Vu Kiệt là Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố Thương Hải, lại là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nắm công tác cụ thể trong cục.
Trị an thành phố Thương Hải rõ như ban ngày, những năm gần đây không xảy ra vụ án gì quá nghiêm trọng. Hơn nữa, thành phố Thương Hải còn được bầu làm "thành thị nhân cư" thế giới.
Các đồng chí, điều này đã bày ra một sự thật rõ ràng trước mắt. Nếu trị an thành phố Thương Hải không tốt, sao có thể được bầu làm "thành thị nhân cư" thế giới. Nên biết rằng bầu chọn thành thị nhân cư tình hình trị an của địa phương chiếm định mức lớn như thế nào?
Người thứ hai vốn nên để đồng chí Điền Thiệu Tư lệnh quân phân khu tỉnh thành lên tiếng, tuy nhiên, ông nhìn mọi người một cái, khép hờ hai mắt. Bày tỏ không nhúng tay vào chuyện này. Đồng chí Điền Thiệu trước nay đều như thế, rất ít khi đến dự hội nghị, cho dù có đến, cũng chỉ nghe. Bỏ phiếu trắng xong thì bỏ đi, rất ít khi thấy ông ta ủng hộ ai. Cho nên, mọi người cũng chẳng lấy làm lạ mà coi như Hội nghị thường vụ có thêm một Bồ Tát sống thôi.
Thấy tư lệnh Điền không lên tiếng, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lưu Vũ Tư cười nói:
- Haha, lão Vu, thành phố Thương Hải tuy nói được bầu "thành thị nhân cư", phương diện trị an đương nhiên không cần phải nói rồi.
Tuy nhiên, người cầm lái của Cục công an thành phố Thương Hải không phải đồng chí Vu Kiệt. Quyền chỉ huy nằm trong tay Cục trưởng Chung Luân.
Hơn nữa, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thương Hải và vị trí Cục trưởng công an cũng không được chồng chéo. Trên thực tế, công việc của thành phố Thương Hải, đương nhiên là nằm dưới gậy chỉ huy của đồng chí Cục trưởng Chung. Vu Kiệt chỉ là hiệp trợ cho Cục trưởng Chung Luân làm tốt công tác trị an thôi.
Trong lời nói của Lưu Vũ Tư có ám chỉ, đó là phản bác sự thổi phồng của Vu Tây Dương.
- Trưởng ban thư ký Lưu, chúng ta đều là những đồng chí lăn lộn từ trong các cục lên. Lẽ nào điểm này mà cũng không rõ sao? Phó cục trưởng thường trực mới là người chấp hành công tác cụ thể ở trong cục. Người cầm lái chỉ chỉ huy xuống một chút thôi.
Vu Tây Dương bất mãn, cãi lại.
- Haha, Bí thư Vu, vậy thì Đảng chỉ huy súng hay súng chỉ huy Đảng? Tại sao chúng ta lại nói Đảng lãnh đạo, chứng tỏ lãnh đạo là quan trọng nhất. Nếu như lãnh đạo sai phương hướng, vậy thì súng cũng bắn lung tung đúng không nào? Vu Kiệt giúp đỡ đồng chí Chung Luân làm việc, lẽ nào đồng chí Vu Kiệt có thể chỉ huy Cục trưởng Chung Luân sao?
Trưởng ban Tuyên giáo Vương Tồn Tư lên tiếng, tuy nói hơi lờ mờ, nhưng những đồng chí ngồi ở đây đều nhìn thấy, ông ta cũng bất mãn với lời nói của Vu Tây Dương.
Vương Tồn Tư này trước nay chưa bao giờ cùng Lưu Vũ Tư tiểu chung bô. Hôm nay lẽ nào lại đổi tính, ủng hộ Lưu Vũ Tư. Chính Chu Sâm Mộc cũng hơi bất ngờ liếc mắt nhìn Vương Tồn Tư. Vì Phó chủ tịch thành phố Chu biết, Vương Tồn Tư này có quan hệ không tệ với Bí thư Đảng - quần chúng Trương Lập Chí.
