Quan Thuật

Chương 1997: Điều đến văn phòng chính phủ

- Tiểu tử đó đúng là có chút năng lực, thành phố Đông Cống cũng làm cho ra ngô ra khoai. Xây dựng toàn diện đã ổn định được tình hình chung.

Nghe nói cậu ấy đã là Quyền Bí thư hai Thành ủy. Lại làm quyền tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Có điều, tuổi tác cậu ta đúng là có hơi trẻ một chút.

Tuy nói có năng lực, nhưng hiện giờ đề bạt quả là không thích hợp. Cho nên, còn phải rèn luyện thêm. Ngọc phải được cẩn thận mài dũa phẩm chất mới có thể càng ngày càng cao. Yêu cầu của chúng ta chính là tinh phẩm, mà không phải làm ẩu lấy số lượng trọng.

Chủ tịch Đường mỉm cười nói.

- Ha ha, là muốn tiếp tục mài dũa thêm.

Đồng chí Cung Khai Hà đã ngửi thấy ra một chút mùi vị nào đó, cũng không hỏi lại nữa. Cùng cười với chủ tịch Đường.

Thứ năm ngày 15 tháng 1 năm 2004, bởi vì cửa ải cuối năm sắp đến gần, Diệp Phàm đang mở hội nghị ban thường vụ Thành ủy.

Lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Sau khi nhận được trả lời, đồng chí Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Vệ Dao Thông bước nhanh tới bên cạnh Diệp Phàm, ghé vào tai anh thì thầm vài câu.

- Các đồng chí, tạm dừng cuộc họp. Chúng ta cùng đi nghênh tiếp một lãnh đạo trong ban Tổ chức cán bộ.

Diệp Phàm vẻ mặt tươi cười nói với mọi người.

Xoạt!

Trong phòng hội nghị lập tức vang lên âm thanh kéo ghế, Nùng Cao Vân với Thái Phi có lẽ nhất thời nóng lòng một chút, hai người động tác nhanh chóng, đã bước nhanh đến cửa.

- Khụ!

Trong phòng hội nghị đột nhiên vang lên một tiếng ho khan vô cùng vang dội, hẳn là quyền Bí thư Diệp phát ra. Nùng Cao Vân cùng Thái Phi đã bước tới cửa kia bước chân cứng đờ, hai người có chút ngượng ngùng lập tức dừng bước.

Trong phòng hội nghị toàn thể ủy viên thường vụ lập tức hiểu ra, đây là Diệp Phàm đang cảnh cáo hai người không hiểu phép tắc. Tiếp đón lãnh đạo cũng phải là quyền Bí thư Diệp đi đầu, chưa đến lượt Nùng Cao Vân và Thái Phi hai người dẫn đầu.

Thấy Diệp Phàm vững bước đi lại, Nùng Cao Vân với Thái Phi vẻ mặt có hơi đỏ. Vội vàng nghiêng mình nhường đường.

- Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng.

Diệp Phàm dùng ánh mắt liếc nhìn hai người một cái, thốt một câu có vẻ khá thân thiết. Sau đó lộp cộp đi ra bên ngoài. Các đồng chí khác, tất cả đều nhìn chăm chú hai người này, vẻ mặt phức tạp. Đương nhiên, phỏng chừng, các đồng chí vui vẻ vì người khác gặp họa khá nhiều. Dù sao, bản thân không thể dẫn đầu. Ai cũng không muốn thấy đồng chí khác được dẫn đầu.

Mới vừa ra đến ngoài cửa, phát hiện trong sân có đỗ mấy chiếc Audi.

Diệp Phàm nheo mắt. Thiếu chút nữa cười ra tiếng. Bởi vì, Phó trưởng ban Thiết Hậu Sơn và Trưởng ban Lôi Thường Thạch của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đang đứng hai bên một đồng chí trẻ tuổi, người đó không phải cục phó cục hai Ban Tổ chức cán bộ Trung ương Nhạc Nhất Thành thì còn ai vào đây. Đương nhiên cũng là bạn học cũ của Diệp Phàm.

Uy phong Nhạc Nhất Thành tương đối lớn. Ngay cả Lôi Thường Thạch ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ cững tự mình tới tiếp. Xem ra, đồng chí trong ban Tổ chức cán bộ trung ương kia, chức vụ không phải là bình thường.

