Quan Thuật

Chương 1433: Phí đại công tử là quả pháo lớn

-Em nghe chị Khả Khả.

Tống Trinh Dao nói.

-Việc này… tôi thấy mọi người không có gì thì thôi đi, làm phiền, chúng tôi đi trước.

Phó đội trưởng Ngô vừa thấy tình hình không ổn, chuyện mọi người ca tụng Diệp Phàm y đã nghe nói qua, hai ủy viên thường vụ cùng đi, đó là nổi tiếng thế nào. Huống chi trong này còn có phóng viên báo tỉnh, nếu thực gây sự chú ý thì là việc lớn, y đánh bài chuồn.

-Hừ, đi!

Nạp Lan hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi. Y thật ra cũng có chút chột dạ, nếu Tống Trinh Dao thật sự không đếm xỉa đến, thì xem ra y đã thành người nổi tiếng Nam Phúc rồi. Đối với y, một nhà thơ lớn, sẽ ảnh hưởng không tốt.

-Cứ như vậy đi sao, đội trưởng Ngô nếu anh phá án như thế, tôi phải lên sở Công an tỉnh để tranh luận.

Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.

-Anh là…

Ngô Thuận quay người lại thấy một người thanh niên, dường như hơi quen mặt. Nghe khẩu khí lớn như thế, không ngờ muốn đến sở Công an tỉnh tranh luận, lai lịch chắc chắn không nhỏ. Vừa nghĩ đến điểm này Ngô Thuận thấy mình đột nhiên thấp một chút.

-Phí Hướng Phi, một hạng người vô danh thôi.

Phí Hướng Phi thản nhiên nói nhìn đội trưởng Ngô một cái.

-A.

Ngô Thuận nhớ rất rõ ràng, con trai của Bí thư Tỉnh ủy Phí Mãn Thiên tên là Phí Hướng Phi. Tuy chưa gặp qua nhưng có thể nói giọng điệu như vậy, tám phần chính là công tử hàng đầu Nam Phúc.

Y vội vàng cười cười nói:

-Phí… Phí công tử, chuyện lần này là hiểu lầm.

-Tôi nói là hiểu lầm sao?

Phí Hướng Phi lạnh lùng hừ nói.

-Vậy không phải hiểu lầm.

Ngô Thuận trán càng nhiều mồ hôi.

-Không phải hiểu lầm thì nên làm cái gì bây giờ, việc này đội trưởng Ngô, còn cần tôi dạy anh sao? Anh không phải là chưa tốt nghiệp tiểu học chứ?

Phí Hướng Phi thản nhiên nói, đội trưởng Ngô toát mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Nạp Lan, người này y không thể trêu vào, mà cha của Tiếu Kỳ chính là lãnh đạo trực tiếp của mình.

Nhưng đại công tử Phí y lại không thể trêu vào? Đội trưởng Ngô hối hận được quả muốn đi gặp trở ngại, đang êm đẹp chạy đến đây vuốt mông ngựa, không thể tưởng tượng sự thật đá trúng tấm sắt.

Trước kia đội trưởng Ngô nghe các đồng chí ở đội khác buồn bực khi ngày đi làm đá phải tấm sắt. Đội trưởng Ngô còn thường xuyên trêu người khác nói mình sẽ không đá vào tấm sắt. Không thể tưởng tượng được báo ứng đi ra đúng lúc, lần này đá trúng căn bản không phải tấm sắt mà là bức tường sắt.

-Thôi vậy, Hướng Phi, để cho bọn họ đi, đừng làm mất hứng của chúng ta.

Diệp Phàm khoát tay áo, giống như đuổi ruồi bọ, vẻ mặt vô cùng chán ghét.

-Hừ, cút đi!

Phí Hướng Phi hừ một tiếng, Ngô Thuận như nhận được đại xá, vội vàng đi. Mà Nạp Lan cũng không hiểu được danh tiếng của Phí Hướng Phi nhưng Tiếu Kỳ biết được một ít, kéo Nạp Lan cùng Đinh Hùng vội vàng lui ra ngoài.

-Làm gì thế? Phí Hướng Phi thì giỏi sao?

Đi xuống tầng dưới, Đinh Hùng có chút tức giận bất bình, trừng mắt nhìn Tiếu Kỳ hừ nói:

-Tôi thấy cậu đấy, mật càng ngày càng nhỏ, có phải càng sống càng thụt lùi. Cậu xem xem, một Phó Bí thư thành ủy thành phố Thủy Châu đã dọa Tiếu công tử thành thế nào. Công tử của Giám đốc Sở công an, công an cái rắm. Hơn nữa, nếu cậu muốn không cần gọi tôi, không phải có bác của Nạp Lan sao?

-Trời ạ, anh còn nói nữa, muốn nói thì chúng ta về rồi nói sau.

Tiếu Kỳ đẩy hai người vào trong xe, đến lúc xe nổ máy mới xoa mồ hôi trán:

-Diệp Phàm có gì đặc biệt hơn người, chui ra từ một khe suối nghèo.