Trương Lập Chí cũng chẳng hợp với Đoàn Hải Thiên. Hôm nay đẩy Lô Vĩ lên ngựa, rõ ràng là Đoàn Hải Thiên tác quái. Vương Tồn Tư kia lẽ nào đã bị Đoàn Hải Thiên làm công tác đả thông tư tưởng.
Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, Vương Tồn Tư có lúc đại diện thái độ của nhân vật số ba Trương Lập Chí. Nếu Trương Lập Chí và Đoàn Hải Thiên hợp lại, thế thì một Chủ tịch thành phố như mình rất có khả năng sẽ rơi vào nguy hiểm tạm thời mất quyền lực toàn diện. Cho nên, chuyện này không thể không làm Chu Sâm Mộc chú ý.
Phó Chủ tịch thường trực thành phố Kim Kiện và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phí Ngọc cũng chưa hé răng, Diệp Phàm nhìn nhìn, không thể để sân khấu tẻ nhạt được. Đúng lúc có thể mượn gió đông của Vương Tồn Tư để đẩy Lô Vĩ lên, vì thế cười nói:
- Cái này còn phải nói sao, đương nhiên là Đảng chỉ huy súng rồi.
Có một người dẫn đầu tốt, một lãnh đạo tốt thì có thể biến trăm binh thành ngàn binh. Năm đó Tiền Học Sâm viện sĩ về nước, một vị tướng quân nước Mỹ đã nói, ông ta có thể chống đỡ được năm sư đoàn. Từ đó, chúng ta có thể thấy được, tính quan trọng của lãnh đạo.
Giờ bàn đến đồng chí Lô Vĩ đi, đồng chí này kể ra tôi cũng sớm quen biết, lúc tôi ở Ngư Đồng Việt Đông, thủ tướng có giao cho nhiệm vụ phá thảm án 88.
Kể ra chuyện này rất khó, lúc đó ngay cả một chút manh mối cũng không có. Tuy nhiên, may là lần đó về đến Thủy Châu. Mọi người chắc vẫn còn nhớ, tháng 4 năm 1999 ở hồ nước nhỏ của Thủy Châu có xảy ra vụ thảm án, một nhà bốn người chết, người đàn ông tên Mã Văn Tài...
Mọi người có thể nói, Thủy Châu xảy ra án mạng có liên quan gì đến thảm án Ngư Đồng Việt Đông? Kỳ thực không phải như vậy.
Lúc đó đồng chí Lô Vĩ phát hiển trên trán vợ chồng Mã Văn Tài hơi lõm xuống. Sau khi nghe anh ta nói tôi mới chú ý. Vì, trong thảm án 88 ở Việt Đông, trên trán người chết cũng có đặc trưng này.
Đương nhiên, loại đặc trưng này không rõ rệt. Không phải quan sát trong hoàn cảnh đặc biệt và cẩn thận thì khó mà phát hiện ra được. Sau đó bảo Cục trưởng Lô đóng băng thi thể, không ngờ lại có người ăn trộm thi thể. Hơn nữa, có người ra tay ép Mã gia phải hỏa táng thi thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Chuyện này rõ ràng là có vấn đề, lúc đó để mê hoặc đối thủ, Lô Vĩ đã cùng tôi giở chút thủ đoạn.
Cái này tôi sẽ không kể tỉ mỉ, nó có liên quan đến cơ mật trinh sát của công an. Thảm án 88 sau khi được phá, lần theo dây tìm quả, Thủy Châu bên này không phải cũng có mấy người sa lưới sao. Vì thế, đồng chí Lô Vĩ không phải cũng được khen ngợi trong vụ thảm án 88 à. Lần khen ngợi này là do đích thân Thủ tướng ký tên danh sách.
Tôi nghĩ, được Thủ tướng khen ngợi anh hùng phá án, vậy thì có gánh nặng nào mà anh ta không gánh được nữa chứ? Đặc biệt là vấn đề trị an.
Diệp Phàm dùng một câu phản vấn để tóm lại tình hình.
- Bí thư Diệp, chuyện này thực sự chúng tôi không hề được nghe nói. Tuy nhiên, khi chỉnh lý tư liệu thực sự là có phát hiện giấy chứng nhận khen thưởng, đúng là có chuyện này.