- Trưởng ban Lôi, chào ngài.

Diệp Phàm mỉm cười tiếp đón theo cấp bậc. Nhạc Nhất Thành, tuy nói là Ban Tổ chức Trung ương xuống, tự nhiên, trước tiên bị Diệp Phàm xem nhẹ.

- Đồng chí Diệp Phàm, vị này chính là cục trưởng Nhạc Nhất Thành từ ban Tổ chức cán bộ trung ương tới.

Lôi Thường Thạch không đưa tay bắt tay với Diệp Phàm trước, mà vẻ mặt niềm nở giới thiệu Nhạc Nhất Thành trước. Tuy nói Lôi Thường Thạch là cán bộ cấp phó tỉnh. Hơn nữa còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tương đối có thân phận.

Nhưng trong mắt một cục trưởng Ban Tổ chức Trung ương cũng không tính là cái gì. Bởi vì, sát hạch là bọn họ làm. Cho nên, Lôi Thường Thạch phải nhường lễ mấy phần.

Đưa Nhạc Nhất Thành vào vị trí nhân vật chính hôm nay. Lôi Thường Thạch cũng cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay Nhạc Nhất Thành xuống cũng không nói rõ nhiệm vụ chủ yếu lần này là gì. Mà chỉ nói là Phó trưởng ban Ban Tổ chức Trung ương Ninh Chí Hòa chỉ thị đến thành phố Đông Cống công bố điều chỉnh nhân sự.

Chuyện này, Lôi Thường Thạch lúc ấy lập tức kinh ngạc. Thân phận người nào ở Thành phố Đông Cống không ngờ có thể khiến một cục phó ban Tổ chức cán bộ trung ương thân chinh đến tuyên bố điều chỉnh nhân sự. Hơn nữa là Ninh Chí Hòa Phó trưởng ban tự mình dặn dò.

Thường thường đồng chí cấp bậc như vậy xuống tuyên bố đều ít nhất là điều chỉnh quan lớn đại loại cấp phó tỉnh bộ. Điều chỉnh kiểu này, có lẽ còn chưa tuyên bố xuống, ở trong tỉnh đã sớm hò hét ầm ĩ rồi.

Cho nên, Lôi Thường Thạch trong lòng có chút băn khoăn. Bởi vì, trong lòng ông ta đều đã điểm qua một lượt. Thành phố Đông Cống quả thật không có đồng chí phù hợp có thể đề bạt làm quan lớn cấp phó tỉnh bộ được.

Diệp Phàm quá trẻ, Nùng Cao Vân ngay cả nhân vật số một, số hai thành phố cấp thành phố cấp 3 cũng chưa đảm nhiệm qua thì càng không cần nhắc tới.

Về phần các đồng chí khác trong thành phố Đông Cống, toàn bộ đều dẹp sang bên. Không có kinh nghiệm, lí lịch làm quan nhất định, thì không có khả năng đề bạt làm cán bộ cấp phó tỉnh.

Lôi Thường Thạch đương nhiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội có thể làm thân với quan chức ban Tổ chức cán bộ trung ương, cho nên, cum cúp tự mình tới tiếp.

Mà phó trưởng ban thường trực Thiết Hậu Sơn này cũng không chịu thua kém, cũng đi theo đến đây. Đương nhiên, đồng chí Thiết Hậu Sơn với Lôi Thường Thạch kinh ngạc và nghi hoặc khó hiểu. Hai người thật ra chỉ là hai con lật đật.

Ngay cả đồng chí Tăng Cửu Thiên Phó bí thư quản lý Đảng viên cũng muốn tới, tuy nhiên, quá hưng sư động chúng. Nếu là Ninh Chí Hòa đồng chí cỡ này đến, Tăng Cửu Thiên Phó bí thư tỉnh ủy quản lý Đảng viên nhất định tới.

Cuối cùng, Tăng Cửu Thiên cũng kiềm chế sự kích động lại, đứng ở tỉnh ủy tĩnh lặng chờ tin tức. Chủ yếu là sợ người ta nói ông ta quá tư lợi.

Miệng lưỡi thế gian mà!

