Quan Thuật

Chương 1432: Đại ca Diệp là anh hùng

Mọi người cảm thấy hình như có một bóng người đạp Nạp Lan một cái, người thanh niên có nốt ruồi đen và người béo bị Nạp Lan va phải làm cả ba ngã xuống sàn, hai chiếc ghế cũng đổ theo đè lên người bọn họ. Rượu không ngờ cũng đổ hết lên người bọn họ.

Mọi người quay lại nhìn thấy là người thanh niên vẻ mặt kiêu kỳ cầm lấy bó hoa hồng lớn diễm lệ. Người này một chân giẫm nát chiếc ghế, vẻ mặt khiêm tốn cười nói:

-Xin lỗi đại thi nhân, còn cả vị có nốt ruồi đen và anh chàng mập mạp này nữa, tôi vào đây nhanh quá, lỡ tay, ha ha …

-Anh là ai, dám động đến tôi, sống không kiên nhẫn có phải hay không?

Người thanh niên béo càu nhau, đến quần áo cũng không kịp sửa sang lại một chút, cầm bình rượu ném vào người Diệp Phàm. Xem ra, ông em béo đánh động chiều chuộng.

-Đồ chơi này, làm bùn, không có ý nghĩa.

Cũng không biết Diệp Phàm làm thế nào, tay rất tự nhiên hướng người thanh niên béo. Bình sứ không ngờ tự động từ tay Diệp Phàm đi ra, hơn nữa, Diệp Phàm cũng không biết làm như thế nào, lại giật giật, cái chai không ngờ vỡ nhỏ, Diệp Phàm nhẹ nhàng ném đi, giống như đóa hoa tiên nữ xếp trên mặt bàn. Hơn nữa, mảnh vỡ còn được sắp xếp cách điệu giống như hoa sen trắng, lập tức mọi người ở đây trợn tròn mắt nhìn.

Diệp lão thầm vênh váo, hừ nói:

-Cậu béo, còn chơi tiếp không? Cậu không phải thích chơi sao?

-Chơi mẹ mày! Chó Nhật dám đánh ngã bố, đập chết mày.

Người thanh niên có nốt ruồi đen cảm thấy mất mặt, rống lên một tiếng, gào thét lời thô tục, cầm một cái chén tạt ngang về phía Diệp Phàm.

-Hừ!

Diệp Phàm mỉm cười hừ lạnh, tay vừa động, nắm lấy cánh tay của người thanh niên có nốt ruồi đen, tay bị hắn cầm, chuyển hướng, két, một âm thanh vang lên, ba người thanh niên trên người đầy rượu, thiếu chút nữa ướt sũng.

Lúc này, cửa mở ra, ông chủ Hội sở Hoàng thị Hoàng Cân mang lên vài tay đấm. Vừa vào đã vội vàng nói:

-Tiếu công tử, ai làm loạn ở đây?

Tuy nhiên, Hoàng Cân vừa liếc mắt nhìn thấy Diệp Phàm xong, lập tức liền ngây người, hơn nữa sắc mặt trở nên khá xấu hổ, vẻ mặt đang cười nhưng thực ra là có vẻ đang khóc. Bước chân y hơi ngừng lại, hơi có chút kích động run sợ, miệng có chút lắp bắp nói:

-Có phải … là Bí thư Diệp?

Đương nhiên, trong lòng y âm thầm kêu khổ, vị Bí thư Diệp này trước kia không phải đến hội sở của mình ở khu Hồng Liên đánh một trận.

Lúc đó không ngờ đánh cho khách Hồng Kông và Bí thư Khu ủy Hồng Liên Cố Nhất Vũ một trận. Nghe nói người này không bị một chút gì. Ngày hôm sau Phó Chủ tịch thành phố Cố và người khách Hồng Kông bị Cục Công an thành phố Thủy Châu bắt đi, phải Mai Phán Nhi đi xin mới được thả. Mà Diệp Phàm lại là khách mời của Mai Phán Nhi, xem ra là Diệp Phàm là người nói thả người.

