Cổ Hoài thản nhiên liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó ngồi chắc chắn ở vị trí của mình. Hình như cảm giác được áp lực vô hình từ Cổ Hoài, Phượng Quốc Hưng lặng lẽ đổi chỗ ngồi của mình, giống như là không hề thoải mái vậy.
- Lần này các bộ và ủy ban trung ương sẽ có tình hình mới, các ủy viên hoàn chỉnh nhất kể từ khi ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thay đổi vào nửa năm trước cho đến nay.
Chín vị trí ủy viên đều đã được sắp xếp, đồng chí Phượng Quốc Hưng được điều chỉnh lên vị trí Phó trưởng ban thường vụ, còn bên này là đồng chí Diệp Phàm từ thành phố Ngư Đồng đến.
Bộ máy này của chúng ta, già, trung niên, và thanh niên đều có, nhìn thấy đồng chí Diệp Phàm gia nhập, tôi…
Cổ Hoài nói đến đây thì cố ý tạm đừng một chút, nhìn mọi người một cái rồi mới nói tiếp:
- Tôi thấy liệu có phải mình đã già rồi không. Bất luận thế nào, lãnh đạo Tỉnh ủy nhiều lần nhấn mạnh là "già phải hướng dẫn cho trẻ". Thực ra, những đồng chí trẻ tuổi gia nhập, cũng làm cho bộ máy của chúng ta có thêm sức sống hơn. So với chúng ta, thanh niên có sức sống mãnh liệt, nên cũng có nhiều ưu thế hơn so với chúng ta…
Đương nhiên nói đến đây, giọng của Cổ Hoài cũng rất nhẹ nhàng, giống như đang nói đùa vậy.
Ha ha…
Trong phòng hội nghị vang lên những tràng cười không ngớt, không khí cũng vì thế mà trở nên thoải mái hơn.
- Trưởng ban Cổ, anh làm gì đã già chứ? Trong số cán bộ cấp thứ trưởng, anh còn chưa đến 50, do đó nói anh còn trẻ mới phải chứ, ha ha.
Tống Lệ Thu cười nói.
Diệp Phàm liền hiển rõ, tình cảm của Phó trưởng ban Tống với Cổ Hoài đã xuyên qua một chiếc quần rồi.
- Được rồi, trở lại vấn đề chính đi. Hôm nay triệu tập mọi người đến đây là vì, sắp năm hết tết đến rồi phải hoàn thành công tác để ăn tết cho ngon. Tiếp theo là thảo luận việc tuyển cử, chắc vừa rồi đồng chí Lâm Hành Đông đã phát tài liệu cho các vị rồi đúng không? Mọi người sau khi xem xong thì hãy nói suy nghĩ của mình. Cuộc họp hôm nay có vấn đề gì thì cứ nói thẳng.
Cổ Hoài đã tung ra đề tài, khi nói những lời này, mặt y nghiêm túc hẳn lên.
- Trưởng ban, vừa rồi tôi cũng lật qua tài liệu, tài liệu của đồng chí Cao Lâm Bí thư thị ủy thị xã Hiện Dương đứng cuối cùng.
Hôm nay có phải là vấn đề tuyển chọn người đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Triều Châu để đề nghị lên Tỉnh ủy hay không? Tôi nhớ thời gian trước về vấn đề chọn Chủ tịch thành phố Triều Châu, lúc đó trung ương chỉ thị cho tỉnh ủy, từ hai mươi cán bộ đủ điều kiện để chọn ra năm người.
Năm vị này đều là bí thư thị ủy của năm thị xã thuộc tỉnh Việt Đông chúng ta. Nếu hôm nay đã đem đồng chí Cao Lâm thảo luận riêng, thì liệu có phải việc chọn người này đã có chỉ thị mới hay không?
Đồng chí lão thành Triệu Thụ Đường có chút hiếu kỳ hỏi.
- Cao Lâm, sao lại như vậy?
Cổ Hoài mặt mày nghiêm túc. Lúc này chỉ nhìn thấy đồng chí Lâm Hành Đông trán vã đầy mồ hôi, sau đó có chút run rẩy nói:
- Rất..rất xin lỗi các vị lãnh đạ, vừa rồi tôi vội quấ nên đã làm sai rồi, làm lẫn cả những tài liệu mà trước đây đã thảo luận qua. Tôi sẽ lập tức thu lại, rất xin lỗi…
Lâm Hành Đông nói một tràng từ xin lỗi, tất cả sự sỡ hãi đều hiện lên trên mặt. Tuy nhiên, thuật xem tướng của Diệp Phàm lại cảm nhận được y đang cố ý tạo hiềm nghi.