- Ha ha, Bí thư Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Không thể ngờ được sự việc khiến Lôi Thường Thạch và Thiết Hậu Sơn, cùng với các cán bộ liên can của thành phố Đông Cống được mở rộng tầm mắt đã xảy ra rồi. Nhạc Nhất Thành không ngờ bước ba bước lớn tới trước mặt Diệp Phàm.

Hơn nữa, đồng chí Tiểu Nhạc từ xa đã đưa tay trên không trung, đưa ra rất niềm nở. Loại tình huống này thường thường chính là thân phận người ta cao hơn hắn mới như thế. Tỏ vẻ tôn trọng với đối phương thôi!

- Là cục trưởng Nhạc à, xin chào.

Diệp Phàm đành phải bắt tay với Nhạc Nhất Thành trước.

Hai bên bốn tay cùng nắm, nắm rất chặt.

- Trưởng ban Lôi, Trưởng ban Hậu Sơn, các anh có thể còn chưa biết. Bí thư Diệp là bạn học cũ của tôi.

Nhạc Nhất Thành vẻ mặt tươi cười thân mật, không ngờ bỏ tay xuống trước, còn nhiệt tình ôm Diệp Phàm. Chỉ kém người yêu có một nụ hôn.

Làm Diệp Phàm có hơi không hiểu ra sao cả. Cho dù là Nhạc Nhất Thành biết được mình có chút quan hệ với Phí gia đi chăng nữa cũng không đến mức nịnh bợ đến mức lộ liễu như thế chứ?

Hơn nữa, chính mình cũng không có khả năng có thể ảnh hưởng đến Nhạc Nhất Thành.

Tuy nhiên, người ngoài còn cho rằng hai người bọn họ là bạn học cũ rất thân thiết, vừa thấy mặt là thể hiện thân mật, cũng không nghĩ tới những chuyện khác..

Kỳ thật, quan hệ hai người chẳng ra sao cả. Thuần túy chỉ là quan hệ bạn học năm xưa thôi. Thậm chí, còn ẩn chứa chút manh nha đối đầu.

Lần trước có gặp qua một lần ở tiểu khu vui chơi Hoàng Thị Thủy Châu. Tuy nói thái độ của Phí gia với Diệp Phàm khiến Nhạc Nhất Thành cảm thấy có chút kỳ lạ

Nhưng còn chưa khiến đồng chí Nhạc Nhất Thành tới mức lập tức tự nguyện nhận thua. Hơn nữa, tình hình hôm đó, đồng chí tiểu Nhạc mất hết thể diện. Còn phía bên kia, nở mày nở mặt chính là Diệp Phàm rồi.

- A, hai người các vị là bạn học cũ, thật không ngờ à! Tình cảm tốt lắm, bạn cũ gặp mặt, buổi trưa phải uống với nhau mấy chén chứ.

Lôi Trưởng ban cũng cười theo.

Trong mắt đồng chí Nùng Cao Vân với Thái Phi cũng lộ ra sự ghen tức hừng hực. Không thể ngờ được người này lại chó ngáp phải ruồi, không ngờ còn có một bạn học cũ có thân phận ở Ban Tổ chức Trung ương. Tình cảm còn thân thiết như thế, chả trách được đề bạt mau như thế?

Cũng có thể giải thích vì sao Thiết Hậu Sơn vì sao thể hiện thiện ý như thế với Diệp Phàm, chắc hẳn, lão già Thiết Hậu Sơn này đã sớm biết được mối quan hệ này của người ta.

- Vẫn nên tuyên bố trước một chút quyết định điều chỉnh nhân sự của Ban Tổ chức Trung ương.

Nhạc Nhất Thành hoàn toàn xứng đáng là nhân vật chính hôm nay, y khoát tay nói.

- Thư ký trưởng Lý, lập tức triệu tập toàn bộ cán bộ cấp thành phố trở lên đến họp.

Lúc này, Lôi Thường Thạch vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Bên Ban tổ chức trung ương không cần nhiều người vậy đâu, trực tiếp đến phòng họp tuyên bố một chút là được.

Lúc này, Nhạc Nhất Thành nói.

Một đám người lại đi vào phòng họp.