Lúc này Trưởng ban Phí Ngọc tiếp lời chứng minh chuyện này.
Phó bí thư Triệu Tử Dung nói:
- Cái đó chỉ có thể chứng minh đồng chí Lô Vĩ có năng lực phá án, làm Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh thành thì phải có năng lực đảm đương toàn diện. Lô Vĩ có khả năng phá án, điểm này chúng ta không cần nghi ngờ, nhưng vị trí Bí thư Đảng ủy Công an không phải là nhỏ. Anh hùng có thể làm anh hùng, nhưng chưa chắc có thể quản lý tốt công tác trị an to lớn này. Nắm được nhiều hay nắm được ít không giống nhau, đây gọi là thuật nghiệp có chuyên tâm nghiên cứu đúng không nào?
- Haha, Lô Vĩ đến Thủy Châu hơn 2 năm. Cục công an thành phố Thủy Châu người ta cũng quản lý không tệ, hơn nữa, còn lập công được thưởng, điểm này có thể chứng minh được năng lực của anh ta. Lẽ nào Cục công an thành phố Thủy Châu và Bí thư Đảng ủy Công an thành phố hoàn toàn khác nhau, thuộc hai lĩnh vực khác nhau, hai bên chẳng hề có tính tương thông? Điều này thật buồn cười, chính pháp là quản vấn đề kiểm pháp, họ vốn là cùng một ngành nghề.
Bí thư Đảng - quần chúng Trương Lập Chí mở miệng, lập trường vô cùng rõ ràng.
Phó chủ tịch thành phố Chu vừa nghe, trái tim nhất thời chùng xuống, sắc mặt tự nhiên cũng khó coi, thằng nhãi này biết đại thế đã mất. Còn Đoàn Hải Thiên, khép hờ nửa mắt trông như một quân sư đang ngồi bình tĩnh trong trướng quân coi náo nhiệt.
Hơn nữa, đồng chí lão Đoàn với năng lực của Diệp Phàm đã có những hiểu biết mới. Cảm giác thằng nhãi này đúng là có khiếu làm luật sư. Tài ăn nói đó, được quá đi chứ. Chuyện của Lô Vĩ Đoàn Hải Thiên sẽ thuận thế quyết định luôn. Đương nhiên, thành ủy Thủy Châu cũng chỉ có chút tác dụng trong việc đề cử, chỉ là đặt nền móng thôi. Cụ thể là ai vẫn là ở tỉnh định đoạt. Đó không phải là địa bàn mà Diệp Phàm có thể du thuyết.
- Các đồng chí không có chuyện gì khác thì tan họp.
Đoàn Hải Thiên liếc nhìn mọi người, thản nhiên nói.
- Bí thư Đoàn, tôi còn một việc quan trọng phải báo cáo với các lãnh đạo ngồi đây một chút.
Lúc này, Bí thư khu Đông Hồ Vu Tây Dương vội vàng nói.
- Nói đi.
Đoàn Hải Thiên vẻ mặt ngạc nhiên, hơi không hài lòng.
- Các vị lãnh đạo đều biết, tòa nhà tổng bộ của Tập đoàn truyền thông Giang Nam đã đặt tại khu Đông Hồ chúng tôi. Ủy ban nhân dân khu Đông Hoog cũng đã ký hợp đồng với Tập đoàn truyền thông Giang Nam, bọn họ cũng đã gửi 1 triệu tiền ký quỹ ở Ủy ban nhân dân khu.
Còn Ủy ban nhân dân khu chúng tôi để có thể giành được hạng mục đặt tòa lầu tổng bộ của truyền thông Giang Nam tại Đông Hồ, cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Để có được ủng hộ của Tập đoàn truyền thông Giang Nam, giai đoạn trước chúng tôi đã trưng dụng đất đai, di dời giải phóng mặt bằng, vấn đề san bằng đất đai thông điện nước… cũng đã phải đầu tư vào đó khoản tiền lớn năm sáu triệu rồi.