Không thể tưởng được hôm nay hắn lại đây gây sự, thân phận lần này càng không giống. Người ta là Phó Bí thư Thành ủy Thủy Châu kiêm Khu ủy Công an Hồng Liên. Đại bàn hội sở Hoàng thị của mình còn trong sợ quản lý của khu Hồng Liên. Ông chủ Hoàng Cân không khổ mới là lạ.

-Ông chủ, có đánh không?

Lúc này một tên cao lớn đứng sau Hoàng Cân chậm hiểu, hỏi.

-Biến xuống đi! Đây không phải chuyện của cậu.

Hoàng Cân mắng xong lập tức nhìn đám người này nói:

-Với tính tôi, mọi người đến đây đều là khách, mọi người hòa thuận mới sinh tài, hòa thuận sinh tài.

-Sinh cái rắm, mẹ nó, Hoàng Cân, người này phá Hội sở không mở có phải không?

Tiếu Kỳ khá kiêu ngạo, mở miệng liền nói độc.

-Tiếu… Hắn là Phó Bí thư Thành ủy thành phố Thủy Châu Diệp Phàm, việc này tôi thấy thôi đi.

Hoàng Cân vội vàng giải thích nói, sợ Tiếu Kỳ gặp bất hạnh.

Nghe nói khi vị Bí thư Diệp Phàm này nhậm chức, Bí thư Tỉnh ủy Tề và Trưởng ban Lô tự mình dẫn đi, lai lịch chắc chắn không nhỏ. Tiếu Kỳ tuy nói là Phó giám đốc Sở công an tỉnh, ở tình thành này một mẫu ruộng ba phần đất vẫn nhất phương bá chủ.

Nhưng so sánh với Diệp Phàm có hai ủy viên thường vụ đi cùng xuống, phân lượng vẫn nhỏ chút. Mặc dù so sánh với Diệp Phàm, người ta là Giám đốc sở, Tiếu Duệ Phong là Phó giám đốc Sở, cấp bậc chức vụ cũng nhỏ hơn không ít. Huống chi, Diệp lão đại có khả năng đánh, hơn nữa, người ta có hậu trường có thể đánh. Người như thế trắng đen đều đã quyết, không thể trêu vào.

Người thanh niên béo vừa nghe là Diệp lão đại, y hình như thành thạo có kinh nghiệm, quả nhiên rụt cổ không hé răng, việc này rõ ràng.

-Phó Bí thư Thành ủy thành phố Thủy Châu thì giỏi sao? Nhà Nạp Lan kia vẫn là Phó Bí thư Tỉnh ủy. Tiếu Kỳ, gọi vài người lại đây, có ngưởi định làm loạn ở hội sở Hoàng thi. Xã hội này vẫn là xã hội pháp luật, không phải là chỗ cho một cá nhân kiêu ngạo.

Người thanh niên có nốt ruồi đen vẻ mặt đáng khinh hừ nói. Nạp Lan cũng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, không ngờ không phải nhìn Diệp Phàm mà là hoa hồng trong tay hắn.

-Ha ha.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười, biết Nạp Lan đang nhìn hoa trong tay mình. Bởi vì hoa hồng này chính Nạp Lan muốn đưa cho Tống Trinh Dao mà không đưa được, người này vừa tiến vào đã đoạt của y rồi, hơn nữa hình như chưa một bông hoa nào rơi xuống đất.

Diệp lão đại rõ ràng quay người lại, rất hống hách, một cái liền kéo Tống Trinh Dao vào trong lòng ngực, cười tủm tỉm nói:

-Đã lâu không gặp em, anh tặng em.

-Anh, tặng em thật sao?

Tống Trinh Dao không chút do dự, nhận hoa. Trừng mắt mắt nhìn không ngờ là vẻ mặt oán giận.