- Thông qua sát hạch của Ban Tổ chức Trung ương... Quyết định điều đồng chí Diệp Phàm đến văn phòng chính phủ nước cộng hoà nhân dân Trung Quốc đảm nhiệm vụ trưởng vụ đôn đốc giám sát (vụ 1), kiêm phó chủ nhiệm văn phòng đồng chí Đường Hạo Đông...

Theo một câu câu tuyên bố Nhạc Nhất Thành thốt ra, Nùng Cao Vân vừa mừng vừa lo.

Vui đương nhiên là vì Tăng Cửu Thiên hôm qua đã gọi điện thoại cho mình, thông báo mình được thăng nhiệm vị trí thị trưởng thành phố Đông Cống đã được quyết định xong. Phỏng chừng sắp tới sẽ có người xuống dưới tuyên bố việc này.

Lo chính là không thể ngờ được Diệp Phàm tay này đã một bước lên trời, bay đến văn phòng chủ tịch Đường. Hơn nữa còn là phó chủ nhiệm.

Chuyện này, canh cửa Tể tướng cũng là thất phẩm, tuy nói cấp bậc của Diệp Phàm mới là chủ nhiệm văn phòng, nhưng vị trí khác biệt rất lớn.

Tầng diện tiếp xúc với con người giao tiếp căn bản là không hề cùng đẳng cấp. So sánh với quyền Bí thư thành phố Đông Cống, khác nhau một trời một vực. Một tia hối hận trong lòng Nùng Cao Vân bắt đầu nóng lên.

Trong lòng Thái Phi cũng là chua chát rối bời, tuy nhiên, ngay khi hai người phát ngây ra, trong phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

- Chủ nhiệm Diệp, chúc mừng thăng chức.

Không thể ngờ được Trưởng ban Lôi tranh trước mở miệng chúc mừng Diệp Phàm, xưng hô lập tức đổi thành Chủ nhiệm Diệp.

- Không dám không dám, chỉ thay đổi chỗ làm thôi mà, đều là vì công việc thôi! Mọi người, chung vui chung vui.

Diệp Phàm khiêm tốn cười nói.

Sau đó đến căn tin, mới biết được Tỉnh ủy Tây Lâm biến động rất lớn. Chẳng những bổ nhiệm Nùng Cao Vân làm Phó bí thư Thành ủy thành phố Đông Cống, Quyền thị trưởng thành phố Đông Cống. Hơn nữa, bổ nhiệm Thái Phi làm quyền Bí thư Thành ủy thành phố Đông Cống.

Trong lòng Nùng Cao Vân chua xót thiếu chút nữa chửi bới tất cả mọi người. Không thể ngờ được Thái Phi mới đến chẳng bao lâu, đã lại trèo lên đầu mình.

Nùng Cao Vân chua xót đồng thời cũng là cắn răng phẫn nộ. Hắn hiểu được, Thái Phi là người của Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân.

Cho nên, mặc dù Nùng Cao Vân tức giận. Có điều, trên mặt vẫn mỉm cười bắt tay với Thái Phi. Hơn nữa tỏ thái độ phải phối hợp với quyền Bí thư Thái làm tốt công việc của thành phố Đông Cống. Mà tâm trạng được đề bạt làm thị trưởng thành phố giờ phút này đương nhiên không còn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tuy nhiên, khi Thái Phi bày tỏ thái độ cũng nhiều lần nhắc tới phải tiếp tục dựa theo phương châm trước đây của đồng chí cựu bí thư Diệp Phàm, xây dựng tốt trung tâm thành phố Đông Cống.

Mở rộng toàn diện tình hình phát triển tốt của thành phố Đông Cống. Tuyệt đối nhất định làm tốt công trình dự án Thành ủy đã định ra. Hơn nữa, còn khiêm tốn nói là phải xin chỉ thị của Chủ nhiệm Diệp vân vân.

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Chủ nhiệm Diệp còn chưa nhậm chức đương nhiên cũng thả một ít rắm. Chẳng qua là xoay quanh tâm nguyện của Lão bí thư Vi Lí Quốc mà chỉ thị rõ thêm.

Đương nhiên, Diệp Phàm nói như thế, cũng có mục đích vạch đường đi nước bước cho Thái Phi và Nùng Cao Vân. Đến lúc đó, hai người các ngươi thực sự dám trong ngoài bất nhất không, vậy Diệp Phàm cũng sẽ không khách khí.