Vu Tây Dương nói đến đây cố ý dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Dĩ nhiên là muốn dẫn dắt ánh mắt của tất cả các đồng chí về phía Diệp Phàm.
Lúc này, Phó chủ tịch thành phố Chu mở miệng nói:
- Khối thu hút đầu tư của các anh làm việc không tệ! Tập đoàn truyền thông Giang Nam chủ yếu làm về nghiệp vụ quảng cáo truyền hình. Ở Giang Nam này, thậm chí là trong cả nước đều có ảnh hưởng lớn. Đối với việc nâng cao danh tiếng của khu Đông Hồ các anh, cùng với việc thu hút đầu tư đều có tác dụng lớn.
Diệp Phàm biết rằng, Phó chủ tịch thành phố Chu đang tạo thế cho Vu Tây Dương. Sau đó chắc chắn là sẽ gán ghép mình tội cướp thịt trong miệng hổ. Chuyện này, đầu tiên là sẽ cao giọng, sau đó sẽ nhấn mạnh chỉ trích. Đơn giản là đang chơi trò nhấp nhô cao thấp thôi.
Quả nhiên, Phó chủ tịch thành phố Chu vừa nói xong câu đó.
Vu Tây Dương tiếp lời:
- Nhưng, hôm qua tôi nhận được thông báo của Chủ tịch Tập đoàn truyền thông Giang Nam Mai Phán Nhi, nói là tòa lầu tổng bộ của họ chuẩn bị ðặt ở khu kinh tế mới Hồng Liên.
Tin tức này ðúng là nhý sét ðánh ngang tai, chuyện gì chúng tôi cũng làm xong cả rồi, đất giữ lại làm sao đây? Những hộ đã được chuyển đi vẫn cần phải bố trí thỏa đáng.
Phải tốn bao nhiêu triệu chứ? Cái tôi muốn nói chính là, một số đồng chí vì lôi kéo khách hàng, đã dùng những thụ đoạn bất chính, làm người khác tới nông nổi này, tôi xin Hội nghị thường vụ hãy chủ trì công lý. Bằng không, cục diện rối rắm này ai sẽ phụ trách?
Mũi giáo của Vu Tây Dương trực tiếp chĩa vào Diệp Phàm, dĩ nhiên, ánh mắt của toàn thể ủy viên thường vụ đều nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Lúc này, phó bí thư Triệu Tử Dung nói:
- Đúng vậy! Đầu tư nhiều như vậy mà lại chẳng được gì, miếng ăn đến miệng còn bị người khác dùng thủ đoạn cướp mất, đây đúng là quá đáng, quá đáng! Quá quá đáng!
Thằng nhãi này giống như đang nhai văn nuốt chữ, cứ "quá đáng" mãi.
- Bí thư Vu, Tập đoàn truyền thông Giang Nam đã ký hợp đồng chính thức với các ông chưa?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Ký rồi, nếu không sao lại ký quỹ 1 triệu. Chút kiến thức phổ thông thế này mà một tập đoàn lớn như truyền thông Giang Nam có thể phạm phải sao?
Vu Tây Dương liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ giọng nói.
- Vậy thì tốt, nếu truyền thông Giang Nam nội ước, các ông có thể kiện họ mà! Đến lúc đó tiền bồi thường hợp đồng chắc chắn kiếm được một khoảng lớn, không chừng không dừng lại ở con số năm triệu đâu. Các ông có tiền rồi, đất đai cũng vẫn là của các ông, một mũi tên bắn hai con chim cơ mà!
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh có thái độ gì vậy. Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, đều là những thành viên trong bộ máy chủ chốt thuộc khu Thủy Châu. Có chuyện gì có thể bàn bạc cùng nhau giải quyết, phá hoại nhau như vậy thì giống thứ gì chứ?
Phó chủ tịch thành phố Chu vẻ mặt nghiêm túc, hừ nói.
- Phó chủ tịch thành phố Chu, ông có hiểu thế nào là "cạnh tranh" không? Theo tôi biết, Truyền thông Giang Nam và khu Đông Hồ chỉ mới bước đầu ký hợp đồng thôi, chứ chưa chính thức ký hợp đồng.