Ánh mắt của Nạp Lan thiếu chút nữa thành bình chữa cháy, y nhìn Tiếu Kỳ hừ nói:

-Tiếu Kỳ, có người còn không gọi lại đây? Chẳng lẽ Thủy Châu không có pháp luật?

-Trinh Dao, chúng ta đi, còn cả Lan Trúc và Khả Khả nữa, sang bên kia đi, còn có mấy người bạn nữa.

Diệp Phàm thản nhiên cười, kéo Trinh Dao định đi.

-Còn muốn chạy, Hoàng lão bản!

Lúc này Tiếu kỳ nhìn Hoàng Cân hừ nói.

-Việc này…

Hoàng lão trên trán đổ mồ hôi, cuối cùng vẫn không hé răng. Diệp Phàm giơ tay mở cửa, thản nhiên đi. Lan Điền Trúc và Diệp Khả Khả thấy thế cũng đi theo rồi. Nơi đây chỉ còn lại đám người Tiếu Kỳ đang nghiến răng, nghiến lợi.

-Một Phó Bí thư, có cái rắm.

Tiếu Kỳ mắng một câu, tuy nhiên, lời nói của y ở đây khá yếu ớt không có sức lực.

Trở lại phòng, Diệp Phàm hình như không có việc gì, giới thiệu ba cô gái với mọi người, mọi người tiếp tục uống rượu.

Vừa mới uống hơn mười chén, cửa bật mở ầm một tiếng bị người ta đá văng ra. Nạp Lan bước vào, đi theo phía sau còn có vài cảnh sát.

Người cảnh sát đi đầu đeo quân hàm ba sao, vẫn là bậc thanh tra cảnh sát, lại lịch không nhỏ. Nhìn tư thế này, ít là Phó cục trưởng.

-Chính là hắn, ngang nhiên đến phòng chúng tôi gây rối. Còn cướp đi vài người bạn gái của chúng tôi. Loại cặn bã của xã hội như thế, công an các anh có thể nghiêm đánh. Nếu không, sao có thể đối mặt với công chúng.

Người thanh niên có nốt ruồi đen nhìn tư thế như muốn giết người, chỉ vào Diệp Phàm hừ nói.

-Đi cùng chúng ta một chuyến.

Người thanh tra cảnh sát không chút do dự, tiến lên nhìn Diệp Phàm hừ nói. Người này là Ngô Thuận, là Phó đội trưởng trung đoàn trị an Sở Công an tỉnh. Là cấp dưới thân thiết của Tiếu Duệ Phong.

Tuy nói trong lòng hiểu người có thể đến làm khách ở Hội sở Hoàng thị đều rất có lai liẹc. Nhưng đứa con Tiếu Duệ Phong đã có lời, cũng chỉ có cách đến đây. Nhìn ánh mắt Ngô Thuận, hai cảnh sát cầm lấy còng tay, nhoáng lên định bắt người.

-Ha ha… Các anh là thế nào, mời đưa ra thẻ công tác để chúng tôi kiểm tra, đầu năm không ít người giả cảnh sát?

Diệp Phàm thản nhiên cười, nhìn đám người Tiếu Kỳ một cái, không chút sợ hãi.

-Tôi ở trung đoàn trị an của Sở Công an tỉnh Ngô Thuận, có người tố cáo các anh đánh người gây rối, ức hiếp bạn gái của họ…

Ngô Thuận hừ nói, nhìn Diệp Phàm một cái.

-Đồng chí này, đến đại sảnh lấy lời khai, giải thích rõ mọi chuyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tuy nhiên, đội trưởng Ngô Thuận thấy Diệp Phàm bình tĩnh như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng. Người giống như thế bình thường chắc chắn có chỗ dựa ở tỉnh. Người này trẻ tuổi như thế, hắn làm lãnh đạo bao nhiêu to không đáng để lo nghĩ, nhiều nhất là Trưởng phòng là hết.