- Hừ, Chủ nhiệm Lâm. Lần sau hãy chú ý một chút, tuy nói đồng chí lần đầu vào Bộ ủy, nhưng cũng phải làm cẩn thận một chút mới phải chứ. Làm giống như sự kiện Ô Long thì rất dễ gây hiểu lầm.
Phượng Quốc Hưng hừ nói.
- Lần sau không được để xảy ra như vậy nữa.
Cổ Hoài hừ một tiếng, tuy nhiên thái độ cũng không nghiêm khắc lắm. Đương nhiên, các tài liệu có liên quan đến Cao Lâm trên tay mọi người đã bị Lâm Hành Đông thu lại hết.
- À, đúng rồi, nhắc đến đồng chí Cao Lâm tôi mới nhớ ra, hình như đồng chí ấy đang tham gia hội đua thuyền rồng, có đúng không?
Trưởng ban Cổ Hoài đột nhiên hỏi thêm.
- Ừm, đồng chí Cao Lâm là một trong năm người chỉ huy đội thuyền rồng. Hôm trước đến Kim Mã ở Hải Châu, tôi đã gọi năm đồng chí lại, mở một cuộc họp đơn giản, truyền đạt chỉ thị của đồng chí Bí thư Quản Nhất Minh. Cả năm đồng chí đều rất tự giác, hôm đó đều đã cho rút người về. Xem ra, nguyên tắc Đảng của các đồng chí đều rất cao.
Diệp Phàm mặt không chút thay đổi, nếu Cổ Hoài đã hỏi đến mỉnh rồi thì đương nhiên cũng phải đáp lại rồi.
- Ừ, tốt lắm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cổ Hoài gật gật đầu không nói gì thêm. Tuy nhiên Diệp Phàm cảm giác được, cảnh vừa nãy là Cổ Hoài tự đạo tự diễn. Mục đích là ám chỉ ứng cử viên mà Cổ Hoài ưng ý nhất chính là Cao Lâm. Mà Lâm Hành Đông chỉ là một con tốt mà thôi.
Tất cả mọi người có mặt đều đoán được điều đó, từ tiếng hừ của Triệu Thụ Đường và Phượng Quốc Hưng có thể đoán ra được ý nghĩ của hai vị lãnh đạo.
Có lẽ bọn họ đều ưng ý một người, hội đua thuyền rồng kia đúng là phức tạp. Cho dù làm thế nào, đều sẽ đắc tội với lãnh đạo. Trong long Diệp Phàm rất khó quyết định lấy hay bỏ, hơn nữa, vấn đề quan trọng nhất chính là không rõ thái độ của Triệu Xương Sơn thế nào.
Sau khi thảo luận được ba phần, cuộc họp tạm nghỉ 15 phút. Đối với việc bổ nhiệm nhân sự, diệp phàm cũng chưa lên tiếng, có giơ tay thì cũng chỉ là theo số đôg mà thôi.
Tuy nhiên, từ thái độ của các vị ủy viên có thể thấy được, trước khi bộ ủy họp, thì mấy vị lãnh đạo chủ chổ trên bộ đã âm thầm thương lượng với nhau rồi, hôm nay lên chỉ là cho có mà thôi, vì vậy căn bản là chưa gây ra song gió gì.
Khi cuộc họp tiếp tục.
Cổ Hoài nói:
- Đồng chí Diệp Phàm mới vào, bộ tạm thời sắp xếp đồng chí ấy phụ trách hội đua thuyền rồng. Tuy nhiên, hôm qua tôi đi dự cuộc họp Tỉnh ủy.
Về phương diện tổ chức nhân tài, lãnh đạo Tỉnh ủy đã đưa ra quyết định về tăng thêm trọng trách cho cán bộ trẻ tuổi.
Hưởng ứng chiến lược nhân tài của Đảng, phát huy tính năng động của thanh niên, trẻ hóa đội ngũ cán bộ…Chuyện này phải được xử lý nghiêm túc, ban Tổ chức cán bộ là bộ phận đặc biệt, có quyền bổ nhiệm cán bộ, cho nên về mặt tuyển nhân sự đương nhiên không thể để lạc hậu hơn các đơn vị khác được.