Tôi cuối cùng cũng nghĩ ra, hắn hình như đã công tác ở Ngư Dương chúng ta, người này rất cứng đầu, khi làm Phó Chủ tịch huyện đã cùng ông lão nhà họ Ngọc ở

Sở tài chính quyết đấu một trận, thiếu chút nữa làm lão già đó tức chết.

Hắn chính là Phó Bí thư cũng không sợ, Quan trọng là người đứng sau

Phí Hướng Phi, tôi đoán không sai nghe hắn nói có thể là con trai Phí Mãn Thiên.

Cậu không thấy, vừa nghe nói đến tên Phí Hướng Phi, đội trưởng Ngô thiếu chút nữa tiểu ra quần. Cậu xem y như vậy, phí cha tôi đã đề bạt y. Thời khắc mấu rơi xích, thật sự là như cái rắm.

-Quái, Diệp Phàm không phải nghe nói là tay sai của nhà họ Triệu ở Bắc Kinh, sao lại thân thiết với nhà họ Phí, đây có phải có chút gì?

Nạp Lan thản nhiên nói.

-Việc này nói thế cũng không chính xác, có lẽ là bọn họ quen biết, cũng không phải Diệp Phàm quen Phí Mãn Thiên. Có lẽ là Diệp Phàm muốn thống qua Phí Hướng Phi để dựa vào Phí Mãn Thiên.

Dù sao trước khác nay khác, Phí Mãn Thiên là nhân vật số một của Nam Phúc, Diệp Phàm là cấp dưới của y, không đi vỗ mông thì muốn thăng quan cũng khó.

Hơn nữa, trên bàn rượu quen vài người là bình thường, nhưng chưa chắc là bạn bè. Trong một quán rượu, ai quen biết ai?

Đinh Hùng phân tích nhìn hai người một cái, nói:

-Tuy nhiên, kỳ lạ chính là Diệp Phàm hình như khá thân thiết với ba người Tống Trinh Dao, Diệp Khả Khả và Lan Điền Trúc. Mẹ nó, ba củ cái trắng tươi ngon mọng nước bị tên rắm này ủi rồi. Chó Nhật, cái kia đông đông của hắn cũng muốn chặt đứt. Nói hắn và ba cô gái chưa hề một lần tôi không tin.

-Một lần cái con khỉ, bọn họ có thể nhìn đến đồ nhà quê Diệp Phàm kia, nếu là cậu, Đinh Hùng, cậu sẽ tuyển Diệp Phàm sao? Không có khả năng, như Tống Trinh Dao, con gái của Chủ tịch Tỉnh, xinh đẹp, nữ chủ bá. Theo đuổi cô không có một đoàn cũng có vài người, khó trách người ta kiêu ngạo như vậy? Phỏng chừng lúc đấy hồ đồ, coi Diệp Phàm là anh hùng.

Tiếu Kỳ nói hơi chua xót. Bởi vì cũng muốn Diệp Khả Khả cho nên đã cố gắng.

-Sao lại không có khả năng, cậu không phát hiện, Tống Trinh Dao đầu tiên là ngây ngô không nhận hoa của anh Nạp Lan tặng, mà Diệp Phàm vừa giờ tay, không ngờ nằm trong ngực của tên kia không chịu đứng lên. Không có một lần thì sẽ thế này sao? Còn có Lan Điền Trúc và Diệp Khả Khả, các cậu thấy không đều nghe lời tên kia nói, giống như người ta sai khiến cô bé. Diệp Phàm nói gì ba người đều nghe, bố mới mắng một câu, người đàn bà kia trừng mắt như muốn nuốt tôi. Mẹ nó, còn muốn phỏng vấn cha ta, rắm cũng không có.

Đinh Hùng nói hết lời thô tục đến lời khác, đây là thói quen.

-Đừng kỹ nữ kỹ nữ. Trinh Dao xem ra bị chúng ta làm cho hoảng sợ. Trong lúc hoảng hốt gặp người quen cũng nhanh túm lấy. Cậu không thấy người rơi xuống nước sao, bắt được cái gì cũng không chịu thả. Vừa rồi hai cậu cũng thật ra, vồ cái gì không vồ, thiếu chút nữa sẽ đưa ra ngoài. Toàn bộ do các cậu đùa. Tuy nhiên, Diệp Phàm từ từ chúng ta chơi cùng hắn cũng được.

Nạp Lan là nhà thơ tên tuổi, luôn luôn cao ngạo, chưa từng chịu như thế này.

-Đúng đúng, từ từ đùa chơi. Phí Hướng Phi chúng ta chơi không nổi, Diệp Phàm chúng ta hoàn toàn có thể. Thủy Châu vẫn là thiên hạ của chúng ta, đồ thừa như Diệp Phàm thì có thể làm gì?

Tiếu Kỳ cười nói.