Đối với người như thế này chức vụ đội trưởng Ngô không sợ, sợ chính là phía sau hắn có thực lực không? Cho nên, đội trưởng Ngô nói khách khí hơn.

-Tôi là người ở thành ủy thành phố Thủy Châu Diệp Phàm, vừa rồi đi nhà về sinh, thấy Nạp Lan và Tiếu Kỳ cưỡng ép tặng hoa một người bạn của tôi Tống Trinh Dao. Cô không chịu, mấy người Nạp Lan không ngờ muốn đánh, tôi đi vào khuyên bảo, không thể tưởng tượng được bọn họ dùng chai đập người. May mắn trước đây tôi có học một chút công phu, nếu không, xem ra sớm nằm gầm bàn. Nếu các anh đến đây thì tốt rồi, tôi hi vọng các anh có thể phá án theo lẽ công bằng, đem hung thủ đùa giỡn phụ nữ ra công lý, lấy lại danh tiếng cho tôi.

Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn mấy người Tống Trinh Dao một cái còn nói thêm:

- Tống bá chủ, vừa rồi có phải như vậy không?

-Vâng.

Tống Trinh Dao hơi hơi gật đầu, Lan Điền Trúc và Diệp Khả Khả cũng gật gật đầu, Lan Điền Trúc nói:

-Tôi là phóng viên báo Tỉnh Lan Điền Trúc, vốn muốn phỏng vấn hội trưởng thương hội Thủy Châu Đinh Nhất Minh.

Cho nên, có liên hệ một chút với công tử Đinh Hùng của hội trưởng Đinh. Đinh Hùng nói vừa vặn tới giờ cơm, đi ra Hội sở Hoàng thị ăn cơm.

Từ từ nói chuyện về việc phỏng vấn hội trưởng Đinh. Không thể tưởng tượng được mới ăn cơm được một nửa, xem chừng là bọn họ uống rượu.

Nạp Lan công tử muốn cứng rắn tặng hoa em gái tôi, em gái tôi muốn từ chối. Tuy nhiên, Tiếu Kỳ và Đinh Hùng giật dây Nạp Lan công tử, ba người thiếu chút nữa vồ ngã em tôi xuống đất. May mắn Bí thư Diệp vào giải vây.

Lan Điền Trúc nói qua mọi chuyện, đương nhiên, biến Diệp Phàm thanh anh hùng cứu mỹ nhân. Mà Nạp Lan thành người say rượu gây rối. Đương nhiên Lan Điền Trúc nói rất khéo léo.

-Cô nói sằng bậy, đồ đĩ!

Đinh Hùng chỉ vào Lan Điền Trúc hừ nói, vừa định nói tiếp, Lan Điền Trúc đột nhiên hừ nói:

-Anh dám mắng một câu nữa, không thể tưởng tượng được anh thật sự khốn khiếp. Có tin là ngày mai tôi đem câu nói của Đại công tử Đinh Hùng của thương hội Thủy Châu đăng lên báo tỉnh không?

Đinh Hùng lập tức nghẹn lời, không ngờ bị Lan Điền Trúc chua ngoa làm cho hoảng sợ. Thật sự mặc dù nhà họ Đinh có tiền có thế cũng không đấu nổi người này.

Nhìn Đinh Hùng bị Lan Điền Trúc nổi báo trấn áp, Diệp Phàm bật cười trong lòng, thầm nhìn chân mình một chút, nhớ lại vài năm trước ở đập nước Thiên Thủy, chân mình đã bị Lan Điền Trúc đạp vài lần, giờ nhớ lại còn run. Đinh Hùng chọc vào cô là tự rước lấy phiền.

-Hừ, anh cảnh sát, chúng tôi phải tố cáo bọn họ lẳng lơ trêu em gái chúng tôi.

Lúc này Diệp Khả Khả đột nhiên giơ tay chỉ vào đám người Nạp Lan.

Diệp Phàm nhìn Tống Trinh Dao nói:

-Em thế nào?