Cổ Hoài nói đến đây thì dừng lại, để mọi người tiêu hóa một chút. Lão khẽ nhấp ngụm trà, rồi lại nói tiếp:
- Thời gian trước, đồng chí Lô Nhất Hưng nói là mình còn kiêm hai chức là Chánh văn phòng tổ công tác lãnh đạo xây dựng Đảng và Phó chủ nhiệm ban tuần tra xử lý của Tỉnh ủy.
Lại được phân quản chỗ một, chỗ hai của cán bộ, có chút lực bất tòng tâm. Đương nhiên, công việc mà đồng chí Lôi Nhất Hưng làm là rõ như ban ngày, chưa để xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, về phương diện khảo hạch cán bộ hang năm đều được khen ngợi. Tuy nhiên, nếu Lôi Nhất Hưng đã đưa ra chuyện này, mà đồng chí Diệp Phàm lại là Phó trưởng ban tân nhiệm.
Chúng ta vừa phải hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh đạo Tỉnh ủy và ban Tổ chức Trung ương. Mà đồng chí Diệp Phàm lại là học viên ưu tú của trường Đảng, được hiệu trưởng Đường đích than trao tặng, trong số cán bộ trẻ thì đồng chí ấy chính là hình mẫu.
Cho nên, dự định của tôi là đem phòng cán bộ một giao cho đồng chí Diệp Phàm phụ trách. Về việc điều chỉnh công tác, các đồng chí cứ phát biểu, không phải băn khoăn điều gì.
Cổ Hoài nói xong những lời này, mọi người lập tức yên lặng.
Phòng 1 Cán bộ, của ban Tổ chức cán bộ là làm cái gì.
Đây chính là phòng: Phụ trách quản lý việc xây dựng đội ngũ cán bộ, nghiên cứu đề xuất việc quy hoạch cán bộ và ý kiến thể chế quản lý cán bộ, khởi thảo các văn kiện có liên quan, phụ trách việc xét duyệt bổ nhiệm hoặc miễn nhiệm cán bộ, tiền lương, đãi ngộ, điều phối cán bộ tỉnh quản, phụ trách công tác thẩm tra cán bộ ra nước ngoài, quản lý tổng hợp việc bồi dưỡng, tuyển chọn cán bộ thanh niên và quản lý công tác hậu bị cán bộ tỉnh quản…
Tầm quan trọng của bộ phận này thì khỏi phải nói. Đương nhiên chỗ này lúc đầu là do Lôi Nhất Hưng phụ trách, quyền lực của ông ta bị cắt đi, những người khác đương nhiên là không hé răng rồi.
Chiếc mũ lớn của Hiệu trưởng Đường và lãnh đạo Tỉnh ủy chụp ở nơi nào, liệu có ai muốn đi động vào chứ. Hơn nữa nghe nói đồng chí họ Diệp kia trên mặt còn dán một chữ "Triệu" to tướng. Y, trên thực tế chỉ là một con chó mà Triệu Xương Sơn phái đến Ban Tổ chức Tỉnh ủy mà thôi. Cho nên, đến Cổ Hoài cũng không phục, những đồng chí khác lại càng chẳng dám hé răng.
Lôi Nhất Hưng trầm mặc một lát rồi nói:
- Tôi tuyệt đối phục tùng quyết định của lãnh đạo, trước kia đúng là tôi và Trưởng ban Cổ đã nói đến chuyện này. Tuy nhiên lúc ấy đồng chí Phượng Quốc Hưng còn đang học ở trường Đảng, mà đồng chí Diệp Phàm còn chưa vào ban Tổ chức cán bộ. Hiện tại có thể đem một số công tác giao cho những đồng chí trẻ tuổi thì tôi cũng thấy thoải mái. Cảm ơn Trưởng ban Cổ đã chiếu cố tôi.
Lôi Nhất Hưng vẻ mặt thản nhiên, còn cảm ơn nữa.
Tuy nhiên tất cả mọi người đều biết, hai chữ cảm ơn này được đặt trong ngoặc kép. Người này trong bụng có lẽ đã chửi từ lâu rồi. Tự nhiên, Diệp Phàm cảm giác được sát khí truyền đến từ Lôi Nhất Hưng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng là rất oan, biết mình đã bị Cổ Hoài đâm cho một phát. Cổ Hoài mượn cơ hội khơi ra mâu thuẫn của mình và Lôi Nhất Hưng, để lôi một cường địch đến cho mình.
Tuy nhiên, Diệp Phàm sau phút chốc phẫn nộ, cũng đã lấy lại được bình tĩnh. Quyết định, nếu Cổ Hoài gây rối thì mình cũng sẽ nghênh chiến.