-Diệp Phàm không phải ở khu Kinh tế mới Hồng Liên sao? Nghe nói Hồng Liên đã thành đầm nước mục nát. Hắn làm Bí thư Quận ủy, chắc chắn phát triển được kinh tế.

Đinh Hùng đột nhiên mỉm cười.

-Đương nhiên, không phát triển kinh tế không có tiền, không có tiền lấy cái gì cải thiện cuộc sống nhân dân, hắn làm Bí thư không được, việc nghiêm trọng đó lấy mũ bình thường.

Tiếu Kỳ nói đến đây đột nhiên hiểu ra cái gì, vỗ đùi cười nói:

-Hiểu rồ, vừa lúc, cha cậu không phải hội trưởng thương hội thương nhân Thủy Châu sao, có trò hay xem.

-Hơn nữa, cha Nạp Lan lại là Phó Bí thư phân công quản lý kinh tế, là người lãnh đạo trực tiếp của Diệp Phàm.

Lúc này, Đinh Hùng giọng kéo dài cười nói.

-Hai bút cùng vẽ, trói lợn chết ngay lập tức.

Tiếu Kỳ cười nói.

Say rượu người muốn về.

Diệp Phàm không lái xe, vì hắn lại sau. Hắn nói lời say, muốn đưa Trinh Dao đi. Tuy nhiên Lan Điền Trúc cũng vẫy một cái taxi, chở ba người phụ nữ đi mất. Tuy nhiên, Tống Trinh Dao lên xe là lúc trả lại hoa cho Diệp Phàm, miệng nói:

-Hoa này hay là để lại cho người của anh đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

-Sao lại nói thế, anh có người nào?

Diệp Phàm hơi sửng sốt nói.

-Dù sao không phải em, cảm ơn anh làm em được nhận hoa tươi.

Tống Trinh Dao nói xong bước vào xe.

-Đi thôi Diệp soái, Tôi đưa anh về.

Trương Cường nhẹ nhàng lôi tay áo Diệp Phàm.

-Ôi…

Thở dài một tiếng, người nào đó thấy có chút mất mái, tất nhiên là buồn bực.

Xây dựng Khu Hồng Liên là công ty Xây dựng số 1 của Chu Tiểu Hồng, cùng Công ty Vũ Thánh của Hầu Kim Anh, và công ty Thiên Lạc của Ôn Bảo Linh. Cuối năm chỉ có thể là những công trình ứ đọng, phải chờ quy hoạch chính xác đến sang năm.

Diệp Phàm định lấy dòng sông Hồng Liên là chính tuyến, tạo ra khung cảnh Hồng Liên. Nối tiếp ba phường của quận Hoành Đô, thuyền chính trị học đường.

Muốn đem khu bờ sông Hồng Liên thành khung cảnh nổi tiếng của Hồng Liên, một chuỗi nhân văn, lịch sử. Hình thành một dây truyền khu du lịch ngắm cảnh đặc biệt, nâng cao tính nhân văn của khu kinh tế Hồng Liên và cảnh quan riêng. Gây dựng niềm tin đối với các nhà đầu tư vào khu kinh tế Hồng Liên.

Tiếng pháo vang lên, tết đến.

-Diệp Phàm, anh nói xem, em nên mua chút gì cho hai bác, còn cả Tử Y, đại ca, và tam đệ.

Kiều Viên Viên vẻ mặt thẹn thùng, tết năm nay cô muốn đến nhà họ Diệp.

Cô lần đầu tiên đến nhà chồng tương lai, đối với một cô nàng mà nói, lần đầu này rất có ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt. Về việc mua bán, Kiều Viên Viên đã lải nhải bên tai Diệp Phàm suốt.

-Em tự làm là được, ha ha.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

-Hỏi ý kiến anh, anh lại bảo em tự làm. Em cũng không biết làm sao bây giờ, anh lại còn cười em? Việc này em chưa từng trải qua,bảo em phải làm sao bây giờ?

Khuôn mặt Kiều Viên Viên ửng hồng, bất mãn nhéo cổ tay Diệp Phàm một cái.

-Anh cũng chưa trải qua, cứ mua gì đó là được. Đắt tiền quá bố mẹ biết sẽ tiếc tiền, em tự chọn là được. Không mua đắt tiền, liền mua đúng.

Diệp Phàm nói kỳ thực là người này cũng không biết phải mua gì.

-Để em hỏi chị dâu.

Kiều Viên Viên gọi điện thoại hỏi ý kiến người là chuyên gia trong việc này.

Sau khi buông điện thoại, Diệp Phàm nhắc nhở:

-Còn có sư phụ của em, ngàn vạn lần đừng quên chuẩn bị quà tặng.

-Không quên được, quên anh cũng không thê quên sư phụ.

Kiều Viên Viên lườm Diệp Phàm một cái, mặt đầy yêu thương nói.

-Không biết sư phụ có gặp sư phụ anh không, sư phụ thật đáng thương.