khéo quản kinh tế, thích hợp để cậu làm.
Nếu bảo cậu làm quản lý đảng viên, Cậu có lẽ không có thời gian. Tinh lực của cậu chủ yếu ở nhà máy đường. Nhà máy đường có được thành tích, chính là lúc cậu nhảy ra khỏi Đông Cống.
Diệp Phàm nói.