Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn mọi người, tiếp tục nói:
- Hơn nữa, người ta 1 triệu cũng chẳng cần, khu Đông Hồ còn muốn người ta thế nào nữa? Địa cầu xoay chuyển, thế đạo đang biến hóa.
Người ta có lựa chọn tốt hơn rồi, chúng ta dựa vào cái gì mà ngăn chặn người ta. Làm một so sánh đơn giản nhé, chúng ta đang nhìn một thứ hàng hóa gì đó, lúc định mua đột nhiên thấy cửa hàng bên cạnh có món hàng tốt hơn. Lẽ nào chúng ta lại đi mua thứ hàng không tốt sao?
Trong chuyện này, khu Hồng Liên chúng tôi làm việc quang minh lỗi lạc, chẳng hề giở thủ đoạn. Hơn nữa, tôi còn có chuyện muốn nói. Nếu nói về chuyện thủ đoạn, có một số đồng chí còn lợi hại hơn chúng tôi nhiều. Nghe nói trước đây tòa lầu tổng bộ của truyền thông Giang Nam vốn đồng chí Cố Nhất Võ đã bàn bạc với Mai tổng. Tuy nhiên, sau đó không ngờ lại chạy đến Đông Hồ, trong chuyện này, lẽ nào lại không có tồn tại cái gì đó sao?
Nếu muốn nói thủ đoạn, thì có đồng chí còn lợi hại hơn chúng tôi nhiều. Chúng tôi ấy à, cũng chỉ là học theo tranh hồ lô thôi.
Lời nói của Diệp Phàm chính đáng, vô cùng khí thế.
Vu Tây Dương kia mặt nhanh chóng chuyển sang màu gan lợn, hừ nói:
- Nói đường đường chính chính à, các người quang minh chính đại khi nào chứ. Đừng nghĩ rằng tôi không biết, mấy ngàu trước anh không phải đi Hong kong à? Có phải là đàm phán với phía đối tác của truyền thông Giang Nam tập đoàn Kim Bảo Điệp không? Làm cán bộ đảng, làm việc phải đường đường chính chính, tại sao lại làm những chuyện đâm sau lưng người khác vậy. Hơn nữa, còn đâm đồng nghiệp nữa chứ.
- Đồng chí Tây Dương, tôi hy vọng anh nói chuyện chú ý một chút. Đồng chí Diệp Phàm là lãnh đạo của anh, anh nói chuyện với lãnh đạo vậy à? Còn "mánh khóe", từ này là để dùng ở đâu, đúng là không thể tưởng tượng được.
Lúc này, Đoàn Hải Thiên đột nhiên đập bàn, giáo huấn. Giọng điệu nghiêm khắc hơn sơ với Chu Sâm Mộc nhiều. Thể hiện rõ đang chống đỡ cho Diệp Phàm, hơn nữa, còn nhấn mạnh Diệp Phàm là lãnh đạo.
- Xin lỗi Bí thư Đoàn, Bí thư Diệp, tôi nhất thời có chút kích động.
Vu Tây Dương đỏ mặt xin lỗi. Diệp Phàm là cán bộ cấp Giám đốc sở, lại là Phó bí thư, Vu Tây Dương là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, trong Đảng bộ xếp hạng lót đáy. Kể ra Diệp Phàm cũng là lãnh đạo của Vu Tây Dương, cho nên, đạo lý cấp quan lớn hơn đè chết người đang được thể hiện ở Vu Tây Dương.
- Bây giờ mới giống nói chuyện đấy! Mọi người đều thuộc Thủy Châu, đều là nên bỏ sức lực xây dựng Thủy Châu. Các anh có thể bỏ sức trong môi trường cạnh tranh công bằng! Chẳng hạn các anh đã làm tốt đất đai rồi, hoàn còn có thể bán đi cơ mà, không phải cũng thu được tiền đầu tư sao? Mảnh đất này chỉ năm triệu mà cũng không kiếm về nổi sao?
Đoàn Hải Thiên giọng điệu kiên định, chuyện Diệp Phàm làm là công bằng, các ủy viên thường vụ khác chỉ là khán giả.
Trong vài ngày, Diệp Phàm vội vàng hỏi thăm.
Đi đến chỗ Bí thư Thiết Thác rồi, chỗ Lô Minh Châu thì Lô Vĩ đã đi. Còn chỗ nhân vật số một Nam Phúc Phí Mãn Thiên, Diệp Phàm vẫn chưa tìm được cơ hội đi một chuyến.
Thằng nhãi này ngẫm nghĩ một chút, gọi điện cho Phí Nhất Độ, nói:
- Anh Phí, anh không đến Thủy Châu chơi sao?
- Tất nhiên là sẽ đến, đến lúc đó sẽ mổ xẻ một Bí thư thư anh!
Phí Nhất Độ cười nói.
- Hay là tối nay tôi làm chủ, mời anh đến Thủy Châu chơi một chuyến nhé được không?
Diệp Phàm cười nói.
- Được, tôi lập tức mua vé máy bay đến Thủy Châu.
Phí Nhất Độ đoán được ý định của Diệp Phàm, nên nói là làm, ba giờ chiều đã đến Thủy Châu.
Tên kia vừa đến Thủy Châu liền gọi điện thoại, hẹn ăn cơm ở Văn Xương Các.
Không lâu sau, công tử bậc nhất Nam Phúc, Phí Hướng Phi lái xe như bay đến. Ngoại trừ Phí Hướng Phi còn có hai cô gái. Trong đó một là Chu Tiểu Hồng, Chủ tịch công ty xây dựng Nam Hoa Thủy Châu số 1. Nghe nói là cháo gái bên vợ của Phí Mãn Thiên. Một cô gái khác tóc uốn, có vẻ còn trẻ, rất xinh đẹp.
Phí Hướng Phi là con trai lớn của Phí Mãn Thiên, hiện tại đang đảm nhiệm Trung tá phó tham mưu trưởng quân khu tỉnh Nam Phúc. Lần trước khi ở Đức Bình vì vấn đề công trình thôn Đại Vũ Phí Hướng Phi và Diệp Phàm có chút náo loạn nhỏ nên không thoải mái.
Vừa nhìn thấy đồng chí Diệp Phàm đứng một bên, Phí Hướng Phi giả bộ như không thấy, thân thiết nói với Phí Nhất Độ:
- Đại ca, muốn xuống đây sao không nói sớm, để em chuẩn bị một chút!
- Anh Diệp nói là muốn mời cơm, nên tôi xuống đây, hahaha…
Phí Nhất Độ lôi cả Diệp Phàm vào.
Phí Hướng Phi đương nhiên không thể giả bộ hồ đồ nữa, cười nói:
- Là Bí thư Diệp à!
- Phí công tử, chúng ta từng gặp nhau rồi.
Diệp Phàm cười cười, hai người thản nhiên bắt tay xem như chào hỏi.
Lúc này, Chu Tiểu Hồng bước đến, cười nói:
- Bí thư Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần trước gặp là cách đây hai năm. Bí thư Diệp bận nhiều việc, chắc đã quên tôi rồi nhỉ?
- Sao quên được, quên ai chứ chẳng thể nào quên được Chủ tịch Chu xinh đẹp đúng không nào? Năm đó xây dựng thôn Đại Vũ đã thiệt thòi cho Chu tổng rồi. Nếu không phải Chu tổng đã sắp xếp nhiều máy móc không cần hoàn trả, thì công trình thôn Đại Vũ đâu được nhanh như vậy.
Diệp Phàm cũng khen ngợi người phụ nữ này một câu.
Quả nhiên, vừa nghe xong câu này, Chu Tiểu Hồng cong mi cười như ánh rtanh:
- Bí thư Diệp nói chuyện ngày càng khéo, chẳng biết cô bao nhiêu cô nàng chết vì mật ngọt của anh nữa.
- Làm gì có, tôi từ trước đến giờ rất thành thực. Làm gì biết dùng lời ngon ngọt đi dụ dỗ phụ nữ chứ.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, cũng cảm thấy Chu Tiểu Hồng rất đáng yêu. Kỳ thật không thể nói đáng yêu, phải nói là rất biết nói chuyện, làm đàn ông thấy vui vẻ.
- Vị này là?
Phí Nhất Độ nhìn cô gái tóc gợn sóng, hỏi.
- Anh Phí, gọi em là Thang Hồng.
Cô gái miệng rất ngọt, vội kêu lên.
- Không dám, không quen biết sao tôi dám làm anh cô được.
Phí Nhất Độ rất cao ngạo, không phải ai cũng có thể gọi anh, gọi em với anh ta.
Vừa nghe câu này, Thang Hồng hơi đỏ mặt, đương nhiên xấu hổ. Tuy nhiên, Phí Hướng Phi cũng bước lên trước, kéo tay Thang Hồng cười nói:
- Anh, ba của Thang hồng chính là tư lệnh Thang Tân Thành của Bắc Kinh. Thang Hồng hiện đang công tác ở đoàn văn công của chúng em.
- Tiểu tử cậu, nhặt được cô bạn gái xinh đẹp như thế này mà cũng không báo cho anh một tiếng, có phải không muốn báo nữa? Lông cánh cứng cáp muốn bay rồi đúng không?
Phí Nhất Độ cố ý bất mãn hừ giọng để làm cao giá của người làm anh. Vừa nãy nghe Phí Hướng Phi giới thiệu, Phí Nhất Độ dĩ nhiên đã hiểu rõ.
Thang Tân Thành ba của Thang hồng là tư lệnh quân khu cảnh vệ thủ đô, cũng có chút năng lượng trong quân giới. Cán bộ Phí gia đều chuyên chú bên chốn quan trường chính phủ, hiện tại chưa tìm được gia tộc có năng lượng trong quân giới để liên minh.
Làm lãnh đạo địa vị càng cao thì càng không thể tách khỏi sự ủng hộ của bên quân giới, hiện nay tuy nói đã không còn là niên đại của chính quyền súng gậy tre nữa.
Nhưng thời đại hòa bình năng lượng của quân nhân cũng không thể bỏ qua. Vì sao trong lịch sử quốc gia các Chủ tịch nước đều là Chủ tịch quân ủy, chính là vì lý do này.
Hơn nữa, tuy nói là thời đại hòa bình, nhưng sự ma sát nhỏ của những khu vực trên thế giới cũng không ngừng xảy ra. Một quốc gia mạnh, không thể tách rời khỏi chi quân đội hùng mạnh hiện đại hóa.
Đang nói chuyện, một chiếc Audi dừng lại.
Biết Phí Mãn Thiên tới, Diệp Phàm và đám Phí Nhất Độ nhanh chóng bước lên trước đón tiếp.
Phí Mãn Thiên dáng người cũng tương tự anh trai Phí Nhất Hoàn, người hơi nhỏ hơn một chút. Sau khi Phí Nhất Độ giành mở cửa trước, Phí Mãn Thiên cười nói:
- Nhất Độ, sao lại đánh đột kích thế, đến cũng chẳng thèm nói một tiếng.
- Chú, cháu đến Thủy Châu mời chú ăn cơm, đã đủ ân cần chưa ạ?
Phí Nhất Độ cười nói, có vẻ rất thân thiết.
- Bí thư Phí, chào ngài.
Diệp Phàm tiến lên chào hỏi.
- Anh là…
Phí Mãn Thiên dù nói hai năm trước có từng gặp Diệp Phàm, chắc hẳn cũng có chút ấn tượng mơ hồ. Người ta là một lãnh đạo, làm sao có thể nhớ rõ được một thằng nhãi như vậy chứ?
- Hahaha, chú xem xem, đại tướng thủ hạ của mình mà chú cũng không biết à, cái này, là biểu hiện không có trách nhiệm đấy!
Phí Nhất Độ khá thoải mái, đem các đại quan ở biên giới làm thành trò đùa.
- Đại tướng dưới trướng.
Phí Mãn Thiên suy nghĩ một lát, rốt cuộc dường như sực nhớ ra, cười nói:
- Là tiểu Diệp à?
- Vâng, giờ tôi về Thủy Châu phụ trách công tác khu kinh tế mới Hồng Liên.
Diệp Phàm nói.
- Lần trước đến Bắc Kinh, anh hai có nói với tôi rồi. Chuyện này tôi bận quá nên quên mất, xem đầu óc của tôi này.
Phí Mãn Thiên đưa tay bắt chặt tay Diệp Phàm.Bộ dạng thân thiết, sau đó còn vỗ vai Diệp Phàm:
- Đi, đi vào trong nói chuyện.
Phí Hướng Phi tự nhiên được mở rộng tầm mắt, không thể ngờ cha mình lại thân thiết với Diệp Phàm như vậy, y cũng có chút khó hiểu.
Còn Chu Tiểu Hồng trợn tròn mắt, không thể tưởng được Diệp Phàm và dượng lại có quan hệ thân thiết như vậy, đây là chuyện nằm mơ cô cũng không ngờ được.
Sau khi ngồi xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Phí Mãn Thiên hỏi:
- Sư phụ của cậu có về không?
- Không ạ, nhưng tôi có tình cờ gặp được Tô tiểu thư.
Diệp Phàm đáp.
- Cậu gặp cô ấy?
Phí Mãn Thiên thể hiện vẻ kinh ngạc, không hề giả bộ, liếc nhìn Diệp Phàm, hỏi:
- Giờ cô ấy đang ở đâu, có ở cùng với Phương Thành không?
- Lần trước đi địa khu Cổ Đình, Việt Đông, phát hiện cô ấy đang tu hành ở một am ni cô. Cô ấy nói là mấy năm nay chưa từng gặp sư phụ. Vốn cô ấy nghĩ rằng sư phụ đã "đi rồi". Nghe tôi nói xong mới biết sư phụ vẫn còn sống. Cô ấy gấp gáp lắm, đã đến huyện Cổ Xuyên, chỗ miếu cũ nát nơi cô ấy đã từng sống. Cô ấy có nói, cô ấy phải ở đó chờ sư phụ, đợi đến chết mới thôi.
Diệp Phàm nói đến đây, trong lời nói có chút nghẹn ngào.
- Miếu đổ nát, không thể tưởng tượng được chú ba lại ở chỗ như thế. Chúng ta phải đi sửa sang lại một chút, được không ạ?
Phí Nhất Độ nói, sắc mặt cũng khó coi.
- Không thể, cô Tô nói, không cho phép nhúc nhích cả một tấm ngói, một viên gạch trong miếu. Nói là sợ sư phụ về không tìm được ngôi miếu kia. Miếu kia tôi đã mua lại rồi, không sợ kẻ khác đến quấy rầy cô ấy. Đương nhiên, giờ cũng đã sửa lại sơ sơ, chỉ hơi cũ nát một chút thôi, nhưng vẫn có thể ở được.
Diệp Phàm nói.
- Haizz… Phí gia chúng ta mắc nợ cô ấy.
Phí Mãn Thiên sắc mặt âm trầm, khoát tay.
Lúc lâu sau, Phí Nhất Độ nói:
- Chú, chắc chắn chú Phương Thành sẽ trở về.
- Có lẽ vậy.
Phí Mãn Thiên gật đầu, sắc mặt tốt hơn một chút. Đưa ly rượu lên, nói:
- Nào, chúng ta đều là người nhà, cạn một ly vì anh ba và cô Tô đi nào.
Mấy tiếng loảng xoảng vang lên, mấy chiếc ly chạm vào nhau.
- Bác Phí, cháu kính bác một ly ạ.
Lúc này, Thang Hồng nói, vẻ mặt cung kính được ly lên.
- Được!
Phí Mãn Thiên chắc là quen Thang Hồng, cũng cụng ly với cô, hơn nữa còn uống cạn một hơi.
Mấy người chậm rãi ăn uống, lúc này, Phí Mãn Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hỏi:
- Khu kinh tế mới Hồng Liên xử lý tốt